Warhammer 40k: Sứ Giả Của Những Vì Sao

Chương 14: Distant Sun



Chương 14: Distant Sun

Vụ nổ đánh văng tôi xuống sàn, mảnh đạn ghim vào ngực còn bộ giáp kiên cố của tôi bị xuyên thủng. Khi tôi nằm vật xuống, E-SIM khai hỏa các tàu con thoi, phá hủy hoàn toàn xưởng máy bay cùng mọi thứ bên trong.

Các loạt đạn nổ quét ngang căn phòng suốt 20 giây. 5 con tàu mỗi chiếc phóng ra hơn 20.000 viên đạn.

Cuộc tàn sát là tuyệt đối.

Giữa đống tro tàn, rải rác số ít những kẻ may mắn sống sót. Lũ Ork rên rỉ, vùng vẫy, nhiều tên b·ị t·hương quá nặng không thể đứng dậy. Tyranid thì khá hơn, kích thước nhỏ hơn và số lượng đông đảo giúp 1/3 đàn thoát khỏi họng súng. Về phía Ork, theo ước tính của E-SIM, chỉ còn khoảng 1/5 quân số ban đầu, trong đó Gretchin là nhóm đông nhất trong số Ork sống sót.

Một tàu con thoi lơ lửng trên đống hỗn độn và bay về phía tôi; cửa bên hông kêu lên tiếng rầm và cất balo lại. Nó bị hư hỏng nặng nề nhưng vẫn hoạt động. Lớp vải lót dự phòng được may vào bộ đồ và mảnh giáp được chế tạo từ mảnh vỡ thư viện đã phát huy tác dụng.

Bên trái tôi, thủ lĩnh Tyranid ra lệnh rút lui. Khi cửa tàu con thoi đóng lại, con trùm Ork ngồi dậy. Bộ giáp của hắn bị hư hỏng nặng và cháy đen. Nửa hộp sọ biến mất, phần thân là một mớ hỗn độn gồm các khúc xương bị vỡ nát, nhưng hắn vẫn sống sót, phổi phập phồng rõ ràng và các nội tạng b·ị t·hương vẫn đập rộn ràng khi hắn đứng dậy.

Tôi vội vã chạy đến buồng lái xong thắt dây an toàn. . Tiếng còi hú vang rền khắp xưởng máy bay, dữ dội đến mức làm rung chuyển những bộ phận ọp ẹp được lắp thêm vào tàu con thoi của tôi. Bọn Ork tháo chạy tán loạn, còn lũ Tyranid thì rút lui còn nhanh hơn thế.

Một phút sau, hầu hết chúng đã biến mất. Đèn vàng nhấp nháy liên tục từ trước ra sau; cùng với tiếng ầm ầm t·ra t·ấn, cửa xưởng máy bay từ từ mở ra. Một bề mặt đen tuyền như Vantablack che khuất bất cứ thứ gì phía sau cánh cửa đang mở chậm rãi.

E-SIM điều khiển tàu con thoi hướng ra lối thoát, trong khi tôi chăm chú nhìn vào những màn hình màu xanh lục với màn hình hiển thị holo duy nhất. Sọ người và bánh răng trang trí mọi bề mặt trống, bên cạnh biểu tượng chim ưng đế chế lẫn dòng chữ khắc chứa đựng 16 Giáo Điều của Mechanicus. Các nút bấm cùng đèn nhấp nháy trước mắt tôi.

Tuy nhiều chi tiết trang trí đã bị bôi nhọ, hàn đè lên bằng sọ Ork, hoặc có thêm những bùa phép bằng lông vũ. Mặc dù vậy, những hình vẽ nguệch ngoạc chằng chịt đó không thể che giấu được sự tỉ mỉ và kỹ năng chế tạo nên cỗ máy này, hay nguồn gốc đế chế của nó.

Trên một trong những màn hình, tôi thấy Bola cùng đám đàn em của nó đang nhảy xổ về phía một trong những tàu con thoi lơ lửng, cố gắng phá cửa bằng dao và súng.

