Warhammer 40k: Sứ Giả Của Những Vì Sao

Chương 6: Buồn chán



Chương 6: Buồn chán

Thư viện STC rộng lớn kinh khủng. Máy quét báo cho tôi biết nó rộng khoảng sáu mươi nghìn mét khối; những giá sách lộn xộn rơi vãi khắp mọi nơi, tất cả đều đen kịt muội than, dày đặc bụi bám. Ở phía xa, màu đen thẫm và t·iếng n·ổ lách tách của lá chắn chân không giúp duy trì bầu khí quyển của căn phòng.

Đây là nơi lưu giữ tàn tích của tất cả những gì loài người từng biết và có thể sẽ mãi mãi biết được.

Bên trong căn phòng rách nát, tiếng cười gào thét, kinh khủng vang vọng mãi mãi, trêu chọc rìa tai tôi và khiến tâm trí tôi run rẩy.

Một tấm kim loại đỏ khổng lồ xuyên thủng tấm chắn hư không. Tôi bật máy quét và hai phút sau đó hít một hơi thật sâu vì bất ngờ.

Tàu tuần dương giá·m s·át lớp Lathe của Adeptus Mechanicus, *Distant Sun*. Đây sẽ là thứ giúp tôi thoát khỏi nơi đây, nhưng nó lại xóa sổ tất cả những gì quan trọng.

Tôi ngã vật xuống sàn, nhìn chằm chằm vào sự tàn phá. . Tất cả hy vọng về một cuộc sống tốt đẹp hơn, giờ chỉ còn là đống phế liệu hỗn độn. Vài phút sau, tôi đứng dậy và tìm kiếm một cái chổi. Mất cả một tiếng, nhưng tôi đã tìm thấy nó, kiên nhẫn quét dọn mớ hỗn độn, xếp lại những kệ đồ lộn xộn, mang lại trật tự cho ngôi đền đổ nát của những kỳ quan công nghệ này.

Nhiều tuần trôi qua, tôi chẳng buồn đếm thời gian, chỉ biết lê bước tới lui, đôi tay bới tìm trong hàng tấn tro tàn, mong sao tìm được thứ gì đó. Thỉnh thoảng, tôi quay trở lại phòng ăn để nạp năng lượng bên trong những lớp rào chắn kiên cố, hoặc nghỉ ngơi trên võng, trở lại căn phòng với những quan tài.

Mái tóc tôi mọc lại thành màu đỏ rực. Cơ bắp chồng lên cơ bắp cho đến khi tôi trông giống như một anh hùng truyện tranh thập niên 80 hơn là người thật. Điều đó giúp những trận ẩ·u đ·ả với Quỷ định kì trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, dần dần tôi quen dần với những trận chiến tàn khốc, mặc dù nỗi sợ hãi chẳng bao giờ biến mất.

Tuy nhiên ai biết được, một ngày nào đó, may mắn sẽ quay lưng với tôi

Tuyệt vọng cô đơn, giọng nói máy móc của E-SIM chẳng thể nào bù đắp nổi, dù nó vẫn kiên nhẫn trả lời vô số câu hỏi của tôi. Có một ngày, tôi thậm chí còn đứng cả tiếng đồng hồ bên cạnh vách ngăn đã sửa chữa thông sang lãnh địa Ork, toan tính tìm bọn chúng nói chuyện trước khi gạt phăng ý tưởng điên rồ đó đi.

Ngồi trên một chiếc ghế gấp ba chân, kê trên những thùng các tông méo mó, tôi nốc ừng ực một khẩu phần ăn dã chiến khô khốc và nuốt xuống bằng vài ngụm nước lọc ít ỏi, nhìn chằm chằm vào công việc vô vọng của bản thân. Thư viện chẳng có gì cả. Không thiết bị, không thẻ dữ liệu, không giấy tờ hay bản vẽ nào. Tôi gần như đã hoàn thành việc lục soát nơi này.

