We Are - Câu Chuyện Tình Yêu Của Chúng Ta

Chương 18: Chuyến đi của chúng mình (Phần 2)



Sau thử sức với bộ môn cưỡi ngựa và ngắm mặt trời lặn, tôi cùng Phum về phòng tắm rửa để chuẩn bị hòa mình với cuộc sống về đêm của Hua Hin. Nên đi Pub, Club, Bar hay Agogo* đây ta. Hà hà, nói thế thôi chứ chúng tôi không đi mấy chỗ đó đâu vì điểm đến mà chúng tôi lựa chọn là đi dạo chợ đêm To Rung - cái này là được nhân viên resort giới thiệu. Chắc thấy chúng tôi giống mấy con gà công nghiệp quá nên chỉ chúng tôi ra chợ địa phương để khám phá.

*Agogo là dạng strip club thoát y múa cột các kiểu á mấy bà

Resort có cả dịch vụ cho thuê xê đạp nữa. Đúng là khu du lịch, đụng đến đâu là mất tiền đến đấy. Biết thế lúc đăng ký nguyện vọng tôi đã đổi sang học quản trị kinh doanh mà khổ nỗi điểm toán của tôi chưa bao giờ được quá 2, cộng trừ từ 2 số trở lên đều phải dùng máy tính hết. Cuối cùng thì lựa chọn mỹ thuật vẫn là quyết định đúng đắn.

Chúng tôi thuê 2 cái xe đạp rồi đạp đua với nhau. Thực sự rất vui, hai chiếc xe lượn qua những khúc cua rồi lao xuống dốc như thể những tay lái chuyên nghiệp vậy. Ấy thế nhưng tôi suýt ôm cột điện mấy lần còn Phum thì cũng suýt nằm đo đường. Cũng may là khi đến chợ hai đứa tôi vẫn còn đủ 32 cái răng.

Đến nơi rồi tôi mới nhớ ra là không đem theo khóa xe, cứ dựng bừa ở đây thì sợ trộm mà đạp xe quay về thì… hờ, mơ đi. Đạp đi đã mệt thế này, nếu bây giờ phải đạp về thì tôi sẽ lăn về phòng luôn chứ không quay lại chợ nữa. Phum bảo thôi cứ dựng tạm xe ở một góc, có mất cũng kệ vì cả resort nó còn mua lại được cơ mà. Oke, chốt.

Chợ đêm To Rung của Hua Hin vô cùng đông đúc, đa phần là khách du lịch quốc tế, đồ ăn ở đây rất đa dạng, ngoài các hàng ăn thì cũng có rất nhiều hàng bán đồ lưu niệm nhưng tôi không mua bây giờ đâu, bao giờ về rồi mua sau.

Tôi mua một cốc sữa lắc để xoa dịu cơn khát nhưng bị thằng Phum dành mất. Lúc hỏi có uống không thì chảnh chó không nói, đến bây giờ thì giành uống với tôi. Đến mức mà chủ nhân của cốc sữa là tôi đây mỗi lần muốn uống phải quay ra xin xỏ nó.

Chúng tôi đi qua khu ăn uống và giờ đang ở khi bán đồ lưu niệm, đa phần đều là các sản phẩm handmade, tôi dừng lại ngắm nghía những bức tranh được chạm khắc trên gỗ.

“Peem, đứng đợi ở đây nhé, tao đi xem ảnh cái.”

“Ừm.” - Nói rồi Phum tiến đến quán bán postcard. Mỗi khi nó gặp được chỗ nào có ảnh với máy ảnh là nó sẵn sàng tách tôi ra như này đó các bạn. Tôi cũng quay lại tiếp tục xem đồ và ngay lập tức đập vào mắt tôi là một chiếc dây đeo điện thoại có hình bé trai được làm từ vỏ dừa. Tôi cầm lên để ngắm cho rõ, ừm, ngầu đấy.

Nếu mua dây điện thoại đôi cho tôi với Phum thì nó có dùng không nhỉ. Thôi được tao sẽ mang bản sắc Thái Lan về cho chiếc IPhone của mày. Tôi đem dây đi hỏi giá chủ quán, ồ nó không đắt lắm… mà là đắt vãi. Cũng không trách được, chỗ này nhiều khách nước ngoài mà, giá đấy cũng phải thôi. Hơn nữa thành quả tinh xảo thế này chắc chắn tay nghề thợ cũng cao, giá như vậy cũng là hợp lý.

“Peem, c..ó ph...ải l…à. Peem kh..ông?” - Một cô gái với khuôn mặt xinh xắn đang đứng thở dốc như thể vừa bị chó đuổi. Cô ấy đang cố gắng hít thở để hồi phục cơ thể còn tôi thì trợn mắt hít sâu một hơi vì sợ sẽ có người gục ngay trước mặt.

Cô gái nhìn tôi với vẻ không chắc chắn, có lẽ đang nghĩ tôi có vấn đề gì về đầu óc không. Nhưng ban nãy chính cô ấy đã gọi tên tôi nên tôi mới quay qua nhìn bằng tất cả sự bối rối. Mặt trông cũng quen quen mà không nhớ đã gặp ở đâu, cái tên mắc lại trong miền ký ức xa xôi.

“Peem đúng không?”

“Đúng rồi, cậu là…?” - Cô ấy biết tôi nhưng xin lỗi nhé, tôi không hề có tí ký ức nào về cô gái này cả. Cơ mà thật sự là trông mặt rất quen mà mãi trong đầu tôi không bật ra được cái tên nào. Bình thường mấy cô gái dễ thương như vậy mà từng xuất hiện trước mặt tôi là tôi không bao giờ quên được đâu.

“Nest đây, bạn Ploy ấy, Peem không nhận ra tớ à?” - Vừa nói bạn ấy vừa chu môi chút chút biểu thị cho sự tủi thân nhẹ, mà chắc là cố tình làm thế để trêu tôi thôi. Nest hả, Nest nào cơ chứ. Nest. Ploy. Ấy, bạn cũ đây mà.

“À, Nest, ôi trời cậu xinh hơn nhiều đấy làm tớ nhận không ra.” - Chắc các bạn đang thắc mắc tôi với Nest thành bạn của nhau thế nào trong khi tôi học trường nam sinh còn Nest học trường nữ sinh đúng không? Chúng tôi quen biết nhau từ lớp học thêm, đây chính là nơi giao lưu kết bạn cho các chàng trai cô gái và cũng là nơi loài sinh vật đang thời kỳ dậy thì như chúng tôi được tự do bung xõa. Đám con trai thì đã chán đầu đinh, quần đen còn đám con gái thì diện đồ xinh đẹp như hoa, thu hút được không biết được bao nhiêu con ong đi tìm mật.

“Hihi, nghe cũng hợp lý nên tớ tha thứ cho đấy. Được gặp lại Peem, tớ vui lắm, nếu kể cho Ploy nghe kiểu gì cậu ấy cũng ghen tị đỏ mắt cho xem.” - Nest nhìn tôi bằng đôi mắt tinh nghịch xen lẫn sự trêu đùa. Cậu ấy vẫn là cô gái tươi sáng, đầy sức sống ngày nào, có chăng là giờ trông đáng yêu hơn thôi.

“Ừ, tớ cũng rất vui. Thế Nest với Ploy dạo này sao rồi? Chắc cũng phải 2 năm rồi không gặp ấy nhỉ?”

“Tớ vẫn ổn, Peem học ở đâu thế, Chiang Mai à?”

“Không, tớ vẫn ở Bangkok thôi.”

“Ui ghen tị với mấy bạn ở thủ đô ghê, tớ ở gần biển nên da đen hết rồi đây này.” - Nest mà đen thì tôi là cục than chính hiệu luôn, da cậu ấy trắng đến mức phát sáng luôn ấy.

“Peem đi với ai thế, à à, tớ biết rồi, đưa người yêu đi du lịch chứ gì.” - Tôi rất muốn trả lời: Đúng, tớ đi với người yêu - nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì nói thế có vẻ không ổn cho lắm.

“Tớ đi cùng bạn, nó đang đi xem tranh ảnh ở bên kia. Còn Nest, chạy đi xa thế này không sợ người yêu tìm à?”

“Trời ơi, người yêu ở đâu ra chứ, chưa có đâu. Tớ đi du lịch với gia đình, đang ở bên đó mua đồ thì thấy thấp thoáng ai trông giống Peem nên chạy vội theo. Lúc đầu sợ nhận nhầm người cơ nhưng may sao là Peem thật. Lâu không gặp mà Peem vẫn như xưa ha.”

“Nói thế này khác nào đang vả mặt tớ đâu.” - Tôi cười, thật lòng thì tôi không để tâm đâu.

