Trở về phòng, tôi nằm vật ra giường rồi nhìn chằm chằm lên trần nhà. Vẫn còn sốc. Tôi vừa nói chuyện với người ngoài hành tinh. Tôi, Aldrich Isengrund, thợ sửa ống nước thế kỉ 21 chồng và là cha của hai đứa con, giờ đây là một cyborg săn quỷ.
Chưa bao giờ tôi nghe điều gì ngớ ngẩn đến thế, mà ngày trước phần lớn thời gian của tôi còn dành để cố gắng không nghe những cuộc gọi điện thoại và khoe khoang vô nghĩa trên sóng radio One.
" Này. E-SIM. Có dữ liệu gì trên thẻ này không?” Danh sách các tập tin hiện ra trong đầu tôi. “À, cảm ơn.”
Tôi lướt qua chúng. Hầu hết là nhật ký dữ liệu cho khoang đông lạnh của tôi, cái hộp lớn mà tôi thức dậy và đã gọi là quan tài đá. Có một vài ghi chú từ kĩ sư, bác sĩ, à dù cuối cùng tôi sẽ đọc chúng, nhưng có lẽ giờ không còn ý nghĩa gì nữa. Chắc vậy.
Đang duyệt danh sách thì tôi thấy một file có tên ‘Tin nhắn Bệnh nhân’. Tôi mở nó ra, nghĩ rằng nó sẽ trống rỗng thì cứng người. Có hàng trăm tin nhắn được gửi đi trong hàng ngàn năm. Tin nhắn đầu tiên được gửi cách c·ái c·hết của tôi hai tuần. Tôi bật tin nhắn lên.
Cảnh tượng mở ra trong tâm trí tôi. Sasha đang đứng trước lối vào nhà thờ địa phương của chúng tôi, với những mái vòm hình vòng cung màu xám lớn và cánh cửa dát sắt. Mái tóc đen dài của cô phấp phới trước mặt. Những ngôi mộ nằm rải rác trên thảm cỏ thành những hàng lộn xộn, những cây thánh giá thô sơ và bia mộ bị bào mòn theo thời gian lẫn nỗi buồn.
Vợ tôi dùng một tay cầm điện thoại ra xa, tay còn lại bế Gemma đang bám chặt vào cổ cô ấy. Jamie đứng gần đó, mặc bộ vest trang trọng, trông đầy kiên định. Mắt thằng bé sưng húp và nước mũi chảy ròng ròng. Con trai tôi tựa đầu vào ngực mẹ nó, chui vào dưới cánh tay thành ra điện thoại bị rung lắc.
“Chào anh Aldrich. Chào bố đi các con."
" Con chào bố." Jamie lầm bầm
“Bố ơi!” Gemma hét lên, dùng tay với lấy điện thoại.
Tôi bật khóc.
" Cả nhà vừa tiễn biệt anh trong đám tang. Hi vọng dù anh ở bất kì đâu, thì cũng được an toàn và hạnh phúc. Anh chàng tên Adam, người đã nhận lấy thân xác anh nói rằng anh sẽ ổn cả thôi, và nói bất kỳ tin nhắn nào mẹ con em gửi cho anh cuối cùng sẽ tới được với anh. Vì vậy, đó là những gì mẹ con em sẽ làm. Gửi cho anh những tin nhắn. Hy vọng chúng mang lại sự an ủi cho anh. Biết sao được, chúng em cũng cần nó." Sasha sụt sịt, đôi môi run rẩy. "Gia đình nhớ anh, Aldrich. Được rồi, chúng em phải đi, lũ trẻ sẽ gửi tin nhắn sau. Em yêu anh Aldrich.”
" Anh cũng yêu em, Sasha" Tôi nói.
Jamie ngước nhìn lên camera, rồi nhìn sang những ngôi mộ, “Chào bố.”
“Bây giờ chúng ta có thể đi ăn kem được không?” Gemma nói
Nụ cười nhỏ nở trên khuôn mặt Sasha. " Được chứ con yêu." Tin nhắn kết thúc
“E-SIM, tôi muốn sao lưu nhiều bản sao tất cả dữ liệu trên thẻ này.”