"Có loa ngoài không?"

++Có. Bạn muốn bật?++

" Tôi muốn bật"

++Đã kích hoạt. Hãy nói khi bạn sẵn sàng.++

ôi gật đầu, "Bola, tao đã hứa sẽ cho mày 1 phương tiện nếu mày giúp tao."

Lũ Gretchin dừng t·ấn c·ông, mặc dù một vài con vẫn tiếp tục nhưng chẳng làm được gì.

"Tao là người giữ lời. Nếu chúng ta còn gặp lại, hãy nhớ là mày nợ tao."

Bola cởi mũ cúi chào, sau đó giơ 2 ngón tay lịch sự cảm ơn.

Tôi cười khẩy. “Tắt loa ngoài, mở cửa tàu con thoi cho Bola cùng đám đàn em của nó, rồi tắt hết hệ thống của nó. Chúng ta không có nghĩa vụ phải giúp nó."



++Đã nhận yêu cầu. . Loa đã tắt. Tàu con thoi mục tiêu đã bị bỏ rơi. Bạn có muốn giữ lại bốn chiếc còn lại không?++

" Có, đặc biệt là vì chúng ta đang ở trong một chiếc. Đưa chúng ta ra ngoài, E-SIM, và hạ cửa sổ buồng lái xuống. Tôi không muốn nhìn thấy những gì ở ngoài đó.”

Tiếng rít và tiếng keng vang lên. Một cửa sổ được che phủ bởi lớp giáp dày, nhưng cửa sổ còn lại vẫn thấy mọi thứ rõ ràng

"Lũ Ork thật sự đã phá hỏng thứ này, đúng không?"

++Vui lòng di chuyển đến khoang hàng, Aldrich.++

"Tôi đang tới đó." Tôi tháo dây an toàn khỏi ghế lái và rời khỏi buồng lái. Một cánh cửa bọc thép khép lại sau lưng tôi với tiếng kêu rít. Tôi kéo ghế phụ xuống, ngồi vào xong thắt dây an toàn. Ngay khi tôi vừa ổn định, con tàu tăng tốc.

E-SIM đưa dữ liệu quét vào đầu tôi và cuối cùng tôi cũng có thể nhìn tổng quát trạm vũ trụ. Chỉ còn lại 1/4 hình nhẫn và 1 phần nhỏ của trụ trung tâm.

Nhiều tàu vũ trụ bị ép dính vào trạm vũ trụ do lực v·a c·hạm, trong đó có cả một tiểu hành tinh được gắn các động cơ phế liệu vào phía sau, giống như tàu con thoi của tôi. Ngoài ra còn có ba tàu vũ trụ hữu cơ nhỏ đang gặm nhấm trụ trung tâm, và một con tàu hình thanh dài cả kilomet, phủ đầy xúc tu, bị mắc kẹt nghiêng trên rìa ngoài của vòng nhẫn.

Giữa tôi và đích đến lơ lửng một con tàu vũ trụ lạ mắt trong vùng warp. Thân tàu mượt mà, dài hơn hai cây số, với những đôi cánh tam giác vươn ra từ mọi phía, họa tiết trên cánh khiến tôi liên tưởng đến vây cá bay. Có khả năng đây là tàu Eldar, một chủng tộc ngoài hành tinh tự hủy diệt, có khả năng thấu thị tương lai và bị chi phối bởi cảm xúc. Giống như Ork, theo lý thuyết, chúng là những dạng sống được thiết kế sinh học từ thời đại xa xưa.

"Giữ khoảng cách giữa chúng ta với những tàu khác, đặc biệt là tàu Eldar. Không biết có ai trên đó không, nhưng tôi chắc chắn họ sẽ tìm ra cách để phá hỏng ngày của tôi dù thế nào đi nữa.”

