Warhammer 40k: Sứ Giả Của Những Vì Sao

Chương 28: Hướng tới hành tinh lang thang



Chương 28: Hướng tới hành tinh lang thang

Nhà nguyện đơn giản nhưng lại được bảo vệ nghiêm ngặt hơn cả khu vực chỉ huy của hoa tiêu. Dưới bàn thờ lơ lửng, trong một hốc lõm vào sàn nhà, là trường stasis màu tím xanh.

Một đứa trẻ tóc vàng nằm sau trường stasis, tóc của cậu bé bay lơ lửng, chưa kịp xõa xuống vì bị đóng băng trong thời gian. Cậu bé mặc áo choàng màu xám và đỏ của Rey'a'Nor với dải băng xanh có khóa màu xanh biển. Một vật trang trí hình kim cương bằng bạch kim nằm trên trán cậu bé, được gắn một viên đá opal đen lớn.

Tôi sử dụng mô-đun tích hợp máy móc để yêu cầu dữ liệu từ trường giam stasis. Văn bản màu xanh lá cây nhảy múa trước mặt tôi.

Quaani Saade Rey’a’Nor

Hoa tiêu tập sự

Không phát hiện đột biến. Hồi sinh?

Có/Không

Tôi kích hoạt giao thức hồi sinh và trường stasis biến mất. Qaani vùng vẫy, thở hổn hển, rồi ngồi dậy, mắt mở to khi cậu lắc đầu qua lại, sau đó bất động.

" Giáo sĩ công nghệ? Tại sao ngài lại đánh thức cháu? Đã bao lâu?" Giọng cậu bé cao v·út mang tính chất ra lệnh.

" Đối với cháu? 80 năm. Đối với Đế chế? Ta chịu. Distant Sun đang trôi dạt, ra ngoài ánh sáng của Hoàng Đế."

" Cháu hiểu, vậy còn gia đình cháu?"

"Đã c·hết, cùng với phần còn lại của phi hành đoàn. Chúng ta là những người sống sót duy nhất."

Cậu run rẩy, sau đó đứng dậy, bàn thờ lơ lửng tự động di chuyển sang một bên. “Có nhanh không?”

"Hoa tiêu c·hết ngay sau vụ v·a c·hạm."

Cậu gật đầu, "Một cái kết tốt hơn so với nhiều người. Cháu cho rằng ngài cần cháu?"

" Chưa vội. Vẫn còn nhiều thời gian để cháu tận hưởng làm một đứa trẻ."

" Ngài là giáo sĩ công nghệ kì lạ nhất cháu từng biết. Ngài sở hữu một giọng nói tự nhiên, những bộ phận cấy ghép của ngài không lộ ra bên ngoài, ngài ko mặc áo choàng đỏ, nhưng có nghi ngờ gì về việc ngài là ai với qua hình xăm điện tử của giáo phái chạy bên dưới da ngài."

" Cháu quan sát rất tài tình đấy."

Quaani nhún vai, “Ngay cả khi con mắt thứ ba của con cháu đang hoàn chỉnh, và bùa hộ mệnh vẫn còn, cháu vẫn có thể nhìn xuyên thấu bộ đồ của ngài.”

"Đối với cháu, mọi người đều t·rần t·ruồng? Có cảm thấy kì lạ không?.”

"Ít nhất đó là một động lực để luyện tập. Cháu không muốn nhìn thấy lớp da nhăn nheo của ngài mãi."

Tôi bật cười, "Tốt, nếu còn đùa được thì xem ra cháu không có vấn đề gì cả. Có đói không nhóc?"

"Cháu ko phải là nhóc, cháu có tên đàng hoàng. Quaani Saade Rey'a'Nor. Ngài hãy biết bản thân đang đứng trước ai."

Tôi đưa tay lên vỗ nhẹ vào ngực. " Còn ta là Magos Aldrich Issengund. Cháu ko cần phải cáu kỉnh như vậy. Chúng ta là hai người cuối cùng trên tàu này, hãy trở thành bạn bè của nhau."

Quaani bậm môi dậm chân đến gần, miễn cưỡng nói, " theo ý ngài."

Bàn tay của tôi chạm vào cổ tay nhỏ bé của Quaani, ngay lập tức thằng bé cứng người lại, xong lắc đầu như thể không tin nổi.



" Ngài có thứ gì đó cổ xưa ẩn bên trong," Cậu bé bắt đầu nắm chặt tay tôi. "Những cỗ máy khổng lồ lấp đầy mặt đất và bầu trời, một giếng tri thức vô tận rũ bỏ lớp gỉ sét thời gian, được bôi trơn bởi ánh sáng vàng kim vô cảm."

" Xem ra ta không chỉ là 1 ông chú t·rần t·ruồng da nhăn nheo nhỉ." Tôi bỏ tay khỏi thằng bé.