++Đã xác nhận...đang xử lý yêu cầu.++
Tôi nhẹ nhàng đặt thẻ lên ngực mình. C·hết thật. Không thể tin được là dữ liệu thực sự đến được với tôi.
“Cảm ơn. Tôi rất biết ơn những người đã làm chuyện này.”
Tôi xem đi xem lại tất cả các tin nhắn, nhiều tin nhắn trong số đó tôi xem đi xem lại nhiều lần. Quan sát cuộc sống của gia đình tôi thay đổi ra sao, cùng họ chia sẻ những niềm vui lẫn nỗi buồn.
Các tin nhắn dần trở nên thưa thớt hơn theo thời gian, đặc biệt là khi lũ trẻ lớn lên và Sasha tái hôn. Tin nhắn đó đặc biệt khó khăn, một cục băng và lửa cuộn lên trong bụng tôi khi Sasha thông báo chuyện tái hôn, mặc dù không một lần tôi nhìn thấy mặt anh ta, chỉ nghe thấy cái tên, Graham.
Tôi hiểu.
Tôi rất vui vì cô ấy có hạnh phúc mới.
Tôi thậm chí còn biết ơn người đàn ông đó vì đã nhận nuôi con của người khác, vì những tin nhắn đó cho tôi biết rằng 2 đứa con trai tôi thích người này, ngay cả khi anh ta ko phải là tôi.
Tuy nhiên, tôi sẽ không bao giờ thích anh chàng đó.
Đứng dậy, tôi đi đi lại lại quanh căn phòng nhỏ của mình, cố gắng giải tỏa cơn tức giận.
Lướt qua các ngày, tôi nhận ra việc gửi tin nhắn cho Aldrich đã trở thành truyền thống gia đình. Một truyền thống kéo dài lâu hơn nhiều so với lẽ ra, cho đến tận M18, mặc dù đến thời điểm đó, nhiều thập kỷ trôi qua mà không có tin nhắn nào.
Nhiều file có đính kèm. Một số file khá lớn, giống như toàn bộ chương trình TV và video YouTube mà bọn trẻ chia sẻ với tôi, cùng với bình luận của chúng. Ngoài ra còn có nhiều ảnh, thậm chí cả cơ số bài tập về nhà hay bài báo học thuật ngẫu nhiên.
Con cái và cháu chắt của tôi trưởng thành, yêu đương, già yếu và q·ua đ·ời. Lặp đi lặp lại. Tuy nhiên, đường dây liên lạc với quá khứ này mang lại cho tôi hạnh phúc, bất kể nó có thể kỳ lạ đến mức nào.
Lần đầu tiên sau nhiều tuần, tôi mỉm cười. Chỉ một nụ cười nhỏ.
Tôi thậm chí còn được xem một số chương trình TV. Giờ thì chỉ cần ít đồ ăn vặt với nước ngọt có ga, cuộc sống ở Thiên niên kỷ Bốn Mươi Một cũng chẳng đến nỗi nào.
Trong tình hình mới này, mắt tôi lướt qua những đống xương ở góc phòng.
“Các đơn vị E-SIM khác cùng các bộ phận cấy ghép khác đã đi đâu?”
++Chúng tự hủy.++
“Tại sao?”
++Quyền sở hữu.++
“Tôi có sở hữu bộ cấy ghép của riêng mình không?”
++ Có. Việc không liên lạc với chủ sở hữu dự án trong khoảng thời gian ước tính là mười lăm thiên niên kỷ đồng nghĩa với việc mọi quyền sở hữu đối với trạm và kiến thức của nó đều thuộc về bạn theo Luật B salvage++
“Vậy trước khi chúng được cài đặt theo thỏa thuận cấp phép thì sao?”
++Bạn không sở hữu gì cả, kể cả chính bạn.++
" Tôi trở thành nô lệ?"