Tôi đã mở khóa một bản nâng cấp, thay thế hệ thống xương. Hệ thống này sẽ bọc thép cho hộp sọ của tôi, tăng chiều cao thêm 34 cm, giờ tôi cao cỡ 2m, đồng thời mang lại cho xương của tôi sức mạnh và tính linh hoạt của plasteel nhưng vẫn giữ được các chức năng sinh học.

Đầu tiên, tôi cần chế tạo máy in sinh học và lắp ráp mô-đun "Bộ Xương Đen" để chứng minh bản thân đã hiểu được kiến thức mà E-SIM nhồi nhét. Tôi đã để mắt đến những máy in thực phẩm, tin chắc mình có thể biến đổi chúng cho dự án này. Đó là lựa chọn duy nhất ngoài việc dọn dẹp đống phân hủy trong phòng thí nghiệm với hy vọng tìm thấy thứ cần thiết. Nếu biết cách, tôi có thể lập trình các nanobot y tế để tạo ra một bộ xương giả từ phế liệu, nhưng tôi sẽ cần thêm một vài nâng cấp và hàng thập kỷ nghiên cứu trước khi tôi thậm chí có thể chạm đến bề nổi của hố kiến thức khổng lồ đó.

Lựa chọn còn lại là tìm được công phụ phù hợp để sửa chữa Distant Sun. Tôi muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt, bất chấp việc khu vực công xưởng chế tạo hiện tại đang nằm ở trong lãnh thổ của đám Ork.

Không có lựa chọn nào khác.

Tôi vỗ nhẹ khẩu súng mới, được lắp ráp từ những mảnh kim loại cong và hàn lại, súng nước đã tới giới hạn của nó trong trận thứ 4 tôi đẩy lùi đám ác quỷ. Khẩu súng mới giống như súng phun lửa, chỉ khác là hộp chứa được chế tạo lại từ bình oxy, chứa hỗn hợp bọt nano. Ngay cả với sức mạnh mới, nó vẫn cồng kềnh; tôi chỉ mang theo được hai băng đạn dự phòng. Tôi cũng có một bộ giáp được lắp ráp từ những giá đỡ siêu đặc, tốt hơn nhiều so với kim loại trong căng tin và hơn hết đủ cứng để không bị xé toạc bởi đám quỷ.

Với việc "ma trận nghiên cứu" đã hoạt động, E-SIM có thể giúp tôi thiết kế bộ giáp, che chắn mọi thứ trừ đầu và khớp. Mũ bảo hiểm bên trong bộ đồ lót của tôi đã quá đủ tốt cho khuôn mặt đang dần trẻ lại của tôi. Còn về các khớp nối, tôi chỉ đơn giản là chưa dành thời gian để đúc các cơ chế như vậy.

Bộ đồ có màu xám và nặng đến mức ngớ ngẩn, 43kg. Một khung xương ngoài hỗ trợ, không tiêu tốn năng lượng là điểm cộng giúp nó được sử dụng trong bất kỳ khoảng thời gian nào chứ đừng nói đến những phút bận rộn trong việc diệt ác quỷ. Bộ đồ lót kia tôi chỉ dùng khi cần thiết.



Hai ngày sau, tôi lục soát xong thư viện STC mà chẳng thu được gì. Với một kế hoạch mới trong đầu, trang bị và áo giáp đã sẵn sàng, tôi mở cánh cửa nhỏ mà mình đã lắp vào vách ngăn để tiến tới chỗ lũ Ork. Chúng có công cụ, và chúng giao tiếp với nhau bằng nắm đẫm với răng nanh.

"Là Waaagh!" Tôi tự nhủ

Cách diễn đạt này có đúng không?

Mặc kệ. Tôi sẽ xông vào đó đấm đá cho hả cơn tức cho đến khi cảm thấy dễ chịu hơn. Sau nhiều tuần ở một mình, làm bạn với đám quỷ, sự thận trọng của tôi đã phai nhạt làm tôi tin tưởng bất kì tương tác nào cũng đều là tốt, kể cả đánh nhau.

