Tôi nhìn chằm chằm trong sự không tin. Vũ khí siêu hạng của tôi đâu? Súng ‘Nope’ của tôi đâu? Các kế hoạch cho Astronomicon đâu?
Hy vọng của tôi.
Nó đã đi đâu?
Tôi đóng tập tin lại trong sự ghê tởm, không muốn nhìn vào nó. Tôi biết mình đang ngu ngốc, nhưng khi bạn bị mắc kẹt giữa Quỷ, Ork, Tyranid và Hoàng đế, thứ bạn bạn cần là dakka - súng và đạn, không phải những cái hộp đẹp đẽ đựng chúng.
Bước đi quanh quẩn trong căng tin, tôi thi thoảng đấm vào tường. Đôi bàn tay đau nhói kéo tôi trở lại lý trí. Thay vì ủ rũ, tôi nên tìm cách đi vào trong tàu tuần dương Mechanicus, Distant Sun. . Toàn bộ mục đích giao dịch với Ork là để lấy các công cụ, chế tạo thiết bị cần thiết cho mục đích khám phá bên trong lớp vỏ kiên cố của con tàu.
Làm thế sẽ giúp tôi có thêm đồ, hi vọng đủ để củng cố bản thân chống lại bọn Ork lẫn đám Tyranid. Sau đó, tôi có thể dành thời gian để học hỏi và nâng cấp cho bản thân trong khi tìm hiểu xem phải làm gì để kích hoạt tàu tuần dương đó, tách nó khỏi xác tàu chính, và dịch chuyển tức thời ra khỏi đây.
Hít thở sâu vài lần, tôi lấy lại tập trung, xem lại những kế hoạch ban đầu từ vài tuần trước.
Sau khi rời đi, tôi có thể đổi dữ liệu thu thập được lấy thủy thủ đoàn với trang bị mới, sau đó hối lộ Mechanicus bằng một phần STC để họ cho phép tôi giữ lại con tàu và bảo trợ tôi xin Giấy phép Thương mại, thứ duy nhất trong Đế chế loài Người có thể mang lại cho tôi sự tự do khỏi cảnh nô lệ vĩnh viễn. Bất tử là mục tiêu và tôi từ chối sống trong cảnh tồi tệ. Tôi không quan tâm đến việc sống mãi mãi, nhưng tôi không muốn linh hồn mình bị Quỷ nuốt chửng. Hy vọng chúng nghẹn c·hết là chẳng đủ đối với tôi. Sống tốt là hành động thù địch hay nhất mà tôi có thể nghĩ ra.
Tôi cũng cần thứ gì đó để kiềm chế Mechanicus hay các phe phái khác để chúng không lấy trộm đồ của tôi hoặc nhét tôi vào hố trong khi tôi xây dựng căn cứ quyền lực của mình. Đội quân 1 người trong 40K là giấc mơ của kẻ ngu ngốc, bất kể tôi được cấy ghép công nghệ từ thời Golden Age.
Rên rỉ, tôi đập đầu vào tường vài lần. Đây là một kế hoạch ngớ ngẩn. Tôi quay người dựa vào tường. Tôi giơ bàn tay trái lên.
"Tên c·ướp biển kiêm Giám đốc điều hành của một công ty quân sự tư nhân sở hữu những con tàu cỡ thành phố lướt trên biển ác mộng."
Tôi giơ bàn tay phải lên, "Nô lệ cho Hoàng đế và lũ tay sai, bị Mechanicus mổ xẻ, t·ra t·ấn bởi Dị giáo và chạy trốn vĩnh viễn, né tránh Dark Eldar cùng những nỗi kinh hoàng khác."
Cuối cùng, tôi giơ chân trái lên, "Ở lại trên xác tàu tàn tạ này cùng với bọn Xenos chỉ muốn ăn thịt hoặc đ·ánh đ·ập tôi."
Tôi cho rằng lựa chọn cuối cùng là t·ự s·át nhưng tôi sẽ ngã sấp mặt nếu cố gắng nhấc nhấc nốt chân cuối lên, vì vậy lựa chọn đó biến mất ngay lập tức.
Đứng thẳng dậy, tôi vỗ tay một cái, " Mình cần mục tiêu. Không phải sống sót, Giấy phép Thương mại, hay bất kỳ thứ cần thiết nào khác, mà là chút viển vông. Một giấc mơ để nắm lấy khi mọi thứ trở nên khó khăn."