++Đường bay đã được cập nhật.++

E-SIM điều khiển tàu con thoi bay sát thân trạm vũ trụ, di chuyển theo đội hình vòng cung bằng phẳng cùng với ba tàu còn lại. Tại đây, chúng ta vẫn nằm trong trường Gellar, bong bóng thực tại duy trì hình dạng vật chất bên trong immaterium. Bề mặt của trạm vũ trụ không trơn nhẵn mà được trang trí bằng những ngọn tháp cao v·út, các cụm cảm biến dài và các v·ũ k·hí chìm. Chúng tôi bay giữa các cấu trúc này với tốc độ chậm rãi 20 mét mỗi giây (72km/h /45mph) rồi đến được nhà chứa hàng phía trước mạn thuyền của Distant Sun mà không gặp vấn đề gì.



Con tàu dài 4,2 km và rộng 0,5 km, trong đó 1/3 chiều dài là bảy động cơ đẩy khổng lồ, theo thông tin từ E-SIM, chúng có khả năng tăng tốc duy trì lý thuyết phi lý lên đến 6 G (tương đương 58,8 m/s²).



Nếu hiểu biết của tôi là đúng thì một tàu container rỗng có chiều dài khoảng 400 mét, khối lượng khoảng 20.000 nghìn tấn có thể đạt tốc độ tối đa hai mươi hai hải lý/giờ, tương đương khoảng mười một mét mỗi giây.



Bạn có thể nhét vừa cả hai con tàu container vào khoang hàng của Distant Sun. Tôi giả vờ như bị choáng váng và bật cười khúc khích.



Distant Sun có bốn cụm pháo chính dọc theo hình dạng chữ nhật, dạng thanh của nó: tháp pháo mũi và lưng, pháo mạn trái, mạn phải, cùng hàng trăm tháp pháo nhỏ hơn. Ngay cả ở cung trước, nó cũng sẽ gặp khó khăn trong việc nhắm ba khẩu pháo chính cùng một lúc. Bất chấp tất cả những nỗ lực hướng tới hiệu quả của Mechanicus, lựa chọn thiết kế như vậy khiến tôi cảm thấy kỳ lạ. Chắc chắn phải có lý do gì đó, nhưng tôi không thể biết được từ một bản quét trên tàu con thoi.





Có thể họ cho rằng mình sẽ luôn bị áp đảo về số lượng và hỏa lực, vì vậy bắn theo mọi hướng mọi lúc là ổn, nhưng họ cũng chỉ có thể che chắn được ba trong số sáu góc cần thiết mà không cần điều khiển khối tàu khổng lồ đó, vì vậy tôi không chắc lý thuyết đó có đúng không.



Biết sao giờ, chính tôi cũng đang háo hức khám phá con tàu để tìm ra câu trả lời.



Tôi mỉm cười. Thật là một cảm giác tuyệt vời, phải không? Lần đầu tiên sau nhiều tháng, một tia tò mò thôi thúc tôi thay vì chuỗi hành động bất tận để sống sót thêm một nhịp thở.



Tàu con thoi bay vào nhà chứa máy bay của Distant Sun. Tôi không chắc các biện pháp an ninh nào đã được áp dụng để ngăn chặn kẻ xâm nhập, nhưng bằng cách nào đó E-SIM đã đánh lừa quyền truy cập.



"E-SIM, đưa tôi vào trạng thái ngủ cho đến khi hồi phục hoặc có tình huống khẩn cấp. Khám phá con tàu trong lúc b·ị t·hương là ý tưởng tồi tệ và hiện tại chúng ta cũng không bị giới hạn về thời gian."

++Đã rõ, Aldrich.++

11 tiếng sau, tôi tỉnh dậy, ăn vài thứ dự trữ, đeo ba lô lên, ra khỏi tàu con thoi và bước lên sàn. Sàn nhà đầy rẫy những thùng hàng, được đóng dấu nửa đầu lâu nửa bánh răng. Những xác cyborg khô héo, gục xuống sàn còn máy móc cồng kềnh rỉ sét nằm rải rác khắp nơi. ột số mặc áo choàng đỏ và có những sợi tua bạc ló ra từ lưng, trong khi những số khác có kẹp lớn, bàn tay kim loại dày sở hữu các bộ phận ghép cấy tồi tàn khác. hững cyborg chất lượng thấp này hầu hết đều t·rần t·ruồng, chỉ có quần đùi đỏ và những vết sẹo kinh tởm trên ngực để đánh dấu lòng trung thành của chúng.