Kéo thanh trượt cửa sổ quan sát, khung cảnh hiện ra là những hành lang bị tàn phá nghiêm trọng, vương vãi kim loại nham nhở, phồng rộp nằm vương vãi khắp nơi. Dầu loang cùng đủ loại chất lỏng khô khác nhuốm màu đen lên sàn nhà.

Bầu không khí vẫn còn hiện diện làm tôi bất an. Hệ thống ở cái trạm này hoạt động trơn tru hàng nghìn năm, ngay cả sau những thiệt hại thảm khốc, quả là kỳ lạ. Tôi không thể hiểu nổi tại sao nó vẫn chưa hỏng hóc.

Không có Ork nào, hay bất kỳ sinh vật ngoài hành tinh nào khác xuất hiện trên bộ cảm biến của tôi. Tôi rời khỏi khu vực của mình trên trạm. Không thể khóa cửa vì tôi chưa bao giờ lắp khóa ở phía dành cho Ork, chỉ hy vọng chẳng có gì xâm nhập trong lúc tôi đi. Chúng không thể t·ấn c·ông một cái khóa nếu chúng không biết nó ở đó và cánh cửa thì rất vững chắc.

Tôi đẩy chiếc xe nâng quen thuộc của mình xuống hành lang, chất đầy vài thùng đồ tiếp tế khẩn cấp, cùng nửa tá thùng kim loại màu xám hình cầu. Mọi thứ được phủ kín bằng một tấm bạt bạc và buộc chặt bằng dây đai.

Đến khu vực trọng lực bằng 0, tôi bỏ lại xe nâng, nắm lấy lan can rồi kéo bản thân đi dọc theo hành lang. Các cảm biến kéo nhận thức của tôi về phía một Gretchin đơn độc, đang ngồi ở đầu bên kia khu vực. Tôi vượt qua khúc cua nhẹ, thu vào tầm mắt một sinh vật da xanh cỡ bé trai mười tuổi, ngồi giữa hành lang và nhìn chằm chằm về phía tôi, buồn chán đến mức nó không nhận ra tôi cho đến khi tôi vẫy tay trước mặt. Nó trông hơi quen thuộc.

Sinh vật xanh gầy gò nhìn chằm chằm vào tôi, rồi khịt mũi, “Gì?”

“Muốn kiếm một ít răng không?”

Nó nhìn nụ cười hoàn hảo của tôi, rồi lấy cả hai tay che miệng, " Đừng hòng lấy răng của tao, umie"

“Ai muốn răng của một con grot gầy gò? Đó là lý do tại sao mày ă·n c·ắp răng của những thằng khác.”

"Lãng phí thời gian." Nó mở hai bàn tay ra, úp lòng bàn tay lên đầu gối. "Không có dakka, không thể giữ răng. Không có răng, không thể đổi lấy dakka hoặc choppa." Nó nhìn v·ũ k·hí của tôi xong đứng dậy, “Cái của mày trông ngon đấy. Đưa nó đây, ‘umie.”

Hệ thống kinh tế của Ork trong thiên niên kỷ thứ 41 quả là điều kỳ diệu của thiên hà.

" Mày thích mấy thứ này? Lấy cho tao vài cái công cụ, tao sẽ tạo ra thứ gì đó còn ngon hơn. Máy tiện, máy khoan trụ, máy in mạch, hóa chất, một mớ đồ phế liệu ngon lành. Thằng ranh mãnh như mày chắc xoay sở được."

Nó liếm quanh những chiếc răng sắc nhọn, lởm chởm của mình, " khẩu súng này mà chúng ta đang nói đến nó to cỡ nào? Súng lục (Slugga) súng trường (Shoota)..." mắt nó mở to và nước dãi bắt đầu chảy ròng ròng, "hay là súng phun lửa (Burna)?"