"Không," Quaani khịt mũi. " Ngài là một con quái vật đáng sợ hơn bất cứ thứ gì cháu có thể trở thành."

"Vậy thì chúng ta hãy cùng nhau chiến đấu để cả hai điều đó không thể xảy ra."

" Chỉ bằng 2 người chúng ta? Cháu không thấy hi vọng nào cả."

Tôi xoa đầu thằng bé. "" Đừng bi quan như vậy, Quaani. Không có gì là không thể."

Cậu đẩy tay tôi ra với sức mạnh phi thường, vẻ mặt khó chịu, cau có. Sau đó trùng vai xuống, thở dài. " Nếu ngài đã nói vậy."

" Việc đầu tiên cần làm là đưa cháu ra khỏi đây. Ngủ với xác c·hết là một chuyện, nhưng cứ phải bước qua xác c·hết mỗi lần cần đi vệ sinh lại là một chuyện khác."

Quaani nhăn mặt, "Rời khỏi đây sao? Cháu chưa bao ra ngoài." Cậu bé chớp mắt liên tục rồi mắt mở to. " À mà, mọi người đều đ·ã c·hết hết nên cháu cũng chẳng thể bị họ treo cổ được nữa."

" Ngu xuẩn! Lại có những kẻ đi g·iết hại người giúp chúng du hành qua Warp?"

"Ngài đánh giá quá cao trí tuệ của những kẻ nô lệ này rồi. Chỉ cần nhìn thấy người đột biến là họ sẵn sàng thiêu c·hết người đó. Thế nên hoa tiêu trẻ như cháu phải ở trong tháp điều hướng tới khi có đủ khả năng tự bảo vệ bản thân."

Tôi lắc đầu. " Thật kinh khủng."

Quaani nhún vai, "Tàu của Giáo phái Mechanicus thường tốt hơn chút. Hoa tiêu ghét nhất việc bị phân công lên những con tàu hành hương dân sự hoặc của Adeptus Ministorum."

"Giờ cháu ko phải lo lắng về vấn đề đó. Ta sẽ bố trí cho cháu 1 căn phòng liền kề ta để cháu có người trò chuyện. Ta dù bận sửa chữa con tàu nhưng vẫn sẽ dành thời gian cùng cháu ngồi ăn mỗi ngày. Tới khi tự động hóa được một số việc, chúng ta sẽ bắt đầu chương trình học. Ta cũng sẽ học về kiến thức hoa tiêu để có thể dạy lại cho cháu"

" Liệu cháu có thể giúp ngài sửa tàu không? Cháu cũng muốn về nhà."

"Nếu cháu muốn sửa tàu thì phải học trước đã. Không cần phải vội vàng, Quaani. Việc sửa chữa sẽ tốn ít nhất 20 năm, hoặc thậm chí lâu hơn. Tiếp đến chúng ta phải vượt qua vùng Koronus Expanse. Để làm vậy, chúng ta cần nhiều hơn mấy cái băng dính với mấy lời cầu nguyện."

Quaani quay lưng lại với tôi, "20 năm?" Cậu bé thút thít, đôi mắt đỏ hoe. "" Ừm, cháu có thể sống tầm 500 năm nữa. Vẫn còn nhiều thời gian để thấy quê hương."

Tôi vỗ nhẹ vai Quaani, " Ta sẽ đưa cháu về tới nhà, ta hứa."

Chúng tôi đến phòng của Quaani và chất đầy thùng đồ với đủ quần áo cùng vài món đồ lặt vặt bao gồm bảng dữ liệu và bức chân dung gia đình. Tôi lấy cho thằng bé 1 cái máy thở, 1 cái áo khoác dày ừ trạm kiểm soát an ninh, sau đó rời khỏi tháp. Cuối cùng, tôi phải quay lại đỉnh tháp vào kho lương thực để lấy đồ ăn thực sự. Với nguồn năng lượng duy trì kho lương ở trạng thái tốt nhất. Tôi có thể trồng được cả một hành tinh đầy rẫy thực vật, và lần đầu tiên sau hàng chục nghìn năm, tôi nấu ăn. Dù hiện tại tôi hầu như không cần ăn uống hay ngủ, nhưng việc đó vẫn giúp tôi cảm thấy bản thân còn là con người.

Quaani bám dính lấy tôi khi tôi quay lại làm việc, luân phiên giữa việc khám phá con tàu cỡ thành phố và đọc trên tấm dữ liệu, thằng bé luôn ở gần bên.

Hai năm cứ thế mà trôi đi trong yên bình. Kiến thức của tôi phong phú hơn còn Quaani lớn hơn một chút. Xác c·hết trên Disant Sun đã được dọn sạch, mặc dù con tàu vẫn còn lưu lại những vết tích của cuộc chiến. Tôi cũng gỡ bỏ hết các bẫy AI, mặc dù không chắc chắn bản thân đã tìm thấy tất cả.