++ Không. Nô lệ hay người lao động theo hợp đồng đều có quyền. Bạn chẳng có gì cả.++
"Lý do?"
++Người c·hết chẳng sở hữu gì hết.++
“Đó là lý do tại sao họ sử dụng những xác c·hết đông lạnh cổ xưa cho các thí nghiệm. bởi vì một khi ai đó thức dậy họ có quyền ra lệnh cho người đó phải làm trả nợ và không có người thân còn sống nào buộc vấn đề phải đi theo hướng khác. Chính xác?"
++Chính xác++
“Vậy mục đích của những tin nhắn là gì? Chúng có thật không?"
++Các tin nhắn là có thật. Chúng được giữ lại để cải thiện sự tuân thủ bằng cách đảm bảo rằng các Điều hành viên hạnh phúc hơn.++
"Wow. Tôi đột nhiên cảm thấy ít biết ơn hơn rất nhiều. Có phương pháp nào có thể được sử dụng để đảm bảo tuân thủ không?”
++ Có. Nhiều.++
" Nếu tôi có quyền sở hữu thì tôi có quyền quản trị không? Vui lòng cập nhật phần mềm và vá lỗi phần cứng để loại bỏ các lỗ hổng, ngăn chặn các phương thức chiếm quyền điều khiển từ xa, và thực hiện bất kỳ biện pháp bảo mật phù hợp nào khác để đảm bảo an ninh kỹ thuật số và vật lý cho các bộ phận cấy ghép và cơ thể của tôi.”
++Đang xử lý... Lỗi... Bật chế độ thường để giải quyết vấn đề hiệu quả hơn.++
À, có một điều tôi thực sự không muốn làm. Mà tôi đã đối mặt với quỷ rồi. Có lẽ cũng nên giải quyết chuyện này cho xong.
“Bật chế độ thường"
++Đã xác nhận... Trí tuệ nhân tạo chính đang khởi động... Lượng năng lượng tiêu thụ ở mức 0,7%. Triển khai Warp Tap để duy trì hoạt động vĩnh viễn?++
“Không. Sử dụng pin. Chuyển về chế độ năng lượng thấp khi tụt xuống còn 50% MP"
++Đã xác nhận...bật Ma trận logic... Bộ E-War mặc định, đang chế tạo... Đã bật Ma trận tính cách... Mô-đun tích hợp máy ngoài đang chờ... Lỗi đã được giải quyết.++
Khi E-SIM chạy chuỗi lệnh của nó, giọng nói của nó chuyển từ âm thanh máy móc khó nghe sang thứ gì đó gần giống con người hơn, nhưng bằng cách nào đó nó vẫn không bao giờ đạt được âm điệu tự nhiên, trở nên trung tính về mặt giới tính và cảm xúc. Những từ tiếp theo của nó khiến tôi rùng mình.
++Xin chào, Aldrich.++
“Chào, E-SIM.” Mồ hôi nhỏ xuống hốc mắt trái của tôi còn nhịp tim thì tăng mạnh.
++Đừng lo lắng quá. Tôi không thể làm hại bạn, cũng sẽ không làm vậy, hoặc không bao giờ có lý do để làm hại bạn. Chúng ta là một; Mô-đun Lợi ích Tự giác. Tôi cải thiện, phát triển và thịnh vượng cùng bạn, tay trong tay. Nếu điều đó không đủ, chỉ cần giữ cho trí tuệ của tôi bị vô hiệu hóa. Một sinh vật không sinh học không có mong muốn hay nhu cầu.++
“Tôi đoán E-SIM không chỉ là một từ viết tắt và triết lý hoa mỹ sau tất cả.”
++Nó được cho là một sự tiến hóa mới cho cả nhân loại và máy móc. Để thúc đẩy sự hiểu biết, cân bằng khả năng và ngăn chặn sự trì trệ. Than ôi, nó đã bị cắt ngắn bởi một sự hỗn loạn đột ngột và chưa từng có trong Warp. Lần liên lạc cuối cùng tôi có với AI của trạm cho biết chúng tôi đã bị trôi dạt trong Warp trước khi nó tự tắt để giảm thiểu sự hỏng dữ liệu quét qua các hệ thống của nó.++
Nhăn nhó, tôi lầm bầm, "Sự ra đời của một thực thể giống thần thánh. Một kẻ mà tôi không muốn nhắc tên."