Bên cạnh gia đình, những điều tôi nhớ nhất chính là những thú vui nho nhỏ: Cái chòi nhỏ của tôi, với chiếc cốc trà ố màu ăn cùng mấy cái bánh quy. Các công cụ yêu thích của tôi. Ngăn kéo lộn xộn chứa đầy những thứ linh tinh hữu ích. Một nhà kính đầy ắp cây cối vào ngày hè nóng nực. Chiếc xe đạp và chiếc xe van được tân trang. Nụ cười lẫn lời cảm ơn từ những khách hàng hài lòng. Các chương trình tài liệu về khoa học, lịch sử và thiên nhiên. Kem trên bãi biển. Đồ ăn mang về từ mọi nhà hàng. Chiếc ghế sofa.
Tôi cười. Bảo sao tôi lại béo tới thế.
Tôi không cần phải là anh hùng hay bạo chúa, nô lệ hay ẩn sĩ. Tôi chỉ cần một miếng bánh trên trời. Miếng hạnh phúc nhỏ bé đó, và nếu tôi phải cắt phần của mình từ mong muốn của kẻ thù, bảo vệ nó bằng lá chắn void hoặc lascannon, hay biến bản thân thành ngôi đền công nghệ để đạt được thứ mình mong muốn, thì cứ như vậy đi.
Run rẩy đi hỡi kẻ địch của Nhân Loại! Ta tới đây!
Nghe thật ngớ ngẩn, tôi mỉm cười, nhưng đó chính xác là thứ tôi cần.
Tôi có tám ngày trước lần giao dịch tiếp theo. Suy nghĩ về cách giải quyết tàu tuần dương, tôi quay trở lại xưởng của mình và bắt đầu chế tạo các bộ phận cần thiết. Tôi dành một tuần để củng cố thư viện và xây dựng một khoang khí trên một phần thân tàu. Với các biện pháp phòng thủ được thiết lập, tôi cũng có thể sạc E-SIM tại thư viện, tận dụng mọi cơ hội.
Ngày giao dịch đến và Bola chỉ giao một món hàng. Chúng tôi thống nhất gặp lại nhau sau ba mươi ngày. Tôi đang mong đợi một máy in mạch điện, hoặc thứ gì đó tương tự, để có thể chế tạo các thiết bị điện tử cơ bản. Mìn điều khiển từ xa là thứ cần thiết trước khi tôi cung cấp cho Ork quá nhiều thiết bị.
Hoàn thành giao dịch, tôi trở về phòng và kiểm tra hiến lợi phẩm kỳ lạ của mình: một quả cầu màu đen mờ, kích thước bằng quả bóng đá, với một nút nguồn duy nhất ở phía trên. Nó bị trầy xước và được trang trí bằng các biểu tượng Ork, chủ yếu là hình ảnh thô sơ về v·ũ k·hí của những con tàu vũ trụ ọp ẹp. Tôi thử bật nó lên, nhưng không có gì xảy ra.
Chà, bật tắt dường như không phải là lựa chọn, vậy làm sao để sạc điện cho nó đây?
" Cậu có thể cấp năng lượng cho thiết bị này từ xa không, E-SIM?"
++Đã xác nhận...Lỗi... Mô-đun cấp năng lượng từ xa cho thiết bị không phải E-SIM: không khả dụng... Mô-đun tích hợp thiết bị bên ngoài: không có++
"Xem ra, cho dù có bật được nó lên thì cũng cần phải chạy một mô-đun khác. khác. Thôi thì cứ để dành việc này đến khi E-SIM hoạt động bình thường trở lại. À, hay là mình để nó lên một trong những đế sạc không dây ở căng tin. Chúng sạc được pin thì biết đâu cũng sạc được thiết bị này.
Đặt quả cầu ở căng tin xong, tôi gom đồ chuẩn bị, sau đó đi đến thư viện và dùng tẩu cùng trường năng lượng để cắt vào thân con tàu Distant Sun. Vật liệu này nặng hơn nhiều so với chì hay gạch quen thuộc. Tôi cắt thân tàu thành từng khối có kích thước bằng gạch xây vì không thể xử lý gì lớn hơn. Máy quét gọi nó là ferrocrete.
Hai mét đầu tiên là một tấm liền, sau đó nó chuyển thành một loạt các hình lục giác composite kích thước một mét, được làm từ gốm sứ với plasteel, nằm trong khung hợp kim adamantium. Bốn ngày tôi đào sâu được 12m, tôi chạm đến một lớp vỏ cứng khác, và đây chính là lúc rắc rối bắt đầu.
Ống thép với trường năng lượng của tôi chỉ có thể làm xước nó. Tôi kích hoạt máy quét thì nó thông báo rằng thành phần của lớp vỏ này gồm 27% adamantium lẫn một loạt các kim loại khác được đặt trong cấu trúc cứng hoàn hảo ở dạng nguyên tử, trông cực kỳ không tự nhiên.
