Vưu Vật

Chương 338: Vỏ quýt dày có móng tay nhọn



Bầu trời trong xanh.

Nhìn người đàn ông mặc đồ đen bước xuống xe thương mại, Lục Vũ khoanh tay sau đầu, dáng vẻ thờ ơ.

"Nếu là phúc thì không phải là  họa, mà họa thì không thể tránh được.”

“Diêm Vương muốn mày phải chết vào canh ba thì không thể giữ mày đến canh năm được.”

Tài xế xe chui sau khi nghe được những lời lầm bầm trong miệng Lục Vũ, anh ta nuốt nước bọt, hỏi với giọng hoảng hốt:

“Em trai, em chọc phải người không nên chọc à?”

Lục Vũ thẳng thắn thừa nhận:

"Đúng vậy! Có lẽ là đến trả thù rồi.”

Tuy tài xế xe chui lái xe chui nhưng là người tận tâm, chưa từng chứng kiến thế trận như thế này, lúc này có chút sợ hãi:

“Cậu em, hôm nay tôi không thu tiền của cậu, cậu xem cậu có thể…”

Tài xế xe chui muốn Lục Vũ xuống xe, nhưng lời vừa đết cửa miệng thì anh ta xấu hổ không nói ra hết được.

Trong tình huống này, yêu cầu đối phương xuống xe rõ ràng là yêu cầu đối phương chết.

Tài xế xe chui lắp bắp, Lục Vũ quay đầu nhìn anh ta:

“Anh thấy tôi giống kẻ đoản mạng lắm à?”

Người tài xế nhìn người đàn ông mặc đồ đen đang tiến tới qua khung cửa sổ, anh ta thực sự không cười nổi, suýt khóc nhưng lại nói:

“Không giống lắm.”

Lục Vũ chậm rãi nói:

"Tôi cũng thấy không giống."

Tài xế: “…”

Lục Vũ vừa nói xong, tài xế không nói nên lời khi cửa kính ô tô đột nhiên vang lên tiếng gõ từ bên ngoài.

Ba tiếng đồng đông đồng.

Người lái xe run lên vì sợ hãi.

Chỉ thấy Lục Vũ chậm rãi hạ cửa sổ xuống, cười trêu chọc người đàn ông mặc đồ đen ngoài cửa sổ:

“Các anh, Tết nhất mà còn phải tăng ca nhỉ?”

Người đàn ông mặc đồ đen gương mặt vô cảm.

Lục Vũ:

"Có lửa không? Tôi muốn hút một điếu thuốc."

Người mặc đồ đen cúi đầu nhìn anh, rồi lùi lại vài bước, rồi ra hiệu “lên” với mấy tay đàn em đang đứng sau.

Những tên đàn em hiểu ý, dần dần tiến lên, có một tên túm lấy cổ áo Lục Vũ, kéo ra ngoài cửa sổ xe.

Lục Vũ bị kéo ra ngoài cửa sổ được vài giây, thì bị kẹt ở giữa.

Người đàn ông mặc đồ đen dẫn đầu lạnh lùng hỏi:

“Mày tự mình xuống xe hay để tao tháo hai tay hai chân của mày rồi kéo mày ra khỏi cửa sổ?”

Lục Vũ ngẩng đầu giọng đùa giỡn:

“Tôi tự xuống, tôi tự xuống, tết nhất mà đổ máu thì không  may mắn đâu.”

Lục Vũ nói, nhìn người đang lôi mình:

"Anh trai, thả tay ra đi? Anh ôm tôi như vậy làm sao tôi có thể xuống xe được?"

Người đàn ông nghe vậy, không để ý đến Lục Vũ, quay đầu nhìn người đàn ông mặc đồ đen đang dẫn đầu.

Người đàn ông mặc đồ đen dẫn đầu hất cằm về phía hắn.

Tên này hiểu ý, bàn tay đang nắm cổ áo Lục Vũ bỗng nhiên buông lỏng.

Truyện được đăng tại TruyenMoi.org

Lục Vũ ngồi tựa lưng vào ghế phụ, vuốt thẳng cổ áo, lấy ví ra, lấy ra hai trăm đưa cho tài xế.

Tài xế run rẩy nói:

"Không… không cần đâu."

Lục Vũ mỉm cười dúi tiền vào tay đối phương, nửa thật nửa giả nói:

“Anh nhất định phải nhận số tiền này, người xưa thường nói, kiếp này nợ, kiếp sau phải trả. Tôi không muốn kiếp sau làm trâu làm ngựa cho anh đâu.”

Lục Vũ nói xong liền mở cửa bước xuống xe.

Lục Vũ vừa xuống xe, đã có người khống chế động tác của anh, ép anh lên xe thương mại.

Người mặc áo đen dẫn đầu đi tới trước mặt tài xế chiếc xe màu đen, trong mắt tràn đầy lạnh lùng:

“Cẩn thận cái miệng của anh.”

Tài xế run rẩy nói:

"Tôi biết, tôi biết, anh yên tâm! Tôi… tôi sẽ không bao giờ nói bậy."

Người đàn ông mặc đồ đen dẫn đầu liếc nhìn tài xế, quay người bước vào xe.

Trên xe thương gia có sáu người, bao gồm cả tài xế.

Lục Ngọc bị vây ở giữa, bầu không khí nặng nề.

Xe chạy được một đoạn, Lục Vũ tựa lưng vào ghế, cười hỏi:

“Lục Mạn đâu?”

Người đứng đầu ngồi ở ghế phụ cười mỉa mai:

"Sẽ gặp ngay  thôi."

Lục Vũ nghe vậy khóe miệng mỉm cười, nhắm mắt ngủ một giấc.

Khoảng hai tiếng sau, xe dừng lại trước một nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô.

Tên cầm đầu bước xuống xe trước, sau khi quan sát không có gì bất thường liền ra hiệu cho vài người trong xe.

Người ngồi cạnh Lục Vũ hiểu ý, kéo Lục Vũ xuống.

Lục Vũ đang ngủ ngon lành thì bất ngờ bị đánh thức, loạng choạng mấy bước suýt ngã.

Thấy vậy, gã áo đen cầm đầu tiến về phía trước hai bước, đưa tay vỗ vỗ mặt Lục Vũ:

"Mày rất to gan, tình cảnh này mà còn có thể ngủ được."

Động tác của người đàn ông mặc đồ đen có vẻ không nặng nề nhưng thực tế là anh ta dùng rất nhiều lực.

Hai má Lục Vũ nóng rát, nhưng vẻ mặt lại thờ ơ, nói đùa:

“Không ngủ cũng không giải quyết được vấn đề gì.”

Người áo đen giễu cợt nói:

“Không biết lát nữa mày có còn cứng đầu như vậy nữa được không.”

Lục Vũ áp đầu lưỡi vào bên má bị tát, cười ranh mãnh.

Vài phút sau, Lục Vũ bị đưa vào nhà kho, trói vào một chiếc ghế đầy bụi.

Tên áo đen cầm đầu lấy điện thoại di động từ trong túi ra và gọi điện.

Khi cuộc gọi được kết nối, tên này cung kính nói:

"Thưa ông, chúng tôi đã bắt được hắn. Ông có nên gọi cho Lục Mạn hay là là gì khác không?”