Warhammer 40k: Sứ Giả Của Những Vì Sao

Chương 27: Tháp điều hướng



Chương 27: Tháp điều hướng

Trong lúc đi dạo thường ngày, tôi suy ngẫm về bốn tháng qua. Tháng đầu tiên, tôi dành thời gian để học đủ công nghệ nhân bản và thiết kế nhân bản của Đế Chế với sự trợ giúp của ma trận nghiên cứu, giờ tôi có thể tạo ra 1 loại nhân bản phát triển quanh những bộ phận cấy ghép, thay vì phải tốn thời gian mổ xẻ từng cơ thể xong lắp các thiết bị cấy ghép vào.

Vào lúc rảnh rỗi, tôi đã săn lùng bảy công tắc tiêu diệt AI, nhưng phải để chúng ở nguyên vị trí cho đến khi tôi có thể học cách tái sử dụng chúng một cách an toàn.

Với lô servitor đầu tiên đang được nuôi cấy, cuối cùng tôi đã có thời gian để tìm hiểu về các mô-đun của chính mình và trải qua hàng loạt các nâng cấp. E-SIM giờ cho tôi một khung xương hoàn toàn mới, cùng cả làn da chống chịu chân không, các mô liên kết nhân tạo và dây điện cơ học được thêm vào cơ bắp của tôi. Những cải tiến về thể chất này được tiếp nối bằng tất cả các mô-đun tăng cường trí não mà tôi có thể nhồi nhét vào hộp sọ của mình mà không cần thay thế mô polymer.

Cảm thấy tự tin nhờ thành công này, tôi tới tháp điều hướng. Đây là khu vực tôi chưa khám phá, nhưng tôi đã đọc về mức độ sang trọng của những nhà tù giả này và tôi muốn xem điều đó có đúng không.

Vừa đi bộ, tôi vừa luyện tập với các mô-đun não của mình. Tôi vẫn chưa thể sử dụng chúng một cách hoàn hảo; dù chúng tăng cường khả năng của tôi đến đâu, chúng vẫn cần luyện tập nhiều hơn. Ví dụ, chuỗi ý thức đồng thời cho phép tôi chạy mười phiên bản của bản thân cùng lúc, nhưng tôi mới chỉ kiểm soát được tối đa hai. Một dòng ý thức dùng để ra quyết định nhanh kèm theo khả năng tăng tốc học tập, cho phép tôi phân tích lẫn hiểu lượng lớn dữ liệu với tốc độ chóng mặt.

Dòng ý thức còn lại của tôi tập trung vào chuyển động, tách biệt với các mô-đun khác, vì nếu không thì cảm giác như tôi đang sống cuộc đời của mình trong chuyển động chậm. Vâng, hãy cảm tưởng mỗi bước đi dài như cả năm hay mỗi lần chớp mắt như thể tôi đã ngủ say 1 giấc vậy. Tôi không cần phải làm vậy, tôi ko muốn phải làm vậy trừ khi tôi đang tham gia một cuộc đấu súng cân não.

E-SIM vốn đã không đủ năng lượng để duy trì tất cả các mô-đun của tôi hoạt đồng cùng lúc, và việc có thêm mô-đun mới làm trầm trọng thêm vấn đề. Thế nên, tuần trước tôi bỏ ra toàn bộ số mạng đã g·iết để nâng gấp đôi tốc độ hút năng lượng của warptap. Tôi từng hi vọng bản nâng cấp này là miễn phí vì đây là bản nâng cấp cấp một, nhưng chỉ có cái ban đầu mới miễn phí.

Ít nhất tôi đã được miễn học cách nó hoạt động, mặc dù trong trường hợp này là do những người tạo ra nó không muốn dễ dàng từ bỏ công nghệ cốt lõi của họ. Xét theo tuyên bố sứ mệnh của dự án E-SIM là ngăn chặn tình trạng trì trệ do quá phụ thuộc vào công nghệ và thúc đẩy việc học hỏi, thì tôi cho rằng việc giấu thông tin khá mâu thuẫn.

Hiện tại, tôi tới một khu vực mới của con tàu. Ngự trên sống lưng của Distant Sun là cấu trúc thượng tầng khổng lồ, bao phủ phần tư phía sau của con tàu. Nó được gọi là thánh đường sự kết hợp kỳ lạ giữa nhà thờ kiểu gothic với cấu trúc thượng tầng nhiều lớp trên một du thuyền hạng sang, có những trụ đỡ lớn cùng cửa số kính màu. Nó gồm 2 boong chính #C1,#C2, và tháp điều hướng nằm ngay phía trên cùng, nhìn ra thánh đường lẫn phần lớn con tàu.