Khi tôi đang đọc truyện cho Quaani ngủ, Aruna bất ngờ xuất hiện ở cuối giường thằng bé với cả trên bảng dữ liệu đang dựng trên bàn cạnh giường. Mất khá nhiều công sức thuyết phục linh hồn máy móc kiêu căng này chịu đưa mặt lên cái thiết bị "thô sơ" kia.

Giọng nói của Aruna len lỏi vào đầu tôi

"Chúng ta đã đến nơi. Distant Sun đang trong quỹ đạo ổn định quanh hành tinh lang thang Mote. Lệnh của ngài là gì, Magos?”

Tôi liếc nhìn Quaani, đang run rẩy và cười toe toét bên dưới lớp chăn bông dày.

" Cháu muốn xem không?"



" Muốn ạ." Quaani lăn ra khỏi giường, vơ lấy quần áo rồi chạy vào phòng tắm. Cánh cửa đóng sầm lại sau lưng cậu bé.

"Chắc chưa?" Tôi hét lên, "Không có gì nhiều để xem đâu, với lại giờ cũng khá muộn."

" "Thế ngoài ra thì còn gì để xem nữa ạ, cháu chán ngán con tàu này lắm rồi?"



" Ừm, cháu nói không sai."



" Hoa tiêu luôn đúng. Hoa tiêu sai là hoa tiêu bị g·iết."

Tôi thở dài, tôi đã cố gắng kiềm chế cái tôi kiêu ngạo của cậu bé. . Nhưng Quaani là một người cải tạo, được cải tiến gen, sở hữu sức mạnh và trí thông minh phi thường, đóng vai trò không thể thay thế cho sự sống còn của nhân loại. Thuyết phục thằng coi bất kỳ ai khác ngoài một hoa tiêu khác là những thực thể xứng đáng được tôn trọng và có quyền lợi là điều khá khó khăn.

Tôi từng dọa thằng bé bằng cách kể những câu chuyện của vô số kẻ độc tài kiêu ngạo và kết cục thê thảm của chúng. Quaani rất hứng thú với câu chuyện này nhưng thằng bé cũng bảo là khi mà đôi mắt thứ 3 mở, thì thằng bé có thể đọc ý nghĩ người khác và sẽg·iết bất cứ kẻ nào có ý nghĩ đấy.

“Aruna, hãy đảm bảo mái vòm quan sát đang hướng về Mote.”

"Aruna đã thực hiện. Nó biết điều ngài cần trước cả khi ngài nghĩ đến."

" Nếu cậu là con người, cậu là kẻ kiêu ngạo nhất tôi từng biết," tôi cười khúc khích.

" Aruna không bị giới hạn bởi những khiếm khuyết xác thịt."

"Tôi không bao giờ biết được cậu đang đùa hay không."

"Quan điểm của Aruna vẫn đúng."

Ngay cả với tất cả các mô-đun của mình, tôi cũng không thể suy nghĩ nhanh hơn một linh hồn máy móc điều khiển loại tàu tuần dương hạng nhẹ, vì vậy tôi sao chép phương pháp xoa dịu máy móc của Mechanicus, "Tôi biết ơn sự quan tâm của cậu, Aruna."

Con mèo vẩy đuôi một cái xong biến mất. Mặc dù tất cả các linh hồn máy móc đều tuyên bố chúng vượt lên trên những thiếu sót của con người, chúng cũng dễ bị ảnh hưởng bởi lời khen như con người.

Chúng tôi băng qua con tàu đổ nát, thỉnh thoảng bắt gặp một servitor lạch bạch dọc theo hành lang hang rộng lớn. Tất cả seritor cũ đều được tái chế và tôi đã có tới bảy nghìn con do chính mình thiết kế. Các mô-đun phân công tự động cùng luồng ý thức giúp chúng luôn bận rộn với các nhiệm vụ, nhưng tôi đang đến gần giới hạn kiểm soát thực tế. Trên lý thuyết, tôi có thể điều khiển hàng triệu thứ này nhưng tôi không thể khắc phục hàng triệu sự cố cùng lúc vì ngay cả với tất cả kinh nghiệm của mình, tôi chỉ có mười luồng suy nghĩ đồng thời, mặc dù chúng nảy số cực nhanh,

Tuy sản xuất hàng hóa không thành vấn đề, nhưng công việc sửa chữa lại phức tạp hơn, ngay cả khi có sẵn các STC. Vì việc chờ đợi các servitor giải quyết vấn đề bằng cách thử nhiều lần là lãng phí thời gian, năng lượng lẫn vật liệu. Mô-đun tư duy mà tôi đặt vào mỗi servitor có hữu ích khi chúng gặp phải cùng một vấn đề, nhưng không hiệu quả với các vấn đề tương tự. Dữ liệu này sẽ cho phép phát triển logic tinh vi hơn. Nhưng cần nhiều thời gian.

