Warhammer 40k: Sứ Giả Của Những Vì Sao

Chương 8: Món quà



Chương 8: Món quà

Tôi lên đồ, vác máy phun nanite, và mở khóa rào chắn. Mất khoảng 20 phút tới điểm thả đồ. Tiếng ồn lớn phát ra từ căn phòng đánh dấu màu đỏ.

"Êy Grot, thằng Umie đó đâu? Chúng ta đợi ở đây hai ngày rồi. Sếp muốn gặp nó."

"Do mày thiếu hai ngón tay, và tao cá là còn thiếu cả vài thứ khác nữa."

Có tiếng thịch mạnh và tiếng hét, Bola lăn ra khỏi cánh cửa hé mở, ôm chặt chiếc mũ hai sừng trên đầu.

Nó đào đâu ra cái thứ đó vậy?

"Ello Rusty. Biết ngay là mày sẽ ghé qua mà."

Tôi chĩa súng. . "Mày có nuốt quá nhiều chiến lợi phẩm của tao không hả?"

"Là chiến lợi phẩm của tao. Tao muốn làm gì với nó thì làm."

"Sao cũng được. Thằng chân to kia là đứa nào?"

"Hử? Bọn tao gọi hắn là Nubbinz"

"Ờ, còn bản thân nó thì sao?"

Bola nhún vai, "Ai quan tâm?"

"Đồ tao cần như đã thỏa thuận đâu?"

"Có chút thôi. Thấy không, thằng trùm muốn hốt một phần lớn, nhưng nó sẽ ko cho mày bất cứ thứ gì, vì nó là trùm, còn mày là chỉ là thằng yếu đuối."

"Tao sẽ lo chuyện thằng trùm của mày sau. Mày bảo 'có chút' là sao?"

"Thứ mày cần đang ở trong phòng," Bola hất ngón cái về phía cửa. "Thằng Nubbinz đang ngồi chình ình lên đó."

"Còn ai khác ở trong không?"

"Không. Chúng nó đến rồi lại đi." Một nụ cười gian ác xuất hiện trên mặt Bola, hắn nhìn chằm chằm vào v·ũ k·hí của tôi, "Tiếc là chúng đi sớm quá."

Tôi đạp mạnh cánh cửa làm nó bật ra. . Bên trong, Nubbinz bật dậy, chỉ tay về phía về phía tôi. Nó há miệng định nói gì đó nhưng chưa kịp thì mọi chuyện đã xong. Tôi xịt tràng nanite về phía nó, rồi lùi người ra khỏi cửa.

Nubbinz loạng choạng bước ra, sặc sụa. Hắn vung nắm đấm nhưng tôi giữ khoảng cách. Mất khoảng hai mươi giây để hạ gục nó, thêm vài phút để con Ork hoàn toàn tắt thở. Tôi thực sự cần v·ũ k·hí mạnh hơn.

"Độc ác đấy. Thằng Trùm sẽ nhảy dựng lên. Rất tốt."



" Kiểu gì tao với hắn cũng sẽ g·iết nhau. Nhưng thời gian, địa điểm là do tao chọn, không phải hắn."

"Mày tiến bộ đấy, umie"

Tôi khịt mũi khinh thường, "mày sung sướng vì tao đang chiến đấu thay cho mày. Đừng có mà vênh vang vào lần tới. Mày chỉ là Grot. Biết cách lén lút đi."

" Giữ đống đồ sáng bóng đấy làm gì khi mà không thể khoe cơ chứ?"

" Mày không thể dùng răng nếu mày c·hết"

" Đó là vì mày là thằng yếu đuối. Tao hít thở bằng đồ sáng bóng. Giường của tao là chiến lợi phẩm."

"Vậy thì mày cần khẩu súng to nhất."

" Chúng ta bắt đầu hiểu nhau rồi đấy. Giờ chọn vài phòng mới đi. Phòng cuối cùng có thể làm mồi nhử. Mày nhốt nó và vài con khác vào trong đó. Rồi chọn một phòng để đánh tráo và di chuyển đồ xung quanh."

"Hiện tại tao vẫn là kẻ cầm khẩu súng to nhất, đừng có nghĩ tới chuyện sai khiến tao."

" Umie, mày sẽ làm theo tao nói vì tao có đồ và đây là một ý kiến hay ho. Súng ống chẳng liên quan gì tới chuyện này."

Vai tôi chùng xuống chút, "Mày nói có lý."

Bola cười khẩy, " có thế chứ. Cười lên nào, Rusty." Nó chỉ tay về phía cánh cửa khác, "Mày sẽ để súng ống của tao trong đó. 2 tuần"

Tôi lắc đầu. " 6 tuần. Phải thiết lập xưởng, ai biết nó mất bao lâu, hoặc thậm chí không biết cái thứ mày đưa có dùng được không. Tao sẽ để lại tin nhắn sau 3 ngày nữa để cập nhật tình hình cho mày."