"Lấy cho tao tất cả những gì tao muốn và tao sẽ tạo ra cho mày khẩu súng to nhất, ồn nhất, ngầu nhất mà mày có thể vác nổi. Kèm theo cả đạn dược và thuốc nổ đủ để biến tên Nob nào dám dây đến mày thành súp luôn."

Cùng với cả kích nổ từ xa nữa. Không đời nào tôi tin lũ da xanh này.

Tên Gretchin nuốt nước miếng, "Cả một cái choppa nữa. Và giáp. Và một chiếc trukk bóng loáng. Mày phải đưa hết mọi thứ cho tao, ‘umie, nếu mày muốn mấy cái linh kiện cho đồ chơi của mày."

"Được thôi. Nhưng để có được nhiều đồ như vậy thì phải mất vài tháng. Súng và đạn dược trước. Còn lại tính sau, nếu mày đổi thêm đồ. Một lò nung điện, một búa hơi." Tôi chỉ cho nó sợi dây đeo cổ có gắn đồ vật gì đó. "Những cái thẻ như thế này. Thiết bị lưu trữ dữ liệu. Hiểu chưa?"

"Ừ ừ, toàn là mấy kế hoạch viển vông với đồ chơi lấp lánh để làm v·ũ k·hí. Giờ thì, tao định nói gì với mấy thằng khác đây? Phải có teef để đút lót cho mấy thằng to khỏe."

"Thằng tham lam! Mày chỉ muốn moi thêm đồ từ tao thôi."

Tên Gretchin liếc xéo mày, "Đúng rồi, thế mày định làm gì nào, ‘umie? Chả làm được gì cả, thế thôi. Không teef không có công cụ. Đưa tao ít chiến lợi phẩm, không thì có khi trùm sò sẽ biết mày vẫn còn giãy giụa đấy. Giữ im lặng, tiếp tục lén lút, và chúng ta sẽ là bạn tốt nhất."

Tôi đang bị con Gretchin ép giá. Thôi thì vẫn tốt hơn là kẹt ở trên cái trạm vũ trụ này mãi mãi.

Tôi tiến lại gần, nhìn chằm chằm nó. " Giữ lời hứa hoặc tao sẽ đập c·hết mày."

Nó nhún vai. " Mày chả thể dọa được tao đâu, umie" Nó cười nhạo tôi rồi bắt đầu nhảy múa giễu cợt. Tới lúc này, tôi nhận ra nó.

" Mày là con n·ém b·om dính thổi bay con quỷ nọ."

Gretchin vỗ ngực, “Ya không tệ lắm đâu ‘umie. ‘Thật khó để gặp một Ork nổi tiếng như tao."

“Quá tuyệt vời đến mức không tin nổi? Phải chăng đó là lý do mày kẹt ở đây?”

"Dat Runtherd là thằng hèn nhát. Thấy tao to hơn nó nên nó đánh mấy đứa khác cho đến khi chúng nó nói nó là người g·iết tất cả, rồi đuổi tao đi vì tau đi mách lũ Ork khác về nó. Biến nó thành Squig chính hiệu luôn."

Tự ái cao kìa. Thằng oắt này nhỏ hơn 1 nửa so với tên Ork kia. Có lẽ nên nịnh nó một chút?

Tôi gật đầu, " Thằng đó chả là gì so với mày. Tao thấy nó lén lút chuồn đi giữa chừng trận chiến. Dù chân dài nhưng hắn ta chạy không thoát trước khi mày cứu hắn."

Nó gãi cái mũi dài ngoặc của mình, “Đúng vậy ‘umie. Mày biết ai là kẻ biết đánh nhau đấy."

