Weibo của tôi có thể đoán mệnh

Chương 103: Hung thủ cũng thật là tàn nhẫn



Tác giả: Khương Chi Ngư


Editor: Thịt sườn nướng


Nhưng sau khi suy nghĩ thông suốt, chút mồ hôi lạnh túa ra sau lưng cũng đã trở lại bình thường.


Nửa năm qua Thẩm Nguyên Gia đã xem qua rất nhiều những hình ảnh như vậy, những thông tin Weibo cung cấp đều tương đối kinh khủng, tử vong bình thường thì không sao, nhưng nếu bị giết thì đều vô cùng đáng sợ.


Bộ dạng này của Phùng Oánh không thể nào là tự sát được.


Cô gái này là người thích khoe mẽ và yêu cái đẹp, làm sao có thể tự tử trong cống thoát nước, nhất định là có người giết rồi thực hiện hành vi vứt xác.


Thẩm Nguyên Gia mở to mắt chuẩn bị xem video.


Thời gian một phút đồng hồ, tranh thủ lúc thời gian dự đoán của Weibo còn chưa kết thúc, cô có thể xem xong hết toàn bộ.


Sau khi nhấn nút phát, bìa của video lập tức biến mất, xuất hiện ngay sau đó chính là một cảnh tượng khác, chính giữa màn hình là Phùng Oánh.


Biểu cảm khuôn mặt của Phùng Oánh dường như nhìn thấy gì đó không thể tin nổi, Thẩm Nguyên Gia lúc này mới chú ý tới tay của cô ấy đang đặt ở ngay bụng, trong bóng đêm phản chiếu ánh sáng màu bạc.


Có một con dao đâm vào bụng của Phùng Oánh.


Hung thủ chính là người đứng đối diện với cô ấy!


Thẩm Nguyên Gia gần như ngay lập tức xác định người đâm con dao này không thể nghi ngờ gì nữa chính là hung thủ, video tử vong cũng chỉ có thời gian là một phút đồng hồ, không có khả năng sẽ xuất hiện thêm một người nào khác.


Nhìn bối cảnh của video hẳn là ở bên ngoài, nhưng trời rất tối nên cô nhìn không ra đó là nơi nào, ngay cả đèn đường cũng không thấy.


Nếu không phải Weibo có chức năng chiếu sáng đến đêm tối cũng có thể nhìn được thì có lẽ video tử vong Phùng Oánh chỉ là một mảnh tối đen như mực.


Thẩm Nguyên Gia tập trung chú ý một chút, điều chỉnh độ sáng lên mức cao nhất.


Trong video Phùng Oánh che lại miệng vết thương, cô ấy mặc quần áo màu trắng, vết máu chảy ra, trong đêm tối nhìn giống như mực đen.


Vẻ mặt cô ấy sửng sốt, nói: "...... Tại sao...... lại giết tôi?"


Thẩm Nguyên Gia nghe câu nói đó thì biết ngay, hung thủ trước mặt Phùng Oánh hẳn là người quen của cô ấy, thậm chí có khả năng là quan hệ giữa hai người còn khá tốt.


Câu nói này rõ ràng là thể hiện sự bất ngờ, không thể tin được.


Ngay lúc cô đang suy nghĩ, hung thủ lại đâm con dao vào sâu thêm một chút, Phùng Oánh đau đớn kêu lên, khuôn mặt tái nhợt, té xuống đất, nhìn chằm chằm về phía trước.


Video đến chỗ này đã qua mười lăm giây.


Ngay sau đó, Thẩm Nguyên Gia nhìn thấy có một bàn tay xuất hiện, rút con dao ra, sau đó lại đâm thêm một nhát khác ở trên người cô ấy, lúc này Phùng Oánh ngay cả nói cũng không nói được, lập tức ngất xỉu.


Hung thủ chưa hết giận, lại đâm thêm mấy nhát.


Lý do tại sao cô biết là ngất xỉu mà không phải chết, là bởi vì một giây cuối cùng trước khi kết thúc video tử vong mới chính là thời điểm mà nạn nhân chết, video này vẫn chưa kết thúc, cô ấy không thể chết được.


Cảnh tượng tiếp theo xuất hiện làm cho Thẩm Nguyên Gia kinh ngạc.


