Xây Dựng Sự Nghiệp Giữa Tu La Tràng

Chương 66: Quà tặng lễ tình nhân



Ánh sáng lấp lóe trước mắt như nhòe đi, phong họp rõ ràng lặng yên không một tiếng động, Phương Dương lại như nghe thấy tiếng cười nhạo không che giấu của mọi người vang lên liên tiếp bên tai.

Lồng ngực cậu phập phồng kịch liệt, tầm mắt mờ mịt xẹt qua mỗi một gương mặt hoặc lạnh lùng hoặc châm chọc, dừng lại một lát trước khuôn mặt lạnh lẽo của Cố Lẫm, cuối cùng dừng trên người Thương Hành, thanh âm khô khốc như bị lửa đốt qua:

“Cậu… Hai người kết phường gài bẫy tôi?!”

Thương Hành cười từ chối cho ý kiến:

“Thương trường như chiến trường, hôm qua địch nhân, hôm nay bằng hữu, Phương tổng cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, mà hơn nữa chúng tôi còn là doanh nghiệp tuân thủ pháp luật, phải có người cam tâm tình nguyện tự mình giẫm vào mới tính là vững, cậu nói xem phải không, Phương tổng?”

Phương Dương run rẩy da mặt, run rẩy môi không phản bác được.

Sau một lúc lâu nhượng bộ ngủ đông, rốt cuộc cũng đến thời khắc chân ý hiển lộ, Thương Hành nhìn mọi người chung quanh, chậm rãi nói: “Từ hôm nay trở đi, nơi này sẽ do tôi định đoạt. Các vị, có ý kiến gì không?”

Mọi người ngồi đây hai mặt nhìn nhau, cũng không có ai mở miệng phản đối, người nào cũng là kẻ già đời trong thương giới, hiểu rằng chỉ có kẻ mang đến lợi ích mới có thể ngồi vững vị trí người lãnh đạo.

Thương Hành chỉ chỉ vào một chiếc ghế trống bên tay trái: “Phương tổng vất vả rồi, sau khi từ chức chủ tịch, cậu có thể nghỉ ngơi an dưỡng, không cần mệt nhọc như thế nữa.”

Phương Dương tối sầm mắt mũi, gắt gao nhìn chằm chằm Thương Hành, nghiến răng nghiến lợi: “Thương Hành, cậu dựa vào cái gì mà cướp công ty của tôi? Tôi sẽ không bỏ qua đâu!”

Thương Hành đứng dậy từ trong ghế, chậm rãi đi tới bên cạnh cậu, hạ giọng: “Việc hôm nay, chính là một chút lợi tức cho cậu vì đã hạ độc thủ với tôi hôm dạ tiệc từ thiện mà thôi.”

Phương Dương biến sắc: “Cậu có chứng cứ gì?”

Thương Hành lắc lắc đầu: “Tôi không có chứng cớ, nhưng việc tôi dụ cậu vào bẫy, cậu có chứng cứ sao?”

Khuôn mặt Phương Dương bỗng chốc đỏ lên: “Cậu —— ”

Thương Hành cẩn thận xem xét thần sắc đối phương, thấy lửa đã tới, nhẹ giọng nói: “Có chuyện tôi cũng muốn hỏi nhờ cậu đây, cậu và một nhà cha mẹ nuôi cũ của tôi, ở sau lưng có giao dịch gì?”

Nếu như vừa rồi Phương Dương mới chỉ là phẫn nộ, nghe xong lời này, đồng tử cậu ta đột nhiên co rút nhanh, rơi vào một loại sợ hãi nào đó, một chút huyết sắc trên môi cũng suy yếu, khuôn mặt lại càng trắng như giấy vàng mã.

“Cậu biết cái gì? ”

Thương Hành ánh mắt vi diệu, híp mắt: “Tôi nên biết cái gì?”

Phương Dương nhất thời căng thẳng, lúc này mới phát giác lỡ lời, ảo não mà nhìn qua chỗ khác, Thương Hành lại từ vẻ mặt của cậu ta mà chắc chắn suy đoán lúc trước.