“Haha, tớ đùa thôi. À cho tớ xin số Peem đi, lúc nào về lại Bangkok tớ hẹn cậu đi chơi, rủ cả Ploy nữa.” - Nest vui vẻ nhìn tôi, tôi cũng chỉ đành cười đáp lại. Chuyện của tôi với Ploy đã là quá khứ rồi, nếu có gặp lại cậu ấy thì giữa chúng tôi cũng chỉ có tình bạn thôi, chỉ là bạn. Không đời nào có chuyện thay đổi. Tôi vừa đọc xong số cuối cùng thì cảm giác như có vật thể gì đó đang áp sát tôi từ sau lưng.

“Peem” - Chất giọng trầm và khuôn mặt lạnh tanh của Phum làm tôi giật bắn mình. Đừng vội ghen nha mày, nghe tao giải thích đã. Thấy Phum, Nest nở nụ cười vô cùng thân thiện nhưng nó không để ý sang bên đằng gái dù chỉ một giây vì bận nhìn chòng chọc vào tôi.

“Ờ Phum, đây là Nest, bạn cấp 3 của tao. Nest, đây làPhum, ờ, bạn tớ.” - Dù hai chúng tôi không phải bạn nhưng tôi vẫn giới thiệu là bạn. Không phải tôi thấy ngại thấy sợ khi để mọi người biết hai đứa tôi yêu nhau nhưng tôi cũng cảm thấy không cần thiết phải khai báo với ai. Chỉ cần chúng tôi biết trong lòng có nhau, thế là đủ rồi. Tôi hy vọng Phum cũng có suy nghĩ giống tôi nhưng có vẻ là không rồi. Đôi mắt ấy đang nhìn tôi và không giấu nổi sự thất vọng. Tôi nhanh tay bắt lấy cánh tay Phum.

“Chào Phum nhé, tớ là Nest. Bạn cậu đẹp trai quá Peem.” - Câu đầu Nest quay ra chào Phum còn câu sau là cậu ấy thì thầm vào tai tôi. Nhưng chắc là thằng Phum cũng nghe thấy.

“Ờm, Nest khen mày đẹp trai đấy Phum.”

“Cảm ơn.” - Nó cười đáp lại Nest theo phép lịch sự rồi lại quay về nhìn tôi. Tôi nên làm gì đây.

“Peem, Nest phải đi rồi.”

“Ơ, đã về rồi à?” - Hỏi thế nhưng thật ra trong lòng tôi đang thở phào nhẹ nhõm, xin lỗi cậu nhé Nest.

“Ừ, chắc mẹ tớ mua xong đồ rồi, có gì tớ gọi Peem sau nhé, hẹn gặp lại. Tạm biệt nhé Phum.”

"Ừ, hẹn gặp lại.” - Tôi chào tạm biệt người bạn cũ, Nest đưa tay làm biểu tượng gọi điện cho tôi. Tôi bật cười với sự tinh nghịch của cậu ấy nhưng đến lúc quay người lại thì…. Phum vẫn giữ nguyên tư thế nhìn tôi chằm chằm khiến tôi không thể cười nổi.

“Giờ mới biết tao với mày là bạn đấy.”

“Phum, tao xin lỗi, tao…”

“Thôi, kệ đi. Đi ăn cơm đã.” - Nói rồi nó đưa lưng về phía tôi, đi ngược lại về khu bán đồ ăn. Sải chân của nó rất dài, lại đi nhanh chẳng đợi làm tôi ba chân bốn cẳng chạy theo.

“Phum, giận à?” - Tôi nắm lấy cánh tay Phum để nó dừng bước, thế nhưng nó vẫn không chịu quay mặt lại nhìn tôi. Tôi đành phải bước thêm mấy bước để đứng trước mặt nó: “Phum, mày giận tao à?”

“Ừ, giận.”

“Xin lỗi nhé, tao…”

“Tao không giận mày mà tao giận chính mình khi đã khiến mày không dám chia sẻ mối quan hệ này. Tao giận vì không thể khiến mày có thể mạnh mẽ tuyên bố nói với mọi người rằng chúng ta đang yêu nhau.”

“Phum”

“Tao hiểu mà Peem, tao không giận mày thật. Tao chỉ cảm thấy cần phải làm nhiều thứ hơn cho mày.”

“Cảm ơn nhé, cảm ơn mày nhiều lắm. Mày đừng tức giận với bản thân, không phải tao không dám nói cho mọi người biết về mối quan hệ này, giờ mày có yêu cầu tao hét lên cho cả thế giới biết chúng ta yêu nhau tao cũng làm được. Nhưng nó không cần thiết, tình yêu của tao bày tỏ cho một mình mày biết thôi là đủ rồi, chẳng cần phải phô bày trước mặt ai nữa.”

