We Are - Câu Chuyện Tình Yêu Của Chúng Ta

Chương 17: Chuyến đi của chúng mình (Phần 1)



Bình thường sáng thứ bảy tầm 8 giờ là tôi hẵng còn say tít thò lò trên giường, thế nhưng mà thứ bảy này không phải một ngày bình thường nên giờ này tôi đang ngồi ở một nơi giữa biết bao nhiêu người đi qua đi lại, giữa tiếng kéo hành lý, tiếng mọi người trò chuyện rôm rả.

Tôi đang ở đâu ẩy hả, cho các bạn đoán đó. Suvarnabhumi? Không không, sang quá. Mochit? Cũng không phải. Kao Din? Ôi giời, lôi nhau ra tận Khao Din làm gì chứ.

Giờ tôi với Phum đang ôm balo ngồi vật vờ trong nhà ga Hua Lampong. Đúng rồi đấy, chúng tôi đang thực hiện cái kèo rủ rê đi chơi của Phum đêm giao thừa. Kỳ nghỉ dài đợt năm mới đã kết thúc rồi, chúng tôi chỉ có thể tranh thủ 2 ngày cuối tuần nên nếu muốn đi Krabi hay Phuket thì không bõ.

Thế nên sự lựa chọn hàng đầu cho chuyến đi 2 ngày 1 đêm đó chính là... Hua Hin!!! Địa điểm du lịch kinh điển, dễ đi, thư giãn đầu óc, ăn đứt đảo Samet luôn.

Lý do mà tôi kéo Phum đến nhà ga để rồi trở thành tâm điểm chú ý cho rất nhiều hành khách và nhân viên ở đây là vì chúng tôi sẽ bay hãng Thai Airways, ấy hahaha đùa thôi, đến nhà ga thì phải đi tàu hỏa chứ. Đúng như vậy, tôi chọn tàu hỏa làm phương tiện di chuyển vì muốn thư thái ngắm cảnh, thứ nữa là đi chơi mà phải lái xe thì mệt lắm. Kiểu gì thằng Phum cũng bắt tôi lái cho nên chúng tôi đã thống nhất với nhau, sẽ đi tàu hỏa.

"Đói không Peem?"

"Không, mày đói à, tao đi mua sandwich cho nhé"

"Không cần, mày ngồi đợi tao ở đây." - Nói rồi nó quay người đi đến cửa hàng tiện lợi 711 ở bên đối diện. Tôi híp mắt nhếch miệng dõi theo bóng lưng Phum, trong lòng dội lên một cảm giác buồn cười. Thiếu gia mà phải ngồi tài hỏa thế này chắc là có nhiều thứ hay ho để xem lắm đây. Ấy vậy nhưng lúc tôi đưa ra ý tưởng đi chơi bằng tàu hỏa này, Phum không hề cằn nhằn kêu ca lấy nửa lời.

"Ôi trời, mày vơ cả cái 711 về hay gì thế." - Phum đặt túi đồ của 711 xuống chỗ trống bên cạnh tôi, nhiều đồ lắm luôn. Đây là mua đồ đi biển hay mua đồ đi rừng thế.

"Phòng khi ngồi xe mày đói."

"Trời ạ, có người bán đồ ăn trên xe mà, nhiều lắm, có cả xôi gà nướng, có cả biểu diễn nghệ thuật như trên tàu chiến Jakri* nữa cơ."

"Thì tao đi ngồi tàu hỏa bao giờ đâu mà biết, với cả tàu chiến và tàu Jakri là hai cái khác nhau nhé, biết thì hãy thưa thốt."

"Ơ, mục đích sử dụng chính của tàu Jakri là gì?"

"Chiến đấu."

"Đấy, thế tao nói sai chỗ nào nào, hahaha."

* HTMS Chakri Naruebet (911) (: เรือหลวงจักรีนฤเบศร, nghĩa là 'Chủ quyền của Vương ', gia đình cầm quyền của chế độ quân chủ Thái Lan) là kỳ hạm của (RTN)

"Đừng nghĩ là tao yêu mày thì tao không dám đánh mày nhé Peem. Này, ăn đi cho miệng bớt rảnh." - Nói rồi nó nhét nguyên một cái bánh bao hấp vào mồm tôi, á á, nóng quá.

Tôi ngồi ăn hết bánh bao rồi lại ăn xúc xích phô mai mà Phum mua cho, thỉnh thoảng lại quay sang trêu nó vì được mọi người chú ý quá nhiều. Hôm nay Phum ăn mặc khá đơn giản, thoải mái: áo ba lỗ màu trắng khoác bên ngoài là chiếc áo sơ mi ngắn tay màu biển, mặc quần lửng chân đi tông lào nhưng mà... vẫn cứ là đẹp trai phát sáng luôn. Người đi qua đi lại nhìn nó như thể chỉ muốn bế ngay về nhà. Tôi cũng diện một cây tương tự chỉ khác là bên trong mặc áo phông màu bạc. Để mà đặt lên bàn cân với nó thì tôi đúng chỉ như cọng lông, ghen tị quá, tôi cũng muốn được đám con gái nhìn ngắm chứ.

Tiếng còi tàu và làn khói trắng cuồn cuộn bốc lên từ đằng xa, nó giống như tiếng chuông kết thúc hiệp đấu để tôi và Phum không cắn nhau nữa. Chúng tôi nhanh chóng thu dọn đồ ăn, đeo balo lên vai. Lá cờ của chú trạm trưởng vẫy vẫy từ xa báo hiệu cho mọi người hãy nhanh chóng thu xếp hành lý để sẵn sàng lên được.

Ngay khi tàu vừa cập bến, dòng người đổ xô chen chúc nhau lên tàu nhưng mật độ ở đây vẫn không đông bằng tàu cao tốc trên không hay tàu điện ngầm tôi thường đi được.

"Ông ơi để cháu xách đồ lên tàu giúp ông nhé." - Thấy một ông lão chắc đã ngoài 70 đang phải cầm nào hành lý, nào túi rồi ti tỉ các túi bóng to nhỏ khác nên tôi ngỏ ý giúp đỡ.

"Cảm ơn chàng trai nhiều nhé." - Ông cười với tôi, đưa đồ cho tôi cầm rồi đi lên xe trước. Tôi vắt túi ra đằng sau mà chẳng sợ làm phiền ai vì Phum đứng sát ngay sau tôi. Sau khi ổn định chỗ ngồi, tôi đem đồ trả lại ông, ông lại một lần nữa cảm ơn tôi rối rít.

Tất cả các khoang bên trên đã chật cứng người rồi nên chúng tôi phải đi xuống sát khoang cuối cùng mới tìm được chỗ trống. Vừa ngồi xuống là tiếng động cơ và còi tàu vang lên báo hiệu tàu sắp lăn bánh. Tôi và Phum ngồi đối diện nhau, balo để sang bên cạnh.

"Cười gì đấy Phum?" - Lại lên cơn gì rồi, tự dưng ngồi nhìn tôi xong cười cười.

"Không có gì."

"Khai ra mau."

"Mãn nguyện."

"Mãn nguyện cái gì?"

"Có người yêu tốt bụng." - Ý nó đang nói đến chuyện tôi giúp ông cụ lúc nãy á, ôi dào, nếu gặp phải người khác thì họ cũng làm như thế thôi. Tôi quyết định lật ngược ván cờ bằng cách nhìn lại nó rồi cười cười.

"Cười gì thế Peem?" - Phum cười hỏi tôi.

"Không có gì." - Xin phép đạo nhái lời thoại tí.

"Khai ra đi Peem." - Ha, nó cũng sao y xì câu ban nãy của tôi.

"Tao buồn cười mày, thiếu gia khó nết ạ."

"Thì ai bảo mày bắt tao đi khổ sở thế này chứ."