“Cậu không chịu nói cũng không sao, dù gì tôi cũng là người mới nhận chức, cũng nên kiểm toán tài khoản, có cái gì mờ ám, sớm muộn cũng biết được rõ ràng.”

Lòng dạ Phương Dương mãnh liệt chùng xuống, sống lưng căng thẳng nhịn không được lung lay, nỗi sợ hãi bị bại lộ bí mật lớn nhất trong lòng trước mặt người khác lập tức cuốn lấy cậu.

Cậu buông mi mắt, đáy mắt một mảnh đỏ sậm, không nói gì nữa, xoay người lập tức rời phòng họp.

Thương Hành nhìn chăm chú vào bóng lưng của cậu ta, không ngăn cản, chỉ gửi một tin cho Dung Trí, bảo anh phái người theo dõi sát sao Phương Dương.

Từ lúc song phương giương cung bạt kiếm cho đến lúc Phương Dương cúp đuôi chạy trối chết, Cố Lẫm vẫn cứ ngồi ở vị trí của mình, không nói gì chỉ nhìn Thương Hành.

Giờ phút này thấy người đi rồi, anh mới mở miệng: “Phương Dương còn nắm 40% cổ phần công ty trong tay, vẫn là đại cổ đông, khẳng định cậu ta sẽ nghĩ biện pháp cản trở sau lưng, trừ phi em phải triệt để đuổi cậu ta ra khỏi ban giám đốc mới được.”

Thương Hành cười cười: “Tôi vừa thăm dò một chút, giờ đã nắm chắc, ngày trước việc tình hình tài chính của Hoài Mộng xảy ra vấn đề có liên quan đến việc cậu ta biển thủ công quỹ dùng cho việc riêng, tiếp theo tôi sẽ bắt đầu điều tra nội bộ, nhẹ thì bắt cậu ta bổ khuyết thâm hụt, nặng thì đưa tới cục cảnh sát uống trà.”

Cố Lẫm nhíu mày: “Em đừng quên sau lưng cậu ta còn có tập đoàn Phương thị, kỳ thật cậu ta chỉ cần cầu viện công ty mẹ, chút nguy cơ tài chính ấy không tính là gì.”

Thương Hành xoay bút kí tên trong tay, ngòi bút chạm vào mặt bàn tạo ra tiếng vang có tiết tấu: “Tôi đoán, sở dĩ cậu ta không cầu viện, có thể là bởi vì cậu ta có bí mật không thể để vợ chồng chủ tịch Phương biết được.”

Cố Lẫm nghi hoặc hỏi: “Bí mật gì?”

Thương Hành mỉm cười: “Chỉ cần tìm được một nhân chứng, sẽ biết.”

Cố Lẫm: “Nhân chứng?”

Thương Hành không nhiều lời, thuận miệng thay đổi đề tài, cười mỉm nói: “Cố tổng lần này đã giúp tôi một cái ân lớn, tôi còn chưa có cảm ơn anh cho đủ.”

Cố Lẫm sâu sắc liếc hắn, chợt bật cười, ánh đèn chiếu xuống trên đỉnh đầu làm mềm góc cạnh một bên mặt, để lộ sự dịu dàng và bình tĩnh hiếm thấy:

“Không cần cảm ơn tôi, tôi chỉ muốn cho em biết, Ôn Duệ Quân có thể giúp em, tôi cũng có thể.”

Thương Hành ngẩn ra, mím môi, không nói gì.

※※※

Bên kia, Phương Dương nổi giận đùng đùng trở lại văn phòng, không ngờ, một vị khách không mời đã ngồi sẵn trên ghế sô pha chờ cậu.

“Tại sao ông lại ở chỗ này?!” Phương Dương kinh ngạc sợ hãi, theo bản năng đóng cửa phòng làm việc, lại nhanh chóng đi khép cửa chớp.

Người nọ không phải người khác, chính là cha nuôi của Thương Hành.