Bola gầm gừ, "Gấp đôi thời gian mày nói, Umie"

"Tại mày bị tóm, còn tao thì đang cầm súng."

" Thằng bẩn thỉu."

" Giống trò gài bẫy trong phòng của mày thôi," tôi nhún vai. "Đây là kế hoạch của mày, Bola. Mày muốn thế nào?"

"Ugh, được rồi, umie. Mày thắng ván này."

"Bảo Thằng Trùm của mày là Nubbinz nổi lòng tham và g·iết tao, sau đó hắn ta cầm khẩu súng mới chạy vào đàn Tyranid kết quả bị chúng ăn thịt."

"Được thôi, tạm thời vậy." Bola cười khẩy, "Vui vẻ khiêng đồ đi nhé. Cái thứ kim loại ôm chặt mày nặng c·hết đi được." Con Gob vênh váo đi mất, vẫn còn khúc khích.

"Êy, Bola!"



Tên Gob quay lại nhìn qua vai.

"Gì?"

"Mũ đẹp đấy."

Bola khịt mũi và tiếp tục vênh váo đi, dù trông gần như hắn đang nhún nhảy.

Thật là một sinh vật ngớ ngẩn.

Chiếc xe nâng của tôi đã trở về với vài nâng cấp. . Nhiều mũi nhọn màu đỏ được hàn vào những điểm ngẫu nhiên, và một tấm biển hiệu với hình đầu lâu xương chéo của Ork được đóng đinh lên tấm ván treo phía sau. Điều kỳ lạ nhất về chiếc xe nâng là bánh xe không còn bị kẹt nữa và thực sự di chuyển theo hướng tôi muốn, mặc dù chúng vẫn là những bánh xe cũ. Tôi có thể di chuyển các công cụ mới của mình về mà chỉ cần chửi thề nhẹ nhàng, không thể tin được lũ Ork lại có thể vừa cải thiện được thứ gì đó, vừa trả lại nó cho tôi.

Tôi chọn một căn phòng mới cho xưởng của mình, cách phòng ngủ vài cửa. Nó chứa đầy những khoang giam đông cùng những cái xác héo khô. Tôi không muốn nhìn thấy chúng trong khi làm việc; tôi đóng hộp những bộ xương, lấy dữ liệu từ dây đeo của chúng, và di chuyển phần còn lại sang một khoang giam đông khác.

Không có gì ngạc nhiên, tất cả các công cụ của Ork đều hoạt động dựa trên băng dính và... niềm tin, điều này vô dụng với tôi. Tôi tháo rời hoàn toàn mọi thứ: máy khoan trụ, cưa kim loại, máy tiện, lò điện. Sau đó, với sự trợ giúp của E-SIM và lùng sục thêm từ cabin của phi hành đoàn, tôi chế tạo lại các công cụ thành thứ gì đó dù vẫn cồng kềnh như trước, nhưng thực sự hoạt động, tất cả đều được cung cấp năng lượng bởi những viên pin 1MW điên rồ mà tôi có thể sạc ở căng tin.

Tiếp theo, tôi tạo ra một loạt thùng chứa xong đổ đầy chúng với phế liệu cùng nanite. Nanite sẽ phân tách các vật liệu này thành nguyên liệu thô. Nguyên liệu thô được đưa vào lò điện và tôi dùng nó để đúc những khối plasteel thô để tiện thành các bộ phận. Phế liệu thì lại được đưa trở lại vào các thùng chứa phế liệu.

Các nanite là những cỗ máy siêu nhỏ, hoạt động khá chậm và cần một giờ để phân loại mỗi thùng một trăm lít. Nhưng mục tiêu của tôi không phải là sản xuất hàng loạt súng laser mỗi giây, mà là chế tạo một khẩu slugga, một khẩu súng lục cỡ lớn cho Bola, và trên hết 1 khẩu shotgun cho bản thân.

Phải mất rất nhiều lần thực hành, kiểm tra tỉ mỉ để mọi thứ hoạt động chính xác, cũng như thu thập và lắp ráp các công cụ và vật liệu cần thiết cho đạn dược. Matrận nghiên cứu với thư viện kỹ thuật tập hợp đa dạng thông tin từ dây đeo của các xác ướp là trợ thủ đắc lực cho tôi.