"Giờ hối cũng không kịp nữa rồi, hahaha." - Xe đã bắt đầu di chuyển ra khỏi ga Bangkok, chắc phải chiều mới đến Huahin. Tôi ngó ra cửa sổ ngắm nhìn cảnh vật vun vút theo tốc độ của xe lửa. Cảm nhận được sự tươi mát của cây cối, đi qua những ngôi làng, thung lũng, núi đồi. Chưa bao giờ tôi nghĩ sẽ có cơ hội được ngồi tàu hỏa đi du lịch cùng người yêu thế này.

Tôi quay sang cười với Phum, nó đang bận cắm cúi với chiếc máy ảnh trong tay nên không để ý. Tôi không mang theo máy ảnh nên chỉ đành dùng thị giác của mình để ghi lại cảnh chim chóc cây cối bên ngoài thôi. Với cả là trước khi đi Phum nó cũng đã bảo nó sẽ nhận nhiệm vụ chụp ảnh, hai đứa đi với nhau không cần mang 2 máy ảnh làm gì cho lỉnh kỉnh.

"Peem, cười lên nào." - Phum chĩa máy ảnh về phía tôi, nó bảo cười nên tôi cũng cười. Chụp xong nó lại cúi xuống xem ảnh đồng thời mím môi. Hử, không đẹp ư?

"Cho xem với nào, xem có đẹp trai không? Úi chà, ngang cơ Nadech đấy." - Tôi chuyển sang ngồi cùng phía với Phum để tiện xem ảnh. Hờ hờ, đẹp trai hết nước chấm.

"Nadech nào, bồ nhí à?" - Cái thằng, đến người nổi tiếng mà cũng ghen. À mà chắc nó cũng chẳng biết ai với ai. Để giái thích cho Phum hiểu, tôi phải lôi điện thoại ra tìm kiếm ảnh của Nadech rồi đưa nó xem, đến lúc ấy nó mới chịu tin người tôi nói đến là ngôi sao nối tiếng.

"Thu đầu vào trong đi Phum." - Thằng quỷ Phum này ló hẳn đầu ra ngoài cửa sổ để chụp ảnh dù ngay lúc này xe đang đi qua khú vực núi đá. Đá nó rớt xuống thụt đầu bây giờ.

"Không khí bên ngoài dễ chịu lắm." - Ờ, phải mả cành cây hay viên đã rơi xuống đầu mày thì còn dễ chịu nữa. Thế rồi nó cũng chịu thu người lại ngồi ngay ngắn bên trong xe như tôi bảo. Chỉ chừng vài phút sau là nó ngủ gục, ngủ cho đến tận ga Petchaburi. Xe dừng lại, các cô các chú bán hàng rong thi nhau mang đồ ăn lên tàu chào bán. Thật ra thì dọc đường đi, cứ hễ xe dừng tại ga nào thì đều có người lên bán hàng rong như vậy. Nhờ thế tôi cũng mua được kha khá đồ ăn vặt: lạc rang, trứng chim cút luộc,.... Nhưng mà nếu biết trước tôi phải ngồi bóc từng quả trứng tách từng hạt lạc cho thằng Phum ăn thì không đời nào tôi mua chúng.

"Peem, lạc tắc cổ, cho xin ít nước đi." - Mày không thấy tao đang đọc truyện à.

"Chập cheng à, nước ngay bên cạnh đấy, tự uống đi."

"Tao đi ra tận 711 mua nước cho mày, có mỗi đưa chai nước vào tay tao mà mày khó làm lắm à?" - Nó đã đem cái câu chuyện "vất vả đi mua đồ ở 711" ra làm lý do hành tôi từ ga Rachaburi đến tận lúc sắp vào ga Prachuap này. Nó phải nói câu này chắc cỡ 200 lần rồi.

Trước cơn nhõng nhẽo phiền phức của nó tôi vẫn phải chịu thua và đành rời mắt khỏi cuốn truyện đang đọc để đi làm nhiệm vụ bưng nước dâng tận mồm cho cậu chủ ngồi cạnh đây. Phum thấy vậy thì cười ghẹo gan tôi.