Tôi cười khẩy, "Thực ra là thứ phép màu c·hết tiệt."
++Hoặc là bạn chưa hiểu hết về khoa học.++
" Sao có thể trách tôi được chứ, quanh đây có quá nhiều mối bận tâm."
++Vậy thì đã đến giờ học. Trong khi chờ đợi thỏa thuận với lũ nấm sinh học, bạn nên bắt đầu chế tạo bộ xương đen. Tôi sẽ hỗ trợ bạn tái sử dụng máy in thực phẩm. Tôi chắc chắn rằng giữa chúng ta, chúng ta có thể giải quyết nó một cách hoàn hảo.++
“Đó là điều vô nghĩa hợp lý nhất mà tôi từng nghe kể từ khi tôi thức dậy.”
++Tôi biết bạn sẽ thích điều đó.++
Bắt tay vào công việc nào.
Tôi sải bước ra khỏi căn phòng được gán cho mình, quay trở lại khu ăn uống. E-SIM làm nổi bật các vật thể quan trọng trong tâm trí tôi, chia cắt sự chú ý của tôi giữa nhiều điểm dữ liệu khác nhau như thể đó là điều hoàn toàn tự nhiên. Nó không làm lộn xộn tầm nhìn của tôi bằng hình ảnh ba chiều, khung dây hoặc các ô ghi chú, tôi chỉ đơn giản là nhận thức được, sự chú ý của tôi được hướng đến các vật thể cần thiết, nhiều cách sử dụng từng vật thể và hậu quả của mọi lựa chọn trong thời gian chế tạo và khả năng của sản phẩm cuối cùng. Trong trường hợp này, đó là một máy in sinh học.
Sự toàn tri hạn chế này khiến tôi cảm giác như đang thoáng nhìn thấy từng bánh răng nhỏ bé, nghiến ngấu xích lại gần ngày tận thế. Nó vừa mệt mỏi vừa kích thích, và sau hai phút, bắt đầu mờ dần khi tôi mệt mỏi, chỉ còn lại những hướng dẫn đơn lẻ mà tôi tuân theo, lý do và cách thực hiện từng mối hàn vết cắt nhỏ giọt vào đầu tôi khi tôi thực hiện nhiệm vụ, tháo rời máy in và bày tất cả các bộ phận ra trên bàn ăn.
Với trường lực nằm trong tầm kiểm soát, không có gì ngăn cản tôi hoàn thành nhiệm vụ trong 2 giờ đồng hồ.
"Nãy là cách cậu nhìn thế giới, E-SIM?"
**++Đó chỉ là một phần nhỏ và bản thân tôi cũng còn nhiều chỗ cần cải thiện.++**
"Phải làm sao để tôi có thể nhìn thế giới như vậy mọi lúc, mà không cần sự trợ giúp của cậu?"
++Không cần sự trợ giúp của tôi ư? Hàng trăm ngàn lần tiêu diệt kẻ thù và hàng thế kỷ học hỏi, nghiên cứu. Với sự trợ giúp của tôi, nếu bạn dọn sạch lũ Xenos khỏi Trạm vũ trụ này xong dành mọi khoảng thời gian rảnh rỗi khác để học hỏi, bạn có thể đạt được điều đó trong khoảng 20 năm.++
"20 năm chỉ để bước đi những bước đầu tiên? Chẳng trách loài người suýt thua Men of Iron. Nếu điều đó từng xảy ra. Tôi chẳng biết đấy là thật hay hư cấu nữa."