Phum nhìn tôi cười, nụ cười ấy đã trở lại rồi. Tôi tự hứa với lòng mình, từ nay về sau có bất cứ chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ dốc lòng dốc sức để bảo vệ nụ cười của Phum, vỗ về trái tim Phum để cậu ấy luôn có thể cười như thế này. Mãi mãi nghe có vẻ xa xôi vậy nên tôi chỉ xin được ở bên cậu ấy mỗi ngày, thế cũng đủ rồi.

Tình yêu của tôi và Phum, chẳng cần ai cố gắng lý giải cũng chẳng cần được sự chấp thuận từ ai. Vì tiếng gọi nơi trái tim chẳng phải việc của xã hội.

***

Đạp xe về đến resort cũng là lúc tôi vượt qua được kiếp nạn suýt nôn trên đường mấy lần. Sao mà không buồn nôn cho được, không biết tôi ăn phải cái gì mà tự dưng cảm thấy tức tức bụng, chưa kể lại còn phải đạp xe lên đồi, ôi cái cuộc đời khốn khổ khốn nạn này.

Về đến nơi thì được anh chị nhân viên giới thiệu là resort đang tổ chức một bữa tiệc âm nhạc ngoài trời cho khách nghỉ dưỡng ở đây nên chúng tôi chưa về phòng ngay, chọn một góc trong khuôn viên bữa tiệc và ngồi thư giãn cụng bia với nhau. Thằng Phum đi đến đâu cũng trở thành tâm điểm của sự chú ý, tôi đi cùng nó nên cũng được hưởng ké chút hào quang. Có rất nhiều cô gái đi tới chỗ Phum xin làm quen nhưng nó chỉ cười rồi cụng ly như một phép lịch sự.

Trời càng về khuya càng lạnh, bữa tiệc cũng đã gần đến hồi kết, mọi người lục tục tản ra đi về phòng nghỉ ngơi.

“Đi dạo chút không?” - Phum quay sang rủ rồi đưa tay ra kéo tôi đi. Lần sau không cần hỏi đâu Phum, cứ kéo tao đi luôn đi, tao quen rồi.

“Sao mày thích dắt tay tao thế, tao không phải chó đâu nhé.” - Tôi bỏ dép ra cầm trên tay vì Phum dẫn tôi ra tận bờ biển.

“Ơ, thế không phải à, giờ chân lên nào ~” - Phum buông tay tôi ra rồi xòe tay trước mặt. Tôi đặt cằm xuống tay nó, lè lưỡi thở như một chú cún đích thực. Phum thấy thế thì cười lớn.

“Hừ, tao không phải là chó.”

“Ờ, biết không phải rồi, mà tao nắm tay người yêu tao thì có vấn đề gì không?”

“Không ạ, thưa anh. Xin mời anh thích nắm lúc nào cũng được ạ.”

Biển đêm, nói đáng sợ thì cũng đáng sợ nhưng vẫn có nét cuốn hút. Chắc là tùy cảm nhận và góc nhìn của mỗi người. Và tùy thuộc vào người mà mình ngắm biển đêm cùng nữa. Với tôi mà nói, biển đêm trông khá lãng mạn, có đèn neon màu vàng chăng khắp nơi khiến cho quang cảnh bớt u tối hẳn. Nhưng Phum dẫn tôi đi khá xa khu quán xá nên ở đây bóng tối bao trùm mạnh mẽ hơn.

“Ngồi xuống đây đi mày, đi cũng xa rồi đấy.”

“Ừm, ngồi đi.” - Chúng tôi kê dép làm chỗ ngồi, ngồi ngắm thuyền câu mực của người dân đang lượn lờ ở phía xa xa. Mai phải rủ Phum thử đi thuyền câu cá mới được.

Chúng tôi ngồi yên lặng, để mặc cho gió biển tưới mát làn da, lắng nghe âm thanh rì rào của sóng biển, ngắm nhìn những vì sao sáng rực trên bầu trời - một thứ mà hiếm khi tôi có cơ hội được chiêm ngưỡng ở Bangkok.

“Bố đưa tao ra nước ngoài hồi tao còn bé.” - Phum bất ngờ lên tiếng, tôi quay sang nhìn nó. Phum không nhìn tôi nhưng nó đang cười, một nụ cười gửi đến những vì tinh tú trên trời thay cho dòng cảm xúc đau đớn đã đóng rễ rất lâu trong lòng nó.

“Đến tận bây giờ tao vẫn không hiểu nổi quyết định lúc đó của bố. Tao vừa cô đơn, vừa sợ hãi, ngày nào tao cũng khóc, tao đã từng nghĩ chắc bố chẳng yêu thương gì nên mới đẩy tao đi xa thế. Anh Oat với Fang lén gọi tao vào mỗi đêm, động viên tao làm con trai là phải mạnh mẽ, đừng có khóc. Nhưng mỗi lần như thế 2 đứa nó mới là người khóc nhiều hơn, haha.” - Giọng nó cứ nhỏ dần khiến tôi phải ngồi sát lại. Tôi ôm lấy Phum, nhẹ nhàng xoa lưng nó. Phum cũng ôm lấy tôi thật chặt, nó chôn mặt trên bờ vai tôi.

“Nhưng mà việc tao đi gây chuyện khắp nơi không phải vì muốn bố để ý đến mình đâu, bản chất tao thế đấy.” - Phum là một đứa con ngoan, là một đứa con trai trưởng thành, không đổ lỗi hành động của mình do bố mẹ. Nhưng tôi vẫn nghĩ bố mẹ Phum có một phần trách nhiệm cho hành động của nó.

“Khi tao về Thái Lan, có vẻ như lúc ấy bố cảm thấy có lỗi nên chiều tao hết mực nhưng chưa bao giờ bố hỏi tao thực sự muốn gì. Mà biết thì bố cũng chẳng cho tao được. Chỉ dành chút thời gian ở bên con cái như các gia đình khác bố còn chẳng làm được, nhưng mọi chuyện cũng qua rồi, điều tao muốn nó chẳng còn quan trọng nữa.”

Nó nhẹ nhàng đẩy tôi ra, đến khi mắt chúng tôi chạm nhau, tôi cảm nhận được rõ ràng đôi mắt đen đang chứa đựng rất nhiều điều muốn nói: “Vì giờ đây, nếu hỏi có gì quan trọng và giá trị đối với tao, thì đó là mày.”

Tôi chẳng thể cất thành lời, cảm giác có gì đó chặn lại trong cổ họng. Nên chỉ đành tiếp tục nhìn sâu vào mắt Phum và trao cho nó một cái ôm.

“Ai nói tao tệ, tao khốn nạn ra sao tao chưa từng để ý cũng chẳng bận tâm. Nhưng đến khi gặp mày, tao lại muốn làm gì đó tốt đẹp.” - Tôi chưa từng nghĩ nó sẽ thay đổi trở thành người tốt hơn vì tôi. Tôi chẳng yêu cầu nửa kia phải thật tốt, chỉ cần nó là chính nó, là Phum của ngày hôm nay, tôi đã đủ mãn nguyện rồi. Tôi mỉm cười, rướn người lên thơm vào má rồi lại tiếp tục ôm nó. Thằng Phum bật cười khi tôi thơm nó. Thề với trời đất mặt tôi lúc này còn đỏ hơn quả cà chua luôn, cũng may là trời tối đấy.

“Peem.” - Phum nhẹ nhàng gọi vào tai tôi.

“Ừm.”

“Tao không biết làm thế nào để trở thành một người yêu tốt vì tao chưa thật lòng yêu ai bao giờ, thậm chí còn không hiểu được yêu là gì.”

“Ừm.” - Phum nói thế làm tôi chẳng biết đáp gì ngoài ừm. Chẳng nghĩ người lạnh lùng, trầm lặng như nó lại nhạy cảm đến thế. Với cả… ai cho phép mày xoa đầu tao, tao mà tan chảy là bắt đền đấy.

“Vì thế, tao sẽ cố gắng hết sức làm những gì tao có thể làm và tao muốn làm. Tao sẽ làm cho mày cảm thấy hạnh phúc.” - Tình yêu của mày đã là niềm hạnh phúc của tao rồi.

“Mày là sim Happy của DTAC đấy à, thế thì tao sẽ là bảo hiểm nhân thọ Thái Lan - luôn bên bạn chăm sóc bạn suốt đời.” - Phum bật cười rồi kí đầu tôi.

Nó lại nhẹ nhàng đẩy tôi ra, nhìn nhau mấy giây rồi từ từ cúi xuống ngậm lấy môi tôi. Nụ hôn này có trời, có biển và có cả những vì sao làm nhân chứng cho tình yêu của đôi ta.

Không biết chúng tôi đã trao nhau những dư vị ngọt ngào ấy trong bao lâu, lưng tôi đã yên vị trên bờ cát mịn, tiếng trái tim đập thình thịch trong lồng ngực so kè với tiếng sóng vỗ vào bờ. Tôi chỉ thấy được hình ảnh mờ mờ của Phum do khoảng cách quá gần trước khi nhắm mắt lại đón nhận những va chạm quan thuộc từ người ấy. Bàn tay mềm mại của Phum lần vào trong áo phông rộng thùng thình của tôi.