Người lớn không chấp trẻ con, cứ kệ nó, lát sau là nó tự hết bướng ấy mà. Nhưng điều này không áp dụng được với thằng Phum, nó không phải dạng tính cách trẻ con bình thường mà nó thuộc dạng một khi đã muốn là phải có. Đôi khi tôi cũng không chắc mình có người yêu hay có con trai nữa.

"Ngồi đây nhé." - Sau khi dâng nước cho cậu chủ, tôi đứng dậy định chuyển về chỗ cũ ở bên đối diện nhưng Phum đã nhanh nhẹn giữ tay tôi lại đồng thời cầm túi của nó vứt sang ghế bên kia để làm bạn với balo của tôi. Người thì vẫn ngồi lại cạnh nhau. Gió trời man mát, bụng cũng đã lưng lửng khiến tôi bắt đầu thấy buồn ngủ, cuốn truyện rơi khỏi tay lúc nào không biết.

"Buồn ngủ à Peem?"

"Ừm" - Tôi gật đầu với đôi mắt nhắm nghiền, Phum ấn đầu tôi đặt lên vai nó.

"Thế thì ngủ đi, bao giờ đến nơi tao gọi."

"Ừm." - Tôi tựa đầu vào vai Phum, nhận thức cuối cùng trước khi chìm vào giấc ngủ là giường như có thì gì đó chạm lên má tôi.

***

"Đến nơi rồiiiiii" - Tôi hít căng lồng ngực không khí trong lành nơi đây trước khi há họng hô vang và không quên giơ tay vẫy chào chuyến xe đang di chuyển đến ga tiếp theo. Tiếng tu tu xình xịch của xe lửa xa dần, Phum nhanh chóng nắm lấy tay tôi kéo xuông vì mọi người đang nhìn. Hơ, sao phải ngại chứ, mình cũng có gặp lại những người đó đâu mà, chẳng có ai thấy phiền với cái vẫy tay của tôi đâu (chắc chỉ có thằng Phum, hehe).

Đến Huahin rồi, thay vì đi thẳng về nhận phòng thì bạn đồng hành của tôi lượn hết chỗ nọ chỗ kia chụp ảnh. Tao biết cảnh ở đây đẹp nhưng tao mệt, ngồi tàu ngắm cảnh hóng gió cũng thích đấy nhưng mệt rã người. Vậy mà thằng Phum vẫn còn cảm hứng nghệ thuật để đi chụp ảnh, sinh viên khoa Mỹ thuật như tôi cũng không có được nguồn năng lượng dồi dào như vậy.

Đến khi Phum đã tạm hài lòng với việc chụp ảnh thì tôi cũng ngủ được 2 giấc rồi. Chúc tôi gọi một chiếc xe để di chuyển về khu resort đã đặt trước. Chuyến đi này phải nói là rất thư giãn, mặc dù resort có dịch vụ đưa đón tận nơi nhưng chúng tôi vẫn quyết định gọi một chiếc xe địa phương, trên xe chất đầy ổi. Thằng Phum còn bắn tiếng Anh chỉ đường cho khách quốc tế, thể hiện tinh thần tốt bụng và khả năng giao tiếp ngoại ngữ của người Thái.

Xuống xe, chúng tôi chỉ cần đi bộ một chút là tới resort. Chu choa mọa ơi, không gian đỉnh lắm luôn. Lúc check-in, chị lễ tân nhìn thằng Phum như muốn ăn tươi nuốt sống ngay lập tức vậy, chị còn lén gọi bạn ra ngắm rồi mấy chị đứng hú hét với nhau. Làm như nó là nam chính phim truyền hình không bằng.

Tôi chỉ biết đứng cười vì mặt thằng Phum lúc ấy nhăn như đít khỉ. Check-in xong nhân viên dẫn chúng tôi ra khu phòng đã đặt. Khu này khá riêng tư, nhiều cây, yên tĩnh và quan trọng là gần biển, rất đúng ý tôi luôn.