Thỉnh thoảng, tôi nghỉ giải lao để thu thập dữ liệu, xem TV và sạc E-SIM. Tôi cũng đi bộ đến phòng trao đổi đồ nhằm để lại một bức vẽ nguệch ngoạc về Bola đang nhảy múa, bắn khẩu slugga mới lên trời với nụ cười toe toét trên nền bàn tay xòe ra sáu ngón. Không còn xảy ra đánh nhau trong khi tôi đang chế tạo hàng hóa trao đổi lẫn thiết bị, nhưng điều đó không ngăn cản tôi thận trọng rút lui về căng tin khi vòi thu Warp được khởi động. Bây giờ, khi tôi có máy in xương để lắp ráp sau rào chắn cùng giải trí trực quan, cũng như chút tương tác xã hội với Bola, tôi cảm thấy ít cần mạo hiểm hơn.

Bốn tuần sau, tôi hoàn thành xong súng và bắt đầu luyện tập với khẩu shotgun, đồng thời chế tạo các loại bẫy. . E-SIM đã quay trở lại chế độ tiết kiệm năng lượng vì tôi quá bận rộn để sạc an toàn trong khi tất cả thông tin cần thiết đều được nhồi nhét vào đầu tôi, buộc tôi phải tự phân loại thay vì được nó giảng dạy trực tiếp. Tiến độ của máy in sinh học chậm lại đáng kể. Giá như tôi xây dựng xưởng trong căng tin, đằng sau các lớp phòng thủ của mình, nhưng tôi thực sự không muốn mạo hiểm bộ công cụ duy nhất bị hư hại.

Hai ngày trước buổi trao đổi, tôi đặt bẫy trong các phòng bẫy, thiết lập một loạt claymore được c·hôn v·ùi dưới giẻ rách cùng những thứ phế liệu mềm vứt đi khác. Dây kích hoạt trong suốt như thủy tinh và được đặt ở độ cao vừa đủ để khiến lũ Ork Boy hoặc kẻ to lớn hơn vấp phải, nhưng một tên Gob thì có thể dễ dàng đi qua bên dưới.

Tôi sơn đỏ cửa của mỗi phòng bẫy để tránh đi nhầm vào. Chắc chắn là hơi lộ liễu, nhưng vì căn phòng đầu tiên của chúng tôi cũng được đánh dấu màu đỏ, nên tôi không nghĩ nó thành vấn đề.

Với chiếc bẫy sẵn sàng, tôi để lại cho Bola một khẩu slugga, hai băng đạn, cùng một hộp thiếc chứa cả trăm viên đạn. Tôi đợi một ngày, rồi quay lại. Trên bàn có một nắm các bảng dữ liệu Đế Chế với một hình ảnh, được khắc lên bề mặt, mô tả một vi mạch điện tử thô kệch bên cạnh mũi tên chỉ vào một chiếc choppa, hai hộp đạn, và nửa tá băng tiếp đạn.

Tôi lấy các bảng dữ liệu và quay trở lại khu vực của mình trong trạm. Mất hai ngày để chế tạo bộ giáp chiến đấu mới, phần lớn thời gian là để làm cho đầu rìu sáng bóng đủ để Grot soi được cái mũi của nó và ngồi vào máy ép đạn.

Cho tới ngày trao đổi tới lần nữa, tôi dành thời gian còn lại để xem lại video gia đình, sạc E-SIM, thu thập dữ liệu và đóng hòm xác c·hết từ tất cả các phòng giam đông khác. Có cả nghìn xác trong khu vực này của trạm, sẽ mất một thời gian để xử lý hết tất cả.

Các thông điệp từ n·gười c·hết thật kỳ lạ và đa dạng. Một số cá nhân nhận được hàng chục nghìn tin nhắn, trong khi những người khác chỉ có hồ sơ về lịch sử gia đình của họ, chứ không phải là những câu chuyện cá nhân.

Tôi đếm được 17 t·hảm h·ọa suýt xóa sổ loài người giữa M3 với cuộc di cư vĩ đại M15. Mọi thứ, từ những cơn bão dữ dội, c·hiến t·ranh, d·ịch b·ệnh và n·ạn đ·ói cho đến t·hảm h·ọa kỳ lạ nhất có lẽ là khi hành tinh hết oxy vì chúng ta đã uống tất cả các đại dương làm hầu hết các loài phù du thực vật đều c·hết đi, buộc mọi người phải sống trong các thành phố tổ ong trong khi các đội tàu chở dầu lớn được gửi đến Vành đai Kuiper, và thậm chí xa hơn đến Đám mây Oort, nhằm thu thập băng.

Hàng tỷ người được đưa vào trạng thái ngủ đông vì không có không khí để thở hoặc thức ăn để ăn.



Chính trong những cuộc khủng hoảng này, con người đã tải dữ liệu quan trọng lên cho những người thân đang được bảo quản đông lạnh, từ dữ liệu di truyền của các loài thực vật yêu thích, chó cưng, thậm chí là chính bản thân họ, đến các hệ thống môi trường, nghiên cứu cải tạo sao Hỏa, máy thở và có lẽ không có gì ngạc nhiên, có nhiều bản sao của các sinh vật biển khác nhau, chẳng hạn như tảo bẹ, nhuyễn thể hay thực vật phù du.