Tech-priest và servitor, kẻ thống trị máy móc và nô lệ của chúng, những trò hề thối nát này là tất cả những gì còn sót lại của các nhà khoa học, kĩ sư loài người.

"Có nút mạng hoặc thứ gì đó tương tự không? Chúng ta cần bản đồ."

++Trên cao, trong trung tâm điều khiển bay.++

Phía trên là một cửa sổ lớn, nhìn ra nhà chứa máy bay rộng lớn. Vết cháy xém hằn lên lớp kính cường lực. Tôi hướng đến lối ra gần nhất, hy vọng sẽ có một hoặc hai biển báo. Có 11 tàu con thoi ngắn cũn, 4 tàu phế liệu tôi đem theo và hai tàu con thoi cực kỳ khổng lồ với đôi cánh tam giác lớn, thân máy bay to để có chỗ cho những khẩu súng lớn.

Cuối cùng, có một tàu con thoi thậm chí còn nhiều súng và giáp hơn với thân hình khối hộp giống thùng container hơn là một thứ gì đó khí động học. Tôi nghĩ nó có thể là Thunderhawk, loại tàu con thoi quân sự thuộc về Space Marines, lực lượng tinh nhuệ của đế chế, những chiến binh siêu phàm.

Tôi đến gần cửa. Nó đủ lớn cho hàng hóa và phương tiện. Nó được dán nhãn: 'Cửa ra 01, Nhà chứa máy bay 01' khiến tôi liên tưởng đến nhãn mác các bộ phận của đồ nội thất đóng gói phẳng hơn là thông tin điều hướng. Dù sao tôi cũng thử mở cửa, và nó mở ra. Chậm rãi. Tôi không đợi nó mở hết mà chui qua ngay khi có thể. Đi qua khoảng cách 20m, lại có một cánh cửa khác có kích thước tương tự.

Tôi cũng thử mở cánh cửa đó, nhưng không được. Bảng điều khiển kêu bíp bíp và rít lên với tôi như một modem cũ, và E-SIM dịch nó thành mã lỗi. Thực hiện theo hướng dẫn, tôi quay lại cánh cửa đầu tiên, đóng lại, sau đó đến cánh cửa bên trong, cánh cửa hiện đã mở.

Tôi bước vào hành lang cao 20m, rộng 15m, với những mái vòm gothic kiên cố cứ cách 2m lại xuất hiện. Đối với tôi, đây có vẻ như là một cách sử dụng không gian kỳ lạ trên con tàu vũ trụ, nhưng xét đến sự gần kề với nhà chứa máy bay và vàng, đá quý, cùng các chạm khắc xuất hiện khắp mọi nơi, tôi nghi ngờ đó là để phô trương. Chắc chắn không ai diễu hành một Warhound Titan xuống hành lang này, bắn những phát đạn xuyên thấu mạnh mẽ bên trong một tàu vũ trụ, phải không?



Không đời nào tôi lại cá cược về chuyện đó.

Tôi nhìn thấy một vài biển báo và đi theo hướng "trung tâm điều khiển bay" vượt qua vô số t·hi t·hể. Hầu hết đều có xương gãy cùng những bộ phận cấy ghép bị đâp nát như thể c·hết do một cú v·a c·hạm cực mạnh. Số khác lại cho thấy dấu hiệu đột biến, và một vài t·hi t·hể có những v·ết t·hương nghiêm trọng do hỏa lực súng đạn.

Mũ bảo hộ bị nứt khiến tầm nhìn của tôi khó chịu. Tôi đưa tay lên, định kích hoạt cơ chế tháo gỡ.