Tôi vứt balo xuống đất rồi nhảy lên chiếc giường êm ơi là êm, thoải mái quá đi. Phum đi tới mở vửa ra ban công để hóng gió. Những cơn gió mang hương biển tràn ngập khoang mũi, nghe tiếng sóng vỗ rì rào mới thư thái làm sao.

"Mày nằm nghỉ ngời trước đi, tầm chiều chiều rồi hẵng đi chơi."

"Ơ, thế mày không nghỉ à?"

"Không, tao ra ngoài chụp ảnh, mày ngủ đi chứ có khi đêm nay không ngủ được đâu, hà hà." - Nói linh tinh, đêm không ngủ thì còn làm gì, làm bài nghiên cứu à thằng quỷ. Tôi không muốn để ý đến nó nữa, kệ nó đi chụp ảnh đi. Bạn Peem xin phép nghỉ ngơi dưỡng sức đã ngộ nhỡ đêm nay lại không được ngủ, ấy, tôi nhịu theo nó luôn rồi.

Tỉnh dậy, tôi dụi dụi mắt rồi nhìn quanh phòng cho quen với ánh sáng, thấy Phum đang nằm ngủ bên cạnh, đầu ghé lên vai tôi. Sao nó thích nằm ngủ co quắp thế nhỉ, như trẻ con ấy. Đã thấy môi còn hồng hồng nữa chứ, trông buồn cười thật ấy.

Sẵn đang cảm thấy đáng yêu, tôi đưa tay ra nghịch nghịch tóc nó. Lúc ngủ say thế này trông nó chẳng còn vẻ gì là hung dữ lạnh lùng khó tính khó nết cả thế mà sao cứ tỉnh dậy là lại như một con người hoàn toàn khác thế không biết. Tôi xoa đầu véo má nó chơi chơi, được một lúc Phum bắt đầu cựa mình, tôi nhanh chóng thu tay về trong tư thế chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh.

"Dậy rồi à?" - Ờ, dậy trước mày lâu rồi. Nằm ngắm này ngủ được một lúc rồi cơ.

"Ừ, mày đi ngủ lúc nào thế."

"Cũng được một lúc thôi. Đi rửa mặt đi rồi ra ngoài chơi."

"Ừ."

"Đói không?"

"Cũng hơi hơi, mình đi đâu đây?"

"Đi dạo, đi kiếm quán nào gần bãi biển ngồi ăn."

***

"Ơ, cái gì thế?" - Đi ra khỏi resort được 3 bước thì bất ngờ Phum đặt cái gì đó lên đầu tôi.

"Đội đi, tao không thích người da đen đâu." - Ờ, thế ra mày yêu tao vì tao trắng à. Tôi kéo xuống nhìn, thì ra là một chiếc mũ rơm vỡ vừa. Nắng cũng không gắt lắm nhưng thôi đội cũng được, kẻo người cho lại dỗi.

Phum đưa tôi đi dạo dọc theo bờ biển và cuối cùng cũng tìm được một quán ăn. Trước quán có một hàng ghế dài xếp dưới rặng dừa nhưng xin phép được vào ăn cơm trước đã. Tầm này vẫn chưa phải lúc ngồi hóng gió ngắm biển, đói lắm.

Tôi với Phum gọi cũng không nhiều món vì có người nào đó dị ứng hải sản. Ra đến tận Huahin rồi nhưng tôi vẫn chỉ được ăn thịt lợn, thịt gà không khác gì trong thủ đô. Ăn xong thì trời đã chuyển màu, từ màu xanh trong vắt giờ đã chuyển sang ánh cam nhàn nhạt, nhìn lãng mạn phết.

Tôi và Phum tháo dép ra cầm trên tay, tay còn lại nắm lấy tay đôi phương rồi cả hai đi dạo xuôi theo bờ biển, cảm nhận sóng vỗ vào chân. Để da tiếp xúc với cát mịn và những cơn sóng mát lạnh cũng là một cách khiến cho tâm trạng trở nên tốt hơn.