"Đi theo tao. Tao sẽ đưa đồ cho mày, chúng ta chọn điểm giao đồ gần chỗ hành lang trọng lực méo mó. Mày với đám chân tay i cứ chất đầy thứ tao cần vào đó, tao sẽ lấy trong vài ngày tới. Tao sẽ thả một khẩu súng khủng trong 1 tháng nữa. Mỗi lần mày kiếm được thêm thứ tao muốn, tao sẽ thả thêm đồ vào tháng tiếp theo. Đồ càng xịn súng càng ngon. Đồng ý?"

" Đồng ý, Rusty"



"Gì Rusty? " Tôi cười khẽ, "Được thôi, kệ mày, thế thì tao sẽ gọi mày là Bola."

Bola nhún vai, chỉ tay xuống dãy hành lang, "Mày trước."

Chúng tôi quay lại chỗ xe nâng tay của tôi và hoàn thành việc trao đổi. Bola vỗ nhẹ lòng bàn tay lên thùng lớn đựng sơn màu đỏ.

"Đây là hàng ngon. Luôn cần thêm sơn lấp lánh."

"Làm cho mọi thứ nhanh hơn, đúng không?"

"Chắc chắn rồi, ngay cả một con mực cũng biết điều đó. Cái này thậm chí còn đỉnh hơn. Nó khiến tia laser 'ping, ping'."

"Sơn lấp lánh...phản xạ tia laser?"

"Ờ, chứ sao mấy con mực với mỏ vẹt lại sơn xe tăng và đồ chơi của chúng nhỉ?"

Ai mà ngờ sơn lấp lánh lại có tác dụng thực tế chứ?

Bola nói tiếp, "Đó là lý do tại sao v·ũ k·hí Orky xịn xò kêu 'Zzap' hay 'dakka dakka'. Không có kiểu bắn tỉa 'pew pew' ở đây. Sơn cũng có tác dụng chống lại nước bọt của bọn côn trùng nữa. Nhưng phải tránh xa Weird Boyz. Chúng uống sơn lấp lánh để mơ. Nó khiến chúng điên cuồng hơn."

" Mày chắc phải ở trong clan lớn." Tôi rùng mình, "Trên trạm này có bọ không? Tyranid?"

"Đúng là bọn tao đông nhất! Bọn bọ thì ở bên kia trạm này. Chúng đánh nhau dữ dội trong mấy tuần gần đây. Đánh nhau hăng say, ăn uống cũng ngon. Thời điểm tuyệt vời để là Orky đấy." Bola liếc nhìn tôi từ trên xuống dưới. "Mày nên gia nhập bọn tao đi. Bọn tao có thể sơn mày xanh lá cây đấy. Sẽ vui lắm."

" Đợi tao lớn nhất ở đây đã"

Bola cười ồ lên với tôi, sau đó bắt đầu đẩy xe nâng tay đi, " mày cần nhiều súng hơn để biến ước mơ đó thành hiện thực, Rusty."

"Vậy cứ trao đổi đi."

"Ừ, ừ. Tao nghe thấy mày nói rồi."

Tôi quay lưng bước đi, hai bàn tay kẹp chặt vào nách để chúng khỏi run. Không biết chuyện vừa rồi làm có đúng không, nhưng lần này tôi không cần phải chiến đấu, đã trò chuyện và thậm chí còn giao dịch với một Xenos.

May mắn thay Đế Chế không ở gần đây.

C·hết tiệt, nghe về lũ Tyranid khiến tôi lo lắng, nhất là khi hoạt động gia tăng của chúng lại trùng với thời điểm tôi thức giấc. Tuyệt vời nếu cả hai bên tự tàn sát lẫn nhau, nhưng chuyện đó có vẻ khó xảy ra, và bên nào thắng cũng có khả năng sẽ săn đuổi tôi sau đó. Tôi cần phải lên con tàu Mechanicus và rời khỏi trạm này càng sớm càng tốt. Ở lại đây để hôi của đến từng mẩu kim loại chỉ khiến tôi c·hết sớm mà thôi.