Bạn có thể nghĩ rằng đặt các thành viên quan trọng nhất của phi hành đoàn ở vị trí dễ bị tổn thương nhất là một ý tưởng tồi, nhưng hoa tiêu lại là những psyker. Không ai muốn ở gần họ trong trường hợp họ tức giận và tạo ra cánh cổng warp dẫn lũ quỷ tới. Thế nên tốt nhất là cứ giữ họ ở riêng. Hơn nữa, các psyker đều có ba mắt và theo thời gian, họ đột biến đến mức đáng sợ đến nỗi họ có thể phát điên. Cách tốt nhất trong trường hợp đó là phóng tháp điều hướng ra khỏi con tàu thay vì đi đưa phi hành đoàn tới chiến đấu chống lại một con quái vật có khả năng tái sinh nhanh chóng.

Kho lưu trữ của Distant Sun không thiếu những câu truyện kiểu này, có kèm theo ảnh minh họa.

Và tôi thực sự hối hận vì đi tò mò.

Vị trí của thánh đường cách xa điện thờ tự động, thoạt nhìn có vẻ không hợp lý, cho đến khi tôi nhớ ra rằng toàn bộ con tàu được coi như một ngôi đền thờ Omnissiah, vị thần tri thức của Mechanicus. Vậy nên, điện thờ tự động thực chất giống như một nhà nguyện phụ trong một nhà thờ lớn, hơn là một nơi thờ cúng riêng biệt.

Tôi với tay bấm nút gọi thang máy lên tháp điều hướng nhưng lại hụt mất hai lần đầu.

Việc lấy lại sự phối hợp vận động của cơ thể là quá trình gian nan. Không chỉ bây giờ tôi cao 2m mà tất cả các khớp của tôi đều được thiết kế lại theo kiểu dáng cơ học hơn, thay thế những "t·hảm h·ọa" do tiến hóa tạo ra như khớp gối.

Các nâng cấp thể chất, giống như lớp da chân không (voidskin) giúp tôi khó b·ị t·hương hơn, điều này rất hữu ích vì tôi đã vấp ngã nhiều lần trong vài tháng qua. Tôi thậm chí đã điều chỉnh công thức bộ xương đen và ăn một mẫu của thân Distant Sun để làm cho đầu của mình cứng cáp hơn.



Không lo b·ị b·ắn phọt cả não ra nữa, hi vọng thế.

Cánh cửa thang máy kêu "ping" nhẹ. Tôi bước vào, thang máy chở tôi lên tháp điều hướng, di chuyển chậm rãi khi đi qua một khoang khí kiên cố. Cánh cửa mở ra, dẫn đến một trạm kiểm soát an ninh. Không giống như hầu hết các khu vực trên tàu, tháp điều hướng ấm áp và không khí đủ sạch để cái lưới tản nhiệt nhỏ trên cổ tôi mở ra, hít vào luồng không khí trong lành, ngọt ngào.

Tôi đi qua hai máy quét rồi nhìn qua tấm kính bọc thép vào hàng chục màn hình trong phòng an ninh nhỏ và nhăn mặt. Căn phòng bị khóa bằng một thanh chốt từ bên trong và có một xác c·hết khô, ôm một khẩu súng laze, ngồi gục trên ghế. Nửa hộp sọ của người này đã mất, thi thế thì cháy xém.

Làm công việc bảo vệ chán tới vậy à?

Người bảo vệ c·hết không mặc đồng phục của Belacane, hay đồng phục của Mechanicus, mà là một bộ vest xám ba mảnh với các nút men màu xanh biển, áo sơ mi đỏ đậm và cà vạt xanh đại dương. Biểu tượng của House Rey’a’Nor được thêu trên cổ áo sơ mi của người này cùng con nhện bạc cơ học nhỏ được ghim trên ve áo khoác.

Nếu đồng phục nhà tôi chỉ cần đẹp cỡ một nửa như thế này thôi khi tôi nhận được Giấy phép Thương mại, tôi sẽ nhảy cẫng lên vì vui sướng.

Tiếp tục đi qua hành lang hẹp. Cuối cùng tôi cũng đến được tiền sảnh của tháp điều hướng. Nơi này vừa rộng vừa cao, nó giống nhà thờ hơn là nhà. Ở cuối tiền sảnh là một cánh cửa bọc thép khác có cầu thang xoắn ốc, bên trong ống kính thủy tinh dẫn lên phía trên.