Tất nhiên là làm gì có chuyện khung cảnh giữa hai đứa tôi lại yên bình đến thế, Phum lấy chân hất nước vào người tôi. Tôi không dám hất lại vì chiếc camera bạc triệu đang treo trên cổ nó kia. Nếu bạn đã không có khả năng hất nước lại vậy thì chỉ còn cánh chạy xung quanh vừa né nước và vừa tìm cơ hội đá mông anh ta thôi.

Nô đùa một lúc, chúng tôi dừng lại đứng ngắm mặt biển mênh mông, ngắm từng đoàn thuyền đánh cá trở về bờ sau một ngày làm việc vất vả, ngắm núi xa xa và ngắm mặt trời lặn. Trước mặt là biển xanh bao la, bên cạnh là một chàng trai đam mê nhiếp ảnh đang cố gắng ghi lại khoảng khắc tôi ngây người ngắm cảnh đẹp. Đừng nghĩ là tao không biết gì. Hình ảnh tôi ngạc nhiên há hốc mồm khi thấy loài sứa gây ngứa chắc nó cũng chụp lại cả rồi.

Dù nước biển ở đây không xanh một màu trong vắt như ở quần đảo Andaman (Ấn Độ) nhưng điểm nhất của Huahin trong lòng du khách là sự thanh bình và cuộc sống giản đơn của người dân nơi đây. Xứng danh là khu nghỉ dưỡng đầu tiên của Thái Lan và cũng là nơi tôi và Phum đi du lịch cùng nhau lần đầu tiên.

"Mày biết cưỡi ngựa không Phum?" - Tôi thấy một anh trai đang dắt ngựa và mời khách du lịch trải nghiệm ở phía xa xa. Tôi cũng muốn cưỡi ngựa.

"Biết." - Biết thế không hỏi, có cái gì mà Phum thiếu gia không làm được chứ. À, trừ gọi đồ ngoài quán mỳ, hahaha: "Mày muốn cưỡi à?"

"Cũng muốn thử nhưng mà tao sợ ngã lắm, thôi bỏ đi."

"Có tao ở đây còn sợ cái gì, cưỡi không, tao dạy cho."

"Ừ, thế thì thử." - Dù sao cũng ra đến tận đây rồi, thử một lần cho biết. Phum tiến lại chỗ anh trai kia để hỏi chuyện, được một chốc thì nó quay ra vẫy vẫy tôi lại đó.

"Một con là được rồi ạ, bọn em cùng cưỡi."

"Ấy, không chịu đâu." - Tôi nhanh chóng từ chối. Anh chủ thấy thế thì bật cười nhìn chúng tôi. Dù lúc này là chiều muộn rồi nhưng hai thằng con trai cùng cưỡi trên một con ngựa có vẻ cũng không hay lắm. Phum quắc mắt nhìn tỏ muốn tôi ngậm mồm vào.

"Có giới hạn thời gian không ạ?"

"Bình thường 1 lần thuê cỡ 15 hoặc 30 phút, nếu chú em muốn đi lâu hơn thì trả thêm." - Sau khi thống nhất giá xong xuôi, anh chủ để lại con ngựa cho chúng tôi rồi đi ra chỗ bạn.

"Đứng lại gần đây đi, nó không cắn đâu." - Tao biết nó không cắn nhưng tao sợ nó đá. Phum kéo tôi lại đứng gần em ngựa, nãy anh chủ giới thiệu tên em ấy là Lá chuối (Ngựa đ** gì tên Lá chuối chứ, lúc anh ấy nói tên tôi phải cố gắng lắm để không phì cười.). Phum mày ôm eo tao làm gì, nhột quá.

"Nắm chắc lấy dây cương, giẫm lên bàn đạp rồi dùng lực tay phải kéo người ngồi lên yên, chân còn lại vắt sang bên kia lưng ngựa. Từ từ thôi." - Này này, mày đang đọc rap đấy à. Tao mới học lần đầu, dạy chầm chậm thôi chứ.