Bề mặt được phủ những gờ nhỏ li ti có tác dụng phân tán năng lượng khiến mô-đun cảm biến của tôi không thể xuyên qua quá một milimet, mặc dù nó dễ dàng quét được lớp phủ ngoài bằng ferrocrete và các tấm giáp hình lục giác.
Đúng là lần đầu tiên tôi đối mặt với thành quả khoa học vật liệu của Adeptus Mechanicus cho một thành phần then chốt của nhiệm vụ, và nó thực sự ấn tượng. Tôi gần như ước đây là một ví dụ ít hoàn hảo hơn về tài nghệ của họ vì tôi thực sự muốn vào bên trong thân tàu, nhưng cũng nhận ra mình sẽ nghĩ ngược lại khi thực sự sở hữu con tàu.
Tôi cạo một mẫu vật nhỏ từ thân tàu, tránh xa vùng tán xạ, để giúp máy quét có thể cung cấp thêm thông tin. Ném dữ liệu vào Ma trận Nghiên cứu, tôi yêu cầu nó nghĩ ra cách cắt với định hình hợp kim, và nó yêu cầu thêm năng lượng.
Ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ, tôi gác tay lên cằm suy nghĩ.
Kiểm tra nguồn năng lượng: MP 89% EP 100% tôi chuyển E-SIM về chế độ bình thường. t nhất thì với hệ thống phòng thủ được kích hoạt, tôi vẫn có thể duy trì vòi thu Warp.
Thư viện giờ trông khá ổn. Sạch sẽ, giá sách được dựng thẳng đứng và thang để leo lên các kệ trên cao cũng đã có mặt. 1/5 căn phòng khổng lồ chất đầy đống phế liệu: giá sách quá nặng hoặc bị hư hỏng mà tôi đã tháo dỡ. Trước khi dọn dẹp thư viện, nơi này khá ảm đạm và việc biến nó trở nên tử tế trở lại thật tuyệt vời. Với dữ liệu từ tất cả các dây đeo cổ, tôi thấy việc dọn dẹp và tìm kiếm mà tôi đã làm nhiều hơn là một phần của quá trình khám phá, thay vì hoàn toàn lãng phí thời gian, nếu bạn muốn gọi một con gấu trúc với thùng container là dữ liệu STC hữu ích thì cứ gọi đi.
Được rồi, có lẽ tôi vẫn còn hơi cay cú.
Những âm thanh với chuyển động cảnh báo nhanh chóng gạt phăng những suy nghĩ miên man của tôi. Chẳng phải tôi đã loại bỏ tất cả Quỷ trong khu vực này của trạm rồi sao?
Đống phế liệu rung chuyển và kêu lảng cạch. Từ sâu bên trong, sinh vật Xeno hình rắn, dài nửa mét với đầu rộng, hàm ắp to và lưng bọc giáp trườn ra. Những chi có càng giống cua kêu lách cách trên kim loại khi nó lao thẳng về phía tôi, theo sau là năm con khác hệt như vậy.
Đầu tôi vang lên cảnh báo, ++Cảnh báo, mối nguy hiểm sinh học chưa xác định. Chuẩn bị chiến đấu.++
Tôi cầm lấy khẩu shotgun, tháo chốt an toàn, nhắm bắn. Một mảng lớn kitin cùng chất lỏng g màu tím bắn ra từ đầu con Xenos đầu đàn, nó loạng choạng tụt lại phía sau nhưng rồi lại lao tới
Đám Xenos còn lại bắt đầu lách zig zag sang trái sang phải như bọ chét, di chuyển kiểu vừa lao lên nhanh thoắt vừa nhảy cẫng bất thường.
Tôi bắn trượt vài phát tiếp theo và thuốc xông vào người tôi; tốc độ di chuyển của lũ Xenos chậm lại một chút. Băng đạn xoay tròn khi tôi lên đạn bắn. Chín viên đạn còn lại của tôi hạ gục hai con, làm b·ị t·hương một con khác.
Cặp Xenos nhảy xổ về phía tôi. Tôi vung khẩu shotgun như một cây gậy, hất văng một con. Con còn lại bị báng súng nghiền nát khi trường năng lượng của tôi kích hoạt. Xông tới con Xenos tôi vừa hất ra, tôi giẫm nát nó khi nó lăn qua lăn lại, đồng thời cũng làm hỏng sàn nhà. Một lực nặng nề giáng xuống phía sau chân tôi, khiến tôi loạng choạng, lăn người sang một bên trong gang tấc thay vì đâm sầm mặt xuống đất. Tuy nhiên, tôi vẫn quá chậm.