Các cột trang trí xếp dọc căn phòng, đầu trên và dưới được trang trí bằng những trụ cột và chân đế mạ vàng, mô tả những hành tinh bạc bị mắc vào mạng nhện. Chủ đề này được tiếp tục xuyên suốt các phòng còn lại, với tủ đựng đồ và nhà bếp được trang trí công phu giống như phòng ăn và phòng ngủ chính. Phần lớn đồ trang trí đã bị hư hại do chiến đấu.

Căn phòng nào cũng chất đầy những xác c·hết khô quắt, teo tóp. Không một xác nào thuộc Mechanicus. Tất cả 377 t·hi t·hể đều là thành viên thuộc House Rey’a’Nor. Phòng trẻ em bị t·hiêu r·ụi, phòng học thì bị tàn phá khiến người ta đau xót.

Chỉ còn một căn phòng cuối cùng mà tôi nhất định phải kiểm tra. Leo lên cầu thang xoắn ốc, tôi suýt ngã khi máy quét kêu lên cảnh báo đó hoàn toàn là bạch kim nguyên chất. Gạt sự khó tin sang một bên, tôi tiếp tục đi lên.

Trước mặt tôi là cánh cửa kim loại dày, phủ kín những rune phòng vệ của Mechanicus. Những hình dạng góc cạnh được chạm khảm bạc lấp lánh, trông như thể đang lơ lửng trước cửa và các bức tường, mặc dù chúng rõ ràng được cố định bên trong bề mặt kim loại.

Cánh cửa mở vào một căn phòng bát giác được bao phủ bởi rune giống như bên ngoài. Các cửa sổ lớn, hình vòm chiếm phần lớn căn phòng và mọi thứ được lót bằng các tác phẩm điêu khắc bằng đá tinh xảo giống như gian nghỉ mát mùa hè được trang trí công phu. Bên ngoài, lớp vỏ bọc thép của Distant Sun hiện ra, lấp lánh ánh đèn cho thấy vô số lối đi và cửa sập chằng chéo nhau trên thân tàu.

Bên ngoài trông giống như một khu vườn đá phức tạp với các bức phù điêu hoàng gia che giấu hàng trăm khẩu súng, nhưng không gì có thể che giấu được khẩu pháo lance khổng lồ nằm ở phần ba phía trước của con tàu với hai nòng khổng lồ, mỗi nòng dài một trăm hai mươi mét.

Thật ấn tượng, nhưng v·ũ k·hí mạnh nhất của tôi chỉ bằng 1/10 của pháo mũi tàu trên một thiết giáp hạm, loại v·ũ k·hí lớn hơn cả những tàu vũ trụ nhỏ nhất có khả năng du hành warp.

Bạn biết điều gì sẽ giải quyết được vấn đề đó không?



Thiết giáp hạm của riêng tôi.

Mô-đun học tập đang hoạt động hết công suất ngày hôm nay.

Lội qua đống thịt bắn tung tóe, tôi tiến tới ngai vàng. Quyền uy tuyệt đối trên một con tàu thuộc về thuyền trưởng, nhưng ngay tại đây, ở nơi biệt lập này, lại có một người có thể tranh giành quyền lực đó.

Không còn nữa.. Xác c·hết của hoa tiêu cùng các phụ tá nằm lăn lóc khắp nơi. Phần thân dưới hình rắn của hoa tiêu cuộn quanh ngai vàng trang trí bằng vàng, còn phần thân trên của ông ta thì vỡ thành từng mảnh, vương vãi trên sàn.

Nhặt lấy đầu lâu của hoa tiêu. Ở giữa trán có một viên ngọc đen. Tôi chạm vào viên ngọc thì nó tan rã. Bụi xoáy lượn quanh căn phòng khiến tôi lảo đảo, có phần lo ngại. Sương mù xám xuất hiện quanh hộp sọ và thấm vào da tôi.

Hoảng loạn, tôi chạy khỏi phòng. Khi tôi lao xuống cầu thang, E-SIM phát ra thông báo.

++Đang khôi phục dữ liệu. Gen hoa tiêu được kích hoạt. Nâng cấp bậc bốn khả dụng.++

Tôi dừng lại ở tiền sảnh, lẩm bẩm. " Cái này mới."

Xem lại dữ liệu, tôi thấy 1/3 trong số những nâng cấp bị mờ giờ đã có tỷ lệ phần trăm đi kèm. . Không cái nào vượt quá hai chữ số.

"Những con số này là gì?"

++Đó là tỷ lệ thành công nếu bạn thực hiện các sửa đổi.++

"Đây là sự lựa chọn khó khăn," tôi thở dài. Mặc dù không phải là lựa chọn tôi muốn thực hiện. Phép thuật cũng hay đấy nhưng tôi ko muốn trở thành mồi ngon cho lũ quỷ, hơn nữa việc trở thành psyker sẽ làm hạn chế những tùy chọn cấy ghép khác.