Từ bước đầu tiên cho đến khi tôi ngồi được lên lưng ngựa là cả một quá trình mệt mỏi của cả người dạy và người được dạy. Tôi cảm giác như nếu ngựa biết nói tiếng người hẳn nó sẽ chửi tôi: "Nếu cưỡi tao mà mày vất vả thế thì đừng có cưỡi nữa."

"Mắt nhìn thẳng, mặt hướng về phía trước, ưỡn lưng lên. Mặt hướng về phía trước chứ không phải vênh lên như thế Peem." - Ơ hay, thì mày bảo mặt hướng về trước lên tao hướng nhiệt tình thế còn gì. Ngựa bắt đầu di chuyển, Phum cũng đi theo sát để dắt ngựa.

Tôi trêu nó giờ tôi là hoàng tử cưỡi bạch mã còn nó là tùy tùng. Nó cười rồi đáp trả rằng "Ngừng chơi với Bạch Tuyết đã rồi hãy ôm mộng làm hoàng tử.". Đệt, tao có phải người lùn đâu mà chơi với Bạch Tuyết. Tính ra em ngựa này khá ngoan đấy, đừng chạy nhé Lá chuối. Như đọc được suy nghĩ của tôi, giờ Lá chuối đã đi nhanh hơn.

"Phum, liệu nó có chạy không?" - Phum không trả lời, mà kéo dây để ngựa dừng lại. Tôi cứ ngỡ nó cho dừng ngựa là để cho tôi xuống nhưng không, nó nhảy lên ngồi cùng tôi. Lúc lên ngựa tôi chật vật muốn chết mà thằng Phum nhảy phát một, dễ như ăn bánh.

Phum vòng tay qua eo tôi để giữa dây cương, cảm giác như Phum đang ôm trọn tôi trong lòng vậy. Ôi trời, tôi sắp ngượng chín rồi.

"Đau quá." - Cưỡi được một lúc tôi bắt đầu cảm thấy toàn thân đau nhức, không nghĩ cưỡi ngựa mà cũng khiến cơ bắp đau đến như thế. Với cả tôi cũng không thích ngồi cho thằng Phum ôm lâu thêm nữa. Nếu là ôm bình thường thì tôi không có vấn đề gì, đừng này nó cứ đưa mũi đưa miệng cạ tai cạ cổ tôi. Trời ơi, mày biết ngại giùm thần biển thần cát hộ tao cái.

"Đau à, xuống nhé." - Tôi nhanh chóng gật đầu đồng ý, cuối cùng cũng được xuống dắt ngựa. Muốn cưỡi ngựa ngầu ngầu như cowboy mà kết quả thì.... Thằng Phum dắt ngựa về trả cho anh chủ, tay còn lại nắm lấy tay tôi. Nó bảo làm như vậy có cảm giác như đang dắt một trâu một ngựa. Nghe thấy vậy tôi nhanh chóng rút tay về, không quên đánh đầu nó một cái trong khi nó đang cười ngất.

Lúc này ngoài bãi biển yên tĩnh hơn bao giờ hết vì người về vãn rồi. Tôi và Phum cũng yên lặng ngồi bên nhau ngắm mặt trời lặn, vớt vát lại chút ánh cam cuối ngày trước khi ông mặt trời chào tạm biệt tất cả để lặn xuống biển. Biển có lẽ là nơi duy nhất mà chúng ta có thể nhìn thấy đường chân trời, nhìn thấy đất trời giao nhau.

Bầu trời và biển cả là hai thứ hoàn toàn khác biệt nhưng cả hai bổ sung lẫn nhau để tạo nên Trái đất và môi trường cho các sinh vật sống.

Bầu trời và biển cả sẽ ở bên nhau cho đến ngày cuối cùng của hành tinh này.

Bất kể bao tháng, bao năm hay cho đến ngày thế giới lụi tàn, biển và trời vẫn mãi mãi bên nhau như thế.