Một số kẻ pha trò thậm chí còn tải lên dữ liệu về dăm ba con gấu trúc c·hết tiệt. Ít nhất nó còn mang đến một thứ hữu ích: toàn bộ thư viện di truyền của tre.

Muốn biết người thân đã để lại cho tôi những gì, tôi đã tìm kiếm trong hồ sơ của họ và nhận được tin nhắn cuối cùng để lại cho tôi từ Joanna Isengrund.

Ngồi trong căng tin, tôi quan sát cuộc sống của cô ấy.

Đó là một chuỗi tin nhắn khá ngọt ngào, bắt đầu từ một đứa trẻ phát hiện ra mình có cụ cố bị đông lạnh, đến một người lớn thất vọng, hối hả với sự nghiệp và cuối cùng một bà già không có con cháu. Hành trình dài hơn 800 năm.

Tôi bấm vào tin nhắn cuối cùng.

Một bà lão quý phái với mái tóc trắng dài đứng một mình trên bãi biển, ngắm nhìn mặt trời đang lặn xuống. i tự hỏi liệu đó có phải là phông nền giả, một hành tinh khác, hay một kỳ công tuyệt vời của kỹ thuật cải tạo hành tinh.

" Cụ Aldrich. Cháu là Joanna. Thực sự cháu ko biết nói gì trong tin nhắn này. Nói chuyện với cụ rất vui. Cụ là sợi dây kết nối của quá khứ, hiện tại lẫn tương lai. Đây sẽ là tin nhắn cuối cùng. Thực ra cháu đã từng đến thăm cơ thể cụ một lần. Thật kỳ lạ khi chạm tay vào tấm kính ngăn cách cháu với cụ, người sống cách đây 16000 năm.

" Cháu hoàn toàn không hiểu tại sao cụ vẫn còn bị đóng băng. Cụ lẽ ra đã được hồi sinh sau vài trăm năm đầu tiên của giấc ngủ dài, thế nhưng cụ vẫn nằm đó ; một người đàn ông lạc lõng thời gian, và có lẽ, cũng chẳng may mắn gì."

"Những người biết về cụ, chúng cháu đã nhiều lần cố gắng đưa cụ trở lại, nhưng hoàn cảnh dường như không bao giờ cho phép. Những luật sư kỳ lạ xen lẫn những điều luật khó hiểu, luôn được chuẩn bị sẵn sàng nhiều năm trước bất kỳ nỗ lực nào nhằm hồi sinh cụ, đã cản trở những nỗ lực của chúng cháu."

"Những thành viên khác trong gia đình lại cho rằng tốt nhất để cụ ngủ yên. Tương lai không phải là nơi tốt đẹp, nó giống như cái lồng do chính chúng ta tạo ra, được giá·m s·át bởi những trí tuệ nhân tạo toàn năng và những người máy chăm chỉ, luôn sẵn sàng giúp đỡ. Chúng ta chẳng thiếu thốn gì, không mong muốn gì thêm, nhưng cũng chẳng đạt được thành tựu gì."

"Hầu hết mọi người hài lòng với việc này. Tại sao phải làm việc nếu bạn không cần thiết, phải không? Tuy nhiên, loài người chúng ta không tiến xa đến vậy nếu thiếu đi những ước mơ, không theo đuổi những vì sao trên đường chân trời, và cháu là một trong số những người đó. Nó không hào nhoáng, nhưng đó là công việc cả đời của cháu, và rất nhiều người khác."

"Cháu hy vọng cụ thích nó."

Joanna mỉm cười đồng thời là lúc tin nhắn kết thúc.

"Cảm ơn Joanna. Đó là một tin nhắn đáng yêu."

Tệp đính kèm thì khổng lồ. Đây là lượng dữ liệu lớn nhất mà tôi từng tìm thấy. Chữ vàng lóa ra trong tâm trí tôi, kèm theo những màn pháo hoa rực rỡ cùng tiếng kèn fanfare. Tôi mỉm cười trước sự ngớ ngẩn của tất cả những điều đó, rồi bật người ngồi dậy.

Standard Template Construct. STC

TUYỆT VỜI!

Nghĩ mà xem, tôi đã mất cả tuần lê la thư viện cháy rụi, cuối cùng lại thấy thứ mình cần đeo ngay trên cổ

Thứ này có thể sửa chữa mọi thứ sai trái trong thiên hà bị tàn phá này, nơi đầy rẫy lũ Xeno điền cuồng, những kẻ cuồng tín thờ máy móc và các vị thần bóp méo thực tại.

Với những kế hoạch này, tương lai kỳ diệu nào đang chờ đợi mình đây? Tôi bắt đầu đọc mục nhập.

'Container chở hàng'

“FUCK!"