Ma trận nghiên cứu đang tích cực giúp tôi thiết kế các mod tùy chỉnh cho ngai chỉ huy và các cogitator của tôi để tôi có thể kết nối mình với nhiều tài nguyên tính toán hơn, vì tôi không đủ khả năng nâng cấp thay thế mô polymer, cũng như tôi không thực sự muốn điều đó. Tôi quá gắn bó với đơn vị xử lý hữu cơ của mình.

Chúng tôi đến vòm quan sát. Tôi thích nơi này vì nó sạch sẽ và có không khí trong lành. Các khu vườn đá được cuốc gọn gàng, những đài phun nước tinh xảo bắn tung tóe và tạo nên tiếng ngân nga. . Tôi vẫn có thể cảm thấy tiếng rung của động cơ qua chân và tiếng ồn liên tục của thiết bị điện tử rất khó chịu. Tiếng ồn được cho là tính năng, vì hầu hết các giáo sĩ công nghệ coi đó là biểu hiện của đức tin.

Kế hoạch tân trang của tôi bao gồm rất nhiều vật liệu cách âm bổ sung.

Quaani cùng tôi nằm trên những chiếc ghế dài bằng plasteel gần trung tâm của mái vòm hướng mắt nhìn vào hư không. Một vết nứt lớn cắt ngang toàn bộ thiên hà, chia cắt Đế Chế thành hai nửa. Nhìn nó thật khó chịu nên tôi chuyển sự chú ý sang Mote. Chúng tôi ở gần và nó trông có kích thước bằng một quả bóng đá, mặc dù thực tế nó tương tự như sao Thủy. Tất cả những gì tôi có thể thấy chỉ là một vết bẩn ố màu, một cái bóng che khuất một vùng nhỏ trong không gian. Mặc dù vậy, tôi vẫn mỉm cười.

“Nó trông giống như hy vọng.”

Quaani ngáp, " Cháu cũng nghĩ thế."

" Nhóc có muốn ngủ lại ở đây không?"



"Có ạ."

" Ta sẽ sai servitor mang chăn tới,"

"Cảm ơn ngài."

Một luồng sáng nhỏ lao về phía vệt ố đen.

" Cái gì thế ạ?"

"Con thiên nga cáu kỉnh. Ta đã cho thunderhawk đi quét bề mặt hành tinh này. Tới khi nó tìm được thứ chúng ta cần, ta sẽ cử Arvus Lighter ( một tàu chở hàng loại nhỏ) cùng 20 servitor xuống để thu thập thêm thông tin.

"Distant Sun không làm được việc đó ạ?"

"Nó đã quét hành tinh này suốt 2 năm rồi, Thunderhawk sẽ bắt đầu với những phỏng đoán tốt nhất của Aruna."

Quaani khịt mũi, “Một ork có khả năng sở hữu đủ dakka trước khi một giáo sĩ công nghệ thừa nhận họ đã có tất cả dữ liệu họ cần.”

" "Nói chính xác thì đúng chán thật, đổi lại chúng ta cũng ít gặp sự cố hơn."

"Nếu ngài nói vậy thì..." Quanni hờ hững.

" Nhóc sao thế? Có chuyện gì?"



" Chúng ta chỉ quanh đi quẩn lại học với làm việc! Cháu muốn làm gì đó thật vui cơ!"



"Chúng ta xem phim mỗi tối mà."



"Phim của ngài cũ xì."

"Thôi nào, ta có thể khẳng định rằng ta sở hữu số lượng phim hoành tráng nhất trước kỉ tăm tối ( Dark Age) đấy nhé."

" Ngài c·ướp ở viện bảo tàng đúng ko?"

" Cái thằng nhóc này. Được rồi, ta cũng muốn làm gì đó cho vui." Tôi chỉ về phía Mote. "Nhưng nơi đó không phải thế giới vườn tược. Nhóc có sáng kiến nào không?"

" Ngài ko thể tạo ra trò chơi gì sao? Chẳng lẽ trong bộ sưu tập đồ sộ của ngài lại ko có trò chơi? Mà chúng ta có thể rời khỏi còn tàu ko? Cháu muốn phiêu lưu."



Tôi xoa cằm, "Được thôi, ta sẽ sắp xếp gì đó. Nhưng với một điều kiện."



" Cháu đồng ý."

" Vì lòng trung thành với Hoàng Đế, đừng có hứa mà chưa biết điều kiện là gì."

Quaani cau mày, rồi bật cười, " Cháu hiểu rồi," thằng bé đáp, khả năng nắm bắt được những suy nghĩ của tôi. " Đó là ý tưởng khá thú vị."