++Giữ nguyên mũ bảo hộ, Aldrich. Mức oxy chỉ còn 5%. Nhiệt độ là -20 độ C. ôi trường chủ yếu là nitơ, với một lượng nhỏ carbon cùng các loại khí khác++

" Tại sao nồng độ Oxi lại thấp tới vậy?"

++Hệ thống duy trì môi trường báo cáo đây là thiết kế cố ý. Nó giúp giảm thiểu tác động của h·ỏa h·oạn và ăn mòn, đồng thời giảm thiểu rủi ro mất oxy. Tuy nhiên, 5% là đủ để các thiết bị thở và bộ xương ngoài nạp lại nguồn cung cấp của chúng. Nhiệt độ thấp loại bỏ nước, giảm thiểu sự hình thành của axit carbonic hay nitric.++

"Đúng là thông minh, nhưng hơi khó chịu. Tôi cho rằng đèn mờ cũng có lý do tương tự?"

++Chính xác. Khi tất cả phi hành đoàn đều có bộ phận cấy ghép, giống như những t·hi t·hể này, thì ánh sáng mạnh là không cần thiết. Tôi giả thuyết rằng có những khối cư trú ở nơi điều kiện thoải mái hơn. Có thể điều chỉnh các biện pháp tiết kiệm tài nguyên này trên toàn bộ tàu thông qua hệ thống điều khiển, mặc dù quá trình này có thể mất đến mười ngày, tùy thuộc vào khối lượng khu vực cần thay đổi đồng thời.++

"Có thể đẩy nhanh quá trình tự sửa chữa mũ bảo hộ không?"

++"Có thể. Để đạt tốc độ tối đa, vui lòng hãy khạc nhổ vào các vết nứt hết sức có thể."++

"Nghiêm túc ?"

++Xác nhận.++

Chất lỏng trào lên miệng tôi và tôi khạc ra nước bọt bạc vào bên trong mũ bảo hộ. Nó lan rộng đều trên bề mặt.

Tôi cau mắt nhìn vào lớp chất nhờn che khuất tầm nhìn. "Sẽ mất bao lâu?"

++Khoảng ba mươi phút. Nếu không có hỗ trợ, việc sửa chữa sẽ mất thêm một ngày hoặc lâu hơn, thậm chí có thể thất bại. Nó chỉ phù hợp với việc sửa chữa hao mòn thông thường, hoặc ngăn chặn thiệt hại nghiêm trọng lan rộng. Vết nứt này được coi là nghiêm trọng.++

Tôi đến phòng điều khiển bay. Nó có chốt canh nhỏ. Một tháp pháo bị phá hủy treo lủng lẳng trên trần nhà và hàng tá cyborg có lồng ngực kim loại, hầu hết đều cầm chặt những v·ũ k·hí thô kệch. Một tên cầm súng lục và kiếm với đạn phốt pho lẫn trường lực, trong khi tên khác cầm một khẩu laser khổng lồ.

" Những v·ũ k·hí thực sự!" Tôi chưa bao giờ là người đam mê súng ống, nhưng sau khi b·ị b·ắn quá nhiều lần, tôi muốn có một khẩu không chỉ để tự vệ. Tôi muốn trả đũa.

++Đừng đụng vào chúng, Aldrich. Chúng bị khóa mã gen và có khả năng bị kẹt. Bạn cũng không được huấn luyện để sử dụng chúng. Mọi thứ đều có thể sửa chữa được, nhưng bây giờ không phải lúc thích hợp.++

"Ok." Tôi liếc nhìn mấy khẩu súng lần cuối. Chúng sẽ là của tôi sớm thôi.

Bước vào trung tâm điều khiển bay, tôi thấy một con mèo máy khổng lồ bằng hologram đang cuộn tròn trên bảng điều khiển trung tâm cạnh cửa sổ.

Sinh vật nhân tạo đó ngẩng đầu lên nhìn tôi bằng một con mắt.

"Xin chào Magos, tàu Distant Sun sẵn sàng phục vụ."