Tôi cũng không muốn trở thành một kẻ ẩn dật trên tàu vũ trụ, và đến khi quay lại, nếu tôi chỉ di chuyển gần với vận tốc ánh sáng, thì Đế Chế đã sụp đổ rồi. Chưa hẳn là mất tất cả, nhưng ý nghĩ về việc c·hết một mình và bị lãng quên khiến tôi đổ mồ hôi lạnh.

Trong trạng thái run rẩy lẫn tuyệt vọng, tôi rà soát tháp điều hướng cẩn thận hơn nhiều nhưng không tìm thấy gì. Tôi không chắc bản thân kiếm cái gì, và khi mọi người rõ ràng đ·ã c·hết, tôi không thể hiểu tại sao mình lại hốt hoảng tìm kiếm như vậy.

Sau một tuần, tôi tạm nghỉ để trang bị cho những Servitor mới.

Mặc những bộ đồ lưới và được gắn vào các khung xương ngoài, làm bạn ko thể phân biệt những cỗ máy này với con người đích thực cho tới khi bạn cố gắng giao tiếp với chúng. Thay vì hàn công cụ vào xương, các khung ngoại xương giữ thiết bị của chúng để tôi có thể thay đổi tải trọng và điều chỉnh khả năng của phi hành đoàn trong vòng chưa đầy một phút thay vì mất hàng ngày thực hiện phẫu thuật ghê tởm.

Ngoài mấy thứ cơ bản, đám servitor này còn sở hữu thứ tương đương với tim máy, cơ chế sửa chữa và bộ xương theo phong cách Đế Chế. Với sự hỗ trợ cả bên trong lẫn bên ngoài, những servitor này có thể hoạt động mà chỉ cần bảo trì ở mức tối thiểu trong nhiều thập kỷ, thay vì mục ruỗng trong vài năm,



Những Servitor này cũng có một bộ phận kích thích tư duy và một cấy ghép trí thông minh tối thiểu. Không giống như hầu hết các Servitor của Đế Chế, những Servitor này thực sự có thể hoàn thành tốt hơn các nhiệm vụ bạn giao cho chúng và biết chia sẻ các giải pháp với nhau. Chừng nào bộ não của chúng vẫn là thịt, thì nó không được tính là học máy (machine learning)

Những Servitor cũng không kết nối mạng với nhau mà chỉ giao tiếp với cơ sở dữ liệu trung tâm do hệ thống phân công tự động của tôi quản lý. Điều này có nghĩa là chúng không thể tải xuống các giải pháp hoặc phối hợp mà không được phép. Sẽ không có Tâm trí bầy đàn (Hive mind) ngẫu nhiên nào xuất hiện.

Không có dị giáo công nghệ ở đây, thưa ngài thiết phán quan! ! Tôi chỉ tận dụng lại những bộ phận cấy ghép đã qua sử dụng từ những đồng đội hy sinh mà chúng hoàn toàn có thể được trao cho các sĩ quan tài giỏi. Tôi xin hứa sẽ tự mình chế tạo thêm các bộ phận cấy ghép trong thời gian riêng và với nguồn tài nguyên của mình để thay thế chúng.

Vậy thì hãy lắp chúng vào thêm nhiều Servitor nữa.

Cười khúc khích, tôi gửi những người hầu đến căn phòng chứa đầy những chiếc xe tăng bị hỏng và yêu cầu chúng xây dựng các cơ sở nhân bản mới.

Thấy mọi thứ diễn ra suôn sẻ, tôi tiếp tục khám phá tháp điều hướng và bằng đầu óc minh mẫn, tôi phát hiện ra ngăn bí mật đầu tiên, chứa đầy bản đồ hoa tiêu cho vùng Koronus Expanse với khu vực Calixis.

Dựa vào những gì tôi đọc được, tôi biết những bản đồ kiểu này được gắn với một thiết bị cấy ghép tâm linh ngăn cản sự lưu trữ dưới dạng kỹ thuật số. Chúng được cất giữ cẩn thận và mỗi nhà đều có một bộ bản đồ riêng. Đây là nền tảng cho lịch sử và sự giàu có của hoa tiêu, tôi cố gắng đọc thì ko những ko hiểu gì mà còn thấy choáng váng.



Tôi cẩn thận cất thứ này trở lại ngăn bí mật.



Tôi phải hết sức thận trọng tiếp tục cuộc tìm kiếm của mình và cuối cùng, bên dưới chiếc giường bốn chân trụ trong phòng ngủ chính, tôi tìm thấy sự cứu rỗi của mình.



Một nhà nguyện.



Một quan tài.



Một đứa trẻ.