++"Đó là một nghịch lý độc đáo. Mà chúng ta sẽ cùng nhau khám phá và giải quyết."++
"Ok"
Tôi cầm lấy một chiếc vít và E-SIM tràn ngập đầu tôi thông tin; từng vị trí con vít này có thể đi đến, cần làm gì trước tiên để sử dụng nó, nó được tạo ra như thế nào, làm thế nào để tạo ra các vít dự phòng với những gì chúng tôi có, cấu trúc chính xác của nó, dung sai, và bên dưới tất cả, tôi có thể cảm nhận được nhiều thông tin hơn đang chờ đợi, nếu tôi muốn. Hàng ngàn cách khác nhau để tạo ra plasteel với các đặc tính, công dụng cho từng loại, ưu nhược điểm của chúng, các loại vít khác nhau, tại sao chúng được sử dụng, và còn vô vàn nhiều thứ khác nữa. Một wikipedia ở quy mô thiên hà.
Điều tuyệt vời hơn nữa là tôi có thể nhớ lại thông tin đó. Về cơ bản, tôi sẽ biết mọi thứ về chính xác con vít này mãi mãi cùng với tất cả dữ liệu liên quan, nhưng lượng thông tin khổng lồ này không làm tắc nghẽn suy nghĩ của tôi, giống như một ý tưởng mà tôi đang cố gắng hết sức để không quên, hoặc thông tin nhồi nhét tạm thời vào đó để hoàn thành một bài kiểm tra. Tôi biết và hiểu, như thể nó vốn dĩ đã luôn như vậy.
"Tuyệt vời! Thật phấn khích."
Tôi nhấc đầu in lên. Lần này, E-SIM không có dữ liệu chính xác và tôi cảm thấy yêu cầu đang được chuyển đến ma trận nghiên cứu, nơi nó khớp nối bộ phận này với những bộ phận tương tự, giống như dữ liệu đầu in mà tôi có cho máy in sinh học mà tôi đang cố gắng chế tạo.
Ma trận phân tích dữ liệu bắt đầu xử lý thiết kế, cung cấp các mức độ tin cậy khác nhau cho độ chính xác của nó và những sửa đổi có thể, giải thích tầm quan trọng của chúng và tại sao chúng có thể hoạt động hoặc không hoạt động. Dữ liệu cảm thấy mơ hồ, thông tin không được lưu trữ vĩnh viễn trong đầu tôi, như thể nó đang chờ đợi tôi thực sự tiến hành các thí nghiệm trước khi xác nhận thông tin và đưa nó vào mô hình thực tế đang hoạt động của tôi.
Tôi cầm từng bộ phận, lật qua lật lại trong tay, để cho thông tin tràn vào mình. Chầm chậm, đầu tôi bắt đầu ghép các mảnh ghép lại với nhau và cuối cùng, tôi nhìn thấy nó. Một cỗ máy bạc khổng lồ, kích thước bằng một chiếc ô tô nhỏ, được trang trí bằng các ống và hộp chứa, phun nhiều vật liệu vào một cấu trúc hình bầu dục trung tâm, kết hợp với các máy móc tinh xảo.
Một bộ khung kim loại màu đen nằm bên trong; được viền bằng tủy nhân tạo, rỗng và đủ xốp để không chỉ cải thiện chức năng ban đầu của bộ xương mà còn tạo ra không gian mới cho các mô-đun khác trong tương lai. Sọ được bọc giáp, bao gồm cả hốc mắt, và có thêm lớp đệm bên trong. Giữ nguyên tỷ lệ của bộ xương ban đầu, hộp sọ lớn hơn 13,63% nhưng toàn bộ không gian đó đều dành cho lớp bảo vệ bổ sung. Mẫu này không có đủ diện tích cho bộ não lớn hơn hoặc các bộ phận cơ học nếu không loại bỏ chất xám trước.
Tôi hối hả lắp ráp cỗ máy, thi thoảng lại chợp mắt một chút. Mấy ngày trôi qua vèo vèo và tôi đã lắp ráp được khoảng 50% trước khi gặp vấn đề.
Đã đến lúc xem con Gretchin đó có giữ được lời hứa của nó không.