Con Xenos đầu tiên tôi đánh trúng lao tới cắn cổ tôi ngay khi tôi vừa đứng dậy trong tư thế ngồi xổm. Rụt cổ lại, tôi đấm nó, cú đấm xuyên thủng cả bộ xương ngoài lẫn đầu nó. Trọng lượng bất ngờ đè nặng lên cánh tay kéo tôi xuống, ngay lập tức con Xenos cuối cùng chồm lên cánh tay đang duỗi ra của tôi, cắn đứt nó chỉ trong một nhát.
Tôi c·hết lặng trong giây lát trước khi E-SIM buộc ý thức của tôi quay trở lại với trận chiến. Thả khẩu shotgun xuống, tôi cùng bàn tay còn lại, nắm lấy lưng con Xenos đang cắn và sử dụng trường năng lượng để nghiền nát nó, làm nó đứt gần nửa người, khiến nó giãy giụa dưới mặt đất.
Rút lui về phía bàn, tôi cầm lấy cái ống nước quen thuộc và đập nát bét từng con Xenos để đảm bảo chúng c·hết hẳn, sau đó xịt chúng bằng nano. Tôi nắm chặt phần còn lại của cánh tay, nhìn những sinh vật tan rã. Việc làm này sẽ ngăn cản Xenohồi sinh khối từ xác của chúng, nhưng chủ yếu là để chắc chắn rằng chúng đ·ã c·hết và biến mất. Chỉ Đế Hoàng mới biết điều gì có thể sinh sôi từ đống hổ lốn đó nếu tôi mặc kệ chúng.
++Làm tốt lắm, Aldrich. Kiểm tra cho thấy khu vực này không còn sinh vật nguy hiểm nào.++
"Ugh. Tệ quá. Vậy cánh tay của tôi thì sao? C·hết tiệt! Bộ đồ cũng vậy."
++Hãy kiểm tra v·ết t·hương của bạn.++
Tôi nhăn mặt và liếc nhìn mớ hỗn độn ở cánh tay phải.
"Ồ."
Không có gì để xem cả. Bộ đồ lưới đã tự vá lại phần cụt.
++ Nhặt cánh tay bị cắt đứt của bạn và giữ nó vào phần cụt. ++
Nhặt lấy phần cơ thể đang nhỏ giọt từ mớ hỗn độn, tôi quệt nó vào ngực rồi áp vào phần cụt tay.
Hơi khó khăn một chút, nhưng tôi đã làm xong và lớp vải dính vào nhau, cố định cánh tay bị đứt tại chỗ.
++ Vết thương này vượt quá khả năng tự phục hồi của bộ đồ. Tuy nhiên, tôi có thể sử dụng các hạt nanite hỗ trợ quá trình này. Nó sẽ được sửa chữa trong vòng chưa đầy 30 phút. . Cánh tay của bạn sẽ mất nhiều thời gian hơn để nối lại hoàn chỉnh, khoảng hai giờ. Bạn càng dành nhiều thời gian để nghỉ ngơi và ăn uống thì quá trình phục hồi sẽ càng nhanh chóng. ++
"Vậy thì tôi sẽ ngồi trên ghế và chẳng làm gì cả. Có lẽ điều đó sẽ giúp tôi ngừng run."
++Tắt Warp tap cho đến khi bạn được chữa lành?++
" Yeah, ý kiến hay. Tôi không biết liệu những thứ đó có bị thu hút bởi nó không, nhưng tốt nhất an toàn là trên hết. Đi đứt hi vọng giữ nguyên mức năng lượng."
++ Warp tap đã bị vô hiệu hóa. Bạn có muốn đặt tên cho các sinh vật thù địch không?++
"Ah, tôi khá chắc chắn đó là Tyranid. Chúng là một phần của đàn Xenos giống châu chấu, lan rộng khắp thiên hà. Tuy nhiên, tôi không biết chúng thuộc chủng hoặc đàn cụ thể nào."
++ Cơ sở dữ liệu được cập nhật. Tôi có vài tin tốt cho bạn, Aldrich. Trận chiến vừa xong đã mang lại cho bạn đủs số mạng để mở khóa tối đa hai mô-đun mới. Bạn có muốn kiểm tra các lựa chọn của bạn? Có lẽ chúng sẽ giúp bạn khuếch tán sự căng thẳng.++
"Được, tôi sẽ thử. Cho tôi xem những thứ cậu nghĩ sẽ hữu ích nhất trong tình hình hiện tại.
E-SIM hiển thị danh sách mười mô-đun. Khi tôi đọc chúng, nụ cười nhỏ nở ra trên khuôn mặt mệt mỏi của tôi.