Cả người hung thủ đột nhiên che mất màn hình, không biết làm cái gì, chỉ thấy được một màu đen đang chuyển động, mãi cho đến hơn mười giây trôi qua, màu đen đó mới biến mất.


Video vẫn luôn dừng ở hình ảnh của Phùng Oánh bên này, lại trôi qua hơn mười giây.


Thẩm Nguyên Gia rốt cuộc nghe được âm thanh từ bên trong truyền đến, là âm thanh nắp cống bị xê dịch, sau đó tiếng bước chân lại đến gần.


Chủ nhân của bàn tay kia đẩy vừa lăn người của Phùng Oánh cho đến khi tới miệng cống, nắp cống nằm ở bên cạnh.


Hóa ra nơi vứt xác là ở chỗ này.


Phùng Oánh bị đẩy mạnh xuống cống thoát nước, nhưng bị mắc kẹt ở miệng cống.


Hung thủ đẩy một lúc lâu cũng không xuống được, cuối cùng quyết định ra tay tàn nhẫn, trực tiếp dùng dao cắt đứt một chân, sau đó Phùng Oánh rơi thẳng vào bên trong, bị dòng nước bẩn bao trùm, chỉ lộ ra gương mặt.


Hung thủ có lẽ cũng không nghĩ tới, cô ấy vẫn còn sống.


Dù sao thì bị ngất một khoảng thời gian không làm người ta chết ngay được cũng không phải là không có khả năng.


Lúc này video đã tới vài giây cuối cùng, nắp cống bị đậy lại, mọi thứ lại trở về sự bình yên vốn có, tiếng bước chân xa dần.


Đến đây, video kết thúc.


Trong lòng Thẩm Nguyên Gia cũng đã có ý tưởng sơ bộ.


Cống thoát nước là nơi lưu thông của nước thải, thi thể của Phùng Oánh và cái chân bị cắt rớt kia cứ như vậy tách ra, cho nên mới tìm được ở hai nơi khác nhau.


Hung thủ vậy mà lại có thể ra tay.


Thẩm Nguyên Gia nhớ đến hình ảnh vừa rồi liền nhíu mày, âm thanh còn vang ở bên tai cô, thật là làm cho người ta tâm phiền ý loạn.


Bàn tay kia của hung thủ ......


Hình ảnh chỉ lộ ra tới chỗ này, Thẩm Nguyên Gia nhíu mày lần thứ hai nghĩ lại một chút.


Một lần nữa cô lựa chọn lặng lẽ theo dõi Phùng Oánh, xem lại video tử vong thêm một lần, đáp án trong lòng cũng rõ ràng hơn một chút.


***


Bạn trai của Phùng Oánh rất nhanh sau đó được đưa đến cục cảnh sát.


Anh ta tên là Chu Tiên Minh, năm nay 25 tuổi, bộ dáng thành thật phúc hậu, hoàn toàn nhìn không ra là người có thể làm được chuyện tạt sơn kia.


Đương nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong.


Trong những vụ án giết người trước đây, diện mạo bình thường, tính cách bình thường, cuối cùng lại là những tên hung thủ giết người biến thái.


Sau khi biết chuyện Phùng Oánh tử vong, Chu Tiên Minh vô cùng vui vẻ.


Lưu Hà Dương mới đến phòng thẩm vấn, anh ta liền mở miệng nói: "Tôi biết các người nghi ngờ tôi là hung thủ, nhưng tôi thật sự không phải. Nhưng mà Phùng Oánh đã chết, thật là làm cho người ta hả lòng hả dạ, tôi có nằm mơ cũng muốn cô ta chết đi!"


Trong mắt anh ta lộ ra sự căm hận.


Bản thân là một người có tương lai tươi sáng lại bị nhiễm HIV như vậy, ngay cả khi biết có thuốc có khả năng khống chế bệnh, vậy thì sao chứ, anh ta lúc nào cũng phải lo lắng không yên.


Người nhà sợ hãi, bạn bè sợ hãi, tất cả mọi thứ đều thay đổi.


Lưu Hà Dương hiểu được suy nghĩ của anh ta, hỏi: "Làm sao mà anh lại bị lây căn bệnh HIV này vậy?"


Nhắc tới chuyện này, Chu Tiên Minh nghiến răng nghiến lợi: "Là do con tiện nhân Phùng Oánh đó, bản thân ở hội sở bị người ta lây bệnh, trở về thì lây qua cho tôi!"


Anh mới vừa qua lại với Phùng Oánh thì biết cô ta công tác ở hội sở Tulip, nhưng danh tiếng của hội sở này không tệ, cho nên anh nghĩ đó là công việc bình thường.


Hơn nữa thời gian anh và Phùng Oánh qua lại với nhau cũng không lâu, không có quyền đi hạn chế sinh hoạt cá nhân của người ta, nên chỗ ở của cô ta anh cũng chưa từng ghé qua.


Hầu hết thời gian hai người đều ở bên ngoài hẹn hò, sau đó thì đi khách sạn hoặc là về chỗ ở của anh ta phát sinh quan hệ.


Hai tuần trước, công ty chỗ anh ta làm tổ chức cho nhân viên đi hiến máu.


Bởi vì mỗi công ty đều có xác định chỉ tiêu, cho nên mặc dù Chu Tiên Minh không đăng ký tham gia nhưng cũng bị công ty gọi lên, anh ta đành phải đi thôi.


Trước khi hiến máu công ty có chuẩn bị kiểm tra sức khoẻ tổng quát, chính là lần kiểm tra sức khoẻ này Chu Tiên Minh được thông báo là đã nhiễm HIV.


Lúc đó cả người anh ta liền ngây ngốc.


Tin tức này không biết vì sao lại bị tiết lộ ra bên ngoài, ánh mắt của những người trong công ty nhìn anh ta cũng trở nên kỳ lạ, thậm chí còn có người uyển chuyển nhắc nhở anh ta nên từ chức.


Ở Đế Đô muốn tìm được một công việc như vậy thật sự không dễ dàng, nhất là bằng cấp của anh ta cũng không quá cao, mất rồi sẽ không còn cơ hội nào nữa.


Nhất là giám đốc cũng đã lên tiếng, nếu như không từ chức, ông ta sẽ tìm lý do khai trừ anh.


Chu Tiên Minh chỉ có thể rời khỏi công ty.


Anh ta ngày thường cũng không có tiếp xúc với loại người nào kỳ quái, sau khi làm kiểm tra lại lần nữa ở bệnh viện, liền cảm thấy bệnh này chỉ có thể là do người khác lây, mà người có khả năng nhất chính là Phùng Oánh.


"...... Tôi theo dõi Phùng Oánh mấy ngày, phát hiện cô ta không chỉ một người bạn trai là tôi, còn cùng một ông già khác thân thân mật mật, còn ở trong xe hôn nhau nữa chứ." Anh mắt của Chu Tiên Minh lộ ra tia chán ghét.


Anh ta chụp ảnh rồi tìm người điều tra một chút, rất nhanh tìm được thông tin của người đàn ông kia.


Phùng Oánh chính là được ông ta bao nuôi.


Chu Tiên Minh cực kỳ tức giận, cùng cô ta gây gổ một trận to, Phùng Oánh nhờ vậy cũng mới biết được mình bị nhiễm HIV, còn khóc lóc rằng là do cô bị lão già kia lây bệnh.


Anh ta mặc kệ chuyện này, tạt sơn chỗ cô ta ở.


Không nghĩ tới bây giờ Phùng Oánh lại chết.


Chu Tiên Minh nói: "Tôi hận cô ta, nhưng tôi sẽ không đi giết người, tôi còn muốn sống lâu thêm một chút, thời gian của tôi đã không còn nhiều nữa rồi."


Ban đầu lúc xác định mình bị nhiễm bệnh, anh ta thật sự là hận đến mức muốn giết người, nhưng cuối cùng lại kiềm chế.


Căn bệnh này làm cho người ta mỗi ngày đều lo lắng không biết khi nào mình sẽ chết, có đôi khi lại nghĩ cứ dứt khoát trực tiếp tự sát cho rồi, nhưng đối với Phùng Oánh, anh ta thật sự không có ý nghĩ giết người.


Lưu Hà Dương ở trong lòng thổn thức vài tiếng, cảm thấy Phùng Oánh đúng thật là chết cũng chưa đền hết tội, song anh vẫn hỏi: "Bốn ngày trước anh ở đâu?"


"Tôi ở nhà, các người không tin có thể xem camera theo dõi!" Chu Tiên Minh nói: "Từ khi bị nhiễm bệnh, tôi cũng không ra khỏi cửa, đồ vật này nọ đều là đặt mua trên mạng."


Bởi vì ra ngoài anh sợ phải nhìn thấy ánh mắt khác thường của người khác.


Lưu Hà Dương lại hỏi một số vấn đề khác, cũng không nhận được câu trả lời gì đặc biệt.


Bên phía camera theo dõi cũng cho ra hình ảnh giống như trong lời khai của anh ta.


Mặc dù nhìn qua Chu Tiên Minh có đủ động cơ, nhưng vẫn phải chứng minh là anh ta không có ở hiện trường, tạm thời thì anh ta không bị tình nghi giết người.


Anh sửa sang lại ghi chép, còn có lời khai của Tào Yến, sắp xếp xong xuôi thì gửi cho Giang Bạn.


Giang Bạn và Lý Thần bọn họ mới từ chỗ căn hộ của Phùng Oánh trở về, đang bắt tay vào điều tra người đàn ông trong bức ảnh chụp, còn có khả năng là kim chủ của Phùng Oánh.


Bản ghi chép này của Lưu Hà Dương vừa vặn cho bọn họ đáp án.


Bức ảnh trong phòng ngủ là ảnh chụp cô ấy và bạn trai cũ Chu Tiên Minh.


Giang Bạn lên tiếng: "Tào Yến hai ngày trước phát hiện không liên lạc được với nạn nhân."


Lưu Hà Dương sửng sốt, "Hả, chỗ này có gì đặc biệt sao?"


Giang Bạn nhíu mày nhìn anh, nói: "Cậu phụ trách thẩm vấn Tào Yến, Phùng Oánh tử vong bốn ngày trước, ghi chép lời khai của cô ta có khớp với cái này không?"


Lưu Hà Dương lúc này mới phát hiện bản thân vậy mà lại để sót thông tin này, lập tức lấy ra nhìn lại một lần nữa, "Tào Yến có vấn đề?"


Phùng Oánh tử vong bốn ngày trước, trong bản ghi chép lời khai Tào Yến nói Phùng Oánh luôn luôn rất đúng giờ, nhưng lại nói hai ngày trước liên hệ không được, chuyện này quả thực đã có chút rõ ràng.


Hoặc là là cô ta nhớ lầm, hoặc chính là nói dối nên để lộ chân tướng.


"Thẩm vấn cô ta một lần nữa."


Lưu Hà Dương cảm thấy áy náy, "Vâng!"


Điện thoại của Giang Bạn đột nhiên rung lên một chút.


"Đội trưởng, anh đã có manh mối gì mới chưa? Pháp y đã giải phẫu thi thể của Phùng Oánh." Lưu Hà Dương nói thêm: "Chuyện có dấu vết như bị xâm phạm là giả, Phùng Oánh không bị xâm phạm, nhưng phần thân dưới của cô ấy bị đặt đồ vật khác vào."


Trường hợp như vậy bọn họ trước kia cũng không phải chưa từng gặp qua.


Lưu Hà Dương tiếp tục nói: "Bạn trai cũ của Phùng Oánh – Chu Tiên Minh tạm thời không bị tình nghi, nhưng cũng không loại trừ chứng cứ anh ta vắng mặt ở hiện trường vụ án là ngụy tạo. Trước tiên tôi sẽ thẩm vấn Tào Yến lại lần nữa."


Bởi vì cô ta là người báo án, cho nên bọn họ theo bản năng đem sự chú ý ở trên người cô ta ít hơn một chút, đây thật là một sai lầm nghiêm trọng.


Lưu Hà Dương vui mừng, may mắn là đội trưởng phát hiện, bằng không nếu như Tào Yến thật sự có vấn đề mà anh lại không phát hiện ra, vậy còn phải kéo dài bao lâu nữa.


Giang Bạn lấy di động ra, nhìn thông báo nhắc nhở của WeChat trên màn hình, đoán được một chút.


Quả nhiên, sau khi mở khóa, tin nhắn của Thẩm Nguyên Gia ngay lập tức xuất hiện.


Thấy đội trưởng không nghe báo cáo của mình, Lưu Hà Dương không sợ chết mà thò đầu lại gần xem, dòng chữ trong tin nhắn hiện lên rõ ràng, xuất hiện trong tầm mắt của anh.


Thẩm Nguyên Gia: "Hung thủ có thể là một phụ nữ mà Phùng Oánh quen biết."