“Phum.” - Tôi cất tiếng gọi ngay cả khi môi hai đứa vẫn đang dính chặt lấy nhau.

“Hửm?” - Nó đáp lại bằng âm thanh trong cổ hỏng và đổi vị trí hôn sang cổ tôi.

“Về phòng đi… được không? Tao… tao sợ cá mập cắn.”

***

Tôi tỉnh dậy, cố gắng nhìn căn phòng đang được bao phủ bởi bóng tối, giờ chắc đang tầm 3 giờ sáng. Tôi cảm thấy toàn thân nặng trĩu, cảm giác như bị vật gì đó đè lên ấy. Câu trả lời xuất hiện khi tôi quay sang nhìn bên cạnh, “vật thể” đó đây chứ đâu. Thằng Phum đang vắt tay qua ngang người tôi. Tôi đang cố gắng vận động não bộ để nhớ xem mấy tiềng trước đã xảy ra chuyện gì.

Khi những hình ảnh về câu chuyện của mấy tiếng trước đó dội về rõ nét và nóng bỏng trong tâm trí, tôi thực lòng rất muốn đấm cho khuôn mặt đẹp trai đang nằm ngủ bên cạnh kia một phát. Phum hẳn nhiên là không biết được suy nghĩ của tôi lúc này, nó vẫn ngủ say sưa, khuôn mặt tràn ngập sự hạnh phúc như đang chìm trong giấc mộng đẹp. Đm!!! Mày vui vẻ quá nhỉ!!!

Chí ít thì tỉnh dậy khi nó còn đang say giấc đỡ hơn là tỉnh dậy trong tình cảnh nó ngồi quay lưng về phía tôi, tay cài cúc vào, đánh mắt nhìn tôi đôi chút, vứt tiền lại bên cạnh chiếc đèn ngủ rồi bỏ đi. Ôi Peem ơi Peem, mày xem phim nhiều quá rồi đấy.

Tôi từ từ kéo tay Phum ra khỏi người mình, tìm chiếc áo choàng tắm để khoác tạm rồi nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh với tâm trí hỗn loạn.

Đứng nhìn cơ thể mình trong gương khiến tôi chỉ muốn đập đầu vào tường. Thực ra tôi cũng không phải dạng quá trắng, nhưng so với đám con trai nói chung thì đúng là tôi trắng hơn chúng nó thật, chưa kể da tôi còn rất dễ để lại dấu. Ôi thần linh ơi!!! Khắp người toàn là nốt đỏ, nào dấu hôn, dấu mút, dấu răng. Càng nhìn lại càng khiến tôi muốn phát điên. Thằng chó Phum!!! Mày chẳng nương tay tí nào.

Tôi đứng trước gương nhìn khắp người với trái tim đập bình bịch trong ngực một lúc lâu rồi mới ra khỏi nhà vệ sinh, đi ra ban công để hít thở. Vẫn hơi khó chấp nhận hoàn cành hiện giờ.

Những suy nghĩ cứ mắc kẹt trong trí não. Đúng, tôi là con trai, có làm tình cũng sẽ không dính bầu nhưng dường như vẫn có thứ gì đó khiến trái tim tôi cảm thấy nặng nề. Tôi biết Phum yêu tôi và tôi cũng không ngần ngại mà thừa nhận rằng tôi yêu nó, thế nhưng vẫn không nghĩ thông được. Lịch sử của thằng Phum thế nào ai cũng biết rõ, chiến thần ăn rồi bỏ, không thực sự nghiêm túc với ai. Vậy nên, liệu nó có bỏ rơi tôi không?

“Sao lại khóc thế, hửm?” Tôi giật nảy mình khi đột nhiên một giọng nói trầm trầm vang lên bên tai đồng thời một vòng tay đưa ra ôm lấy tôi từ phía sau khiến cơ thể có phần lạnh lẽo vì đứng hóng gió đêm giờ đã trở nên ấm áp hơn.

“Khóc á, ai khóc, mày nói linh tinh.”

“Thế nước mắt từ đâu mà ra đây?” - Tôi thử đưa tay lên xoa khắp mặt, có thấy cái gì ướt ướt đâu. Ngay lập tức bên tai truyền đến tiếng cười của người đang đứng đằng sau, Phum hôn lên cổ lên má tôi. Hừ, mày chiếm hời tao hơi nhiều rồi đấy.

“Đm, mày lừa tao.”

“Thì tao sợ mày khóc thật. Thấy buồn à, khi trở thành của tao?”

“...”

“...”

“Phum… mày có vứt bỏ tao không?”

“Sợ tao ăn được rồi thì bỏ đi à?” - Dứt lời, nó cười lớn, cười đến không biết trời đất.

“Cười cái thằng bố mày, mày có cả một cái lịch sử tình trường dài dằng dặc toàn thế còn gì.”

“Nghe có vẻ hơi khốn nạn nhưng đây là sự thật, tao chưa từng làm với ai vì tao yêu họ cả, mày là người đầu tiên và cũng là người duy nhất.” - Sự nặng nề và lạnh lẽo nơi trái tim đã hoàn toàn tan biến sau câu nói của Phum. Người dễ tính như tôi cũng chẳng muốn phức tạp hóa mọi chuyện lên làm gì, chỉ cần những lời yêu thương và cái ôm ấm áp này là đủ. Ờ, mà sao tôi lại tự mình làm khổ mình thế chứ. Có bị bỏ thì cũng có phải lo cấn bầu đâu mà. Nhưn gì thì gì, tốt nhất vẫn là không bị bỏ.

“Ờ, nói được phải làm được đấy.”

“Tao làm được rồi còn gì, thế… làm tiếp nhé.” - Tôi nhíu mày tỏ vẻ bối rối với câu sau của nó. Ngay khi vừa quay người lại đập vào mắt tôi là đôi mắt sáng rực của nó. Đừng có bảo là… không nhé…không…

“Ấy ấy, không chịu đâu, đm thằng chó Phum, buông tao ra, buôn…g á á á.” - Nó vẫn còn mặt mũi mà nói tôi là người đàn ông đầu tiên của nó cơ. Mày ra tay thế này với người đàn ông đầu tiên của mày àaaaa? Mày cũng là người đàn ông đầu tiên của tao đấy, thế mà tao đã được xơ múi gì đâuuu.

Thế giới này thật không công bằng!!!

Tỉnh lại vào buổi sáng hôm sau, cảm giác như cả cơ thể vừa hoàn thành 3 môn phối hợp ở Thế vận hội, rã rời, đau nhức từ đầu đến chân. Nguyên vân là vì đêm qua tôi với thằng con trai đang nằm ôm tôi đây làm nghiên cứu sinh học đến gần sáng. Vừa vật lộn vừa va chạm cứ phải gọi là dữ dội hơn cả phim chưởng Trung Quốc.

Tôi dành vài phút tiếc thương cho thân thể mỏng manh của mình trước khi nhìn sang Phum, nó ãy còn đang say giấc. Tôi rất muốn đưa tay ra bóp mũi nó để trả thù cho tối qua nó hành hạ tôi. Cả đôi môi hồng đêm qua đánh dấu tôi không chừa góc nào nữa.

Cứ nghĩ đến chuyện đêm qua là tôi chỉ muốn giết nó, hay là nhân nó đang ngủ thế này thì bóp cổ nhỉ. Mẹ nó chứ, hôm qua nó không ngơi tay ra một giây phút nào, tôi chẳng còn nhớ nổi chúng tôi đã tham gia nghiên cứu sinh học bao nhiêu lần nữa, đến mức mà tôi còn phải hỏi nó: “Mày là người sắt à?” vì trông nó chẳng có vẻ gì là mệt mỏi cả.

Còn tôi thì tí nữa thì được một vé đi gặp tổ tiên. Từ giờ trở đi tôi sẽ gọi nó là “Thằng người sắt”, hết pin chỉ cần thay pin mới là lại tiếp tục chiến đấu. Hừ, lần này coi như mày thắng, lần sau tao nhất định sẽ phục thù. Tao sẽ đi tham khảo các đồng đội, cho mày biết tay tao. Hahaha hahaha ặc ặc… ôi cười nhiều quá nên sặc nước bọt.

“A…”

“Nụ hôn buổi sáng.” - Tôi giật mình bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ hỗn độn khi thằng người sắt đột nhiên ghé lại hôn tôi: “Cười gì một mình thế, hay là mất thân nên mất trí luôn rồi.”

Đi kèm với nụ hôn nhẹ nhàng là những âm thanh ghẹo gan truyền tới từ trên đầu, tôi ngẩng lên thì thấy Phum đang nhìn tôi bằng một nụ cười tươi rói.

“Vẫn còn mặt mũi mà nói câu đó à, vì ai mà tao ra nông nỗi này, chỉ thấy mất là mất.”

“Tao được hay mày mất thì giờ chúng ta cũng là vợ chồng rồi.”

Chấm hết, tôi còn biết nói gì đây. Ấy như mà… thằng chó, ai vợ mày chứ. Tôi bắt lấy cánh tay đang vuốt ve tấm lưng tôi và luồn xuống dưới. Mày còn định làm nghiên cứu sinh học cả buổi sáng hay gì. Thôi thôi, tao không chịu nổi nữa đâu, giờ tao nhìn bầu trời ra màu vàng rồi đây này.

Tôi gườm gườm nhìn Phum còn nó thì chỉ cười, có gì buồn cười chứ. Nó nhấc người đè lên tôi rồi đặt xuống một nụ hôn. Lúc đầu tôi tích cực chống cự đẩy ra nhưng dần dần 2 cánh tay ngưng chuyển động và đổi thành vòng ra phía sau khóa nó lại. Phum cũng chẳng làm gì hơn ngoài hôn, một nụ hôn trân trọng và yêu thương.

Tắm rửa xong 2 đứa tôi đi xuống ăn sáng, đồ ăn đã được resort chuẩn bị sẵn. Theo kế hoạch, hôm nay chúng tôi sẽ đi rất nhiều nơi nhưng mà cái cơ thể này có vẻ đang lên tiếng phản đối, thanh niên đúng là chẳng biết lượng sức gì cả. Bàn tới bàn lui Phum quyết định vẫn đi đến các điểm như dự tính trước đó. Đm, thằng khốn nạn, mày không thấy thương tao à.

Quyết định không mang xe để đi chơi cho thoải mái thế mà giờ vẫn phải thuê. Điểm đến đầu tiên là làng voi, đến đó cho voi ăn và còn được cưỡi voi nữa. Nói thật là tôi vô cùng khổ sở, chỉ đi bộ bình thưởng thôi tôi cũng cảm thấy đau chứ đừng nói gì leo lên cưỡi voi. Từ hợp nhất để nói về tình trạng của tôi lúc này chắc là “thốn”. Ít ra có người chăm sóc bên cạnh nên tôi vẫn cố được.

Điểm đến tiếp theo là đi chùa Intharawihan. Phum khấn rõ là lâu, chẳng biết là nó đang cầu cái gì, tôi hỏi cũng không trả lời. Trưa trưa hai đứa đi kiếm chỗ ăn cơm rồi chiều tiếp tục với sở thú (đưa Phum về nhà, hahaha) xem khỉ, xem cá sấu (họ hàng Phum đấy, hahaha). Trước khi về tôi không quên ghé qua chợ mua chút quà cho các chị trong quán với đám bạn ở nhà. Cũng chẳng mua được gì nhiều vì tôi sợ không cầm nổi.

Tôi và Phum vẫy tay tạm biệt biển tạm biệt Hua Hin vào độ hơn 8 giờ tối rồi đi lên xe khách vì tôi không có khả năng ngồi xe lửa nữa. Hai đứa tôi chẳng còn tí hỉnh tượng đẹp đẽ nào mà thay vào đó là sự mệt mỏi, ngồi tựa đầu vào nhau ngủ suốt cả quãng đường.

Tiếng nhạc bắt tai phát ra từ máy nghe nhạc của tôi, mỗi đứa đeo một bên tai, vừa nghe vừa ngủ rất thoải mái. Thực ra, thì tôi cũng không thoải mái lắm vì cổ họng hơi ran rát, người cũng uể oải nữa. Đoán chừng về đến nhà thì thần ốm sẽ kéo tới ngay thôi.

Đây là chuyến đi của chúng mình, chuyến đi của tôi và Phum. Đi du lịch với nhau vừa vui, vừa để lại nhiều ấn tượng dù người có hơi đau nhức (đau ở đâu và vì ai khác tôi không cần nói nữa đâu ha). Lúc về tôi cảm thấy không được thoải mái cho lắm nhưng chuyến đi này rất đáng, vì tôi với Phum đã tạo nên nhiều kỷ niệm đẹp cùng nhau.

Chuyến đi Hua Hin đến đây là kết thúc nhưng chặng đường của tôi và Phum vẫn còn tiếp tục. Và bất kể con đường ấy có dài đến đâu, tôi cũng sẵn lòng chung nhịp bước với Phum, nắm lấy tay Phum. Ở đâu có cậu ấy, ở đó sẽ luôn có tôi đồng hành.