Giờ phút này, lão dửng dưng nghiêng người dựa vào ghế sô pha thủ công bằng da thật từ Ý, hai chân vắt chéo gác lên bàn trà thủy tinh, giày da bẩn thỉu trên bàn chân lắc lắc không ngừng vẩy bụi bẩn bùn đất xuống, dính đầy cả bàn trà và dụng cụ pha trà.

“Ông lại tới làm cái gì?” Phương Dương đè nén lửa giận: “Không phải lần trước tôi đã đưa tiền cho ông rồi sao?”

“Một chút như thế sao mà đủ?” Cha nuôi không kiên nhẫn mà ngồi dậy, vỗ vỗ mặt bàn thủy tinh phát ra một trận bang bang trầm đục: “Mày dù gì cũng là tổng giám đốc một công ty lớn, sao lại nhỏ mọn với người thân của mình như vậy?”

“Lần trước tao nhắc mày mua nhà cho bọn tao, sao vẫn chưa mua? Em trai mày còn phải đến trường, nhà không thể quá xa…”

“Im miệng cho tôi!” Lửa giận nghẹn khuất của Phương Dương rốt cuộc không đè nén được nữa, cười lạnh nói: “Cảm ơn đứa con nuôi ngoan của ông, bây giờ tôi đã bị Thương Hành đuổi xuống đài, không còn là chủ tịch công ty này nữa!”

Cha nuôi ngạc nhiên.

“Tôi cho ông biết, một nhà quỷ hút máu các người rốt cuộc đừng mong lấy được một đồng từ chỗ tôi! Muốn oán thì đi mà oán Thương Hành!”

Cha nuôi giận dữ: “Mày cái thằng bất hiếu, sao mày có thể nói chuyện với cha ruột như thế! Coi như không có cái công ty này, mày không phải là người thừa kế của tập đoàn Phương thị sao? Tại sao mày không chịu đến chỗ vợ chồng Phương gia đòi tiền? Nếu mày không chịu đi, tao tự mình đi!”

Phương Dương đã sớm bị phẫn hận cắn nuốt, đột nhiên lại như bị tạt một chậu nước lạnh vào đầu, cậu hít thật sâu vài hơi, bình tĩnh đã trở về, ngẩng đầu lạnh lùng liếc nhìn cha nuôi một cái.

Người kia không hiểu sao thầm giật mình, vẫn cứng cổ áp chế cậu: “Thằng bất hiếu, mày thái độ gì đấy!”

Lông mày nhăn tít của Phương Dương chậm rãi giãn ra, thở ra một hơi, nói: “Được, coi như tôi thua, tôi sẽ đưa cho ông một lần cuối cùng, nhưng hiện tại tôi không có tiền trong tay, cần thời gian chuẩn bị.”

“Như vậy đi, hai ngày sau, tôi gọi cho ông, chúng ta gặp mặt. Nhưng để bảo đảm an toàn, chuyện này ông không thể nói cho bất kì kẻ nào, để tránh bị người phát hiện manh mối. Kể cả người trong nhà, cũng không thể nói.”

Cha nuôi ha ha mỉm cười: “Lúc này mới ngoan, được, cứ theo lời mày mà làm.”

Phương Dương theo dõi bóng dáng rời đi của lão, như có điều suy nghĩ.

※※※

Kì hạn hai ngày chớp mắt đã tới.

Phương Dương hẹn gặp cha nuôi tại một công trường bỏ hoang ở ngoại ô thành phố.

Bốn phía công trường hoang tàn vắng vẻ, rất lâu rồi không có người xử lý, cỏ dại ngoan cường ló đầu ra từ các khe nứt trong vụn đá xi măng, sau một cơn mưa xuân sinh trưởng rất tốt, ngọn cao nhất cũng cao hơn bắp chân.

Đẩy ra một tấm chắn sắt đầy rỉ, Phương Dương đi vào biên giới công trường, xi măng cốt thép hỗn độn chất đống, bốn phía không người càng không có ai theo dõi, an tĩnh đến mức chỉ có chim sẻ đặt chân.

Cha nuôi đang ngồi xổm trên mặt đất hút thuốc, nhìn thấy cậu, lập tức cười ha hả chào đón: “Con trai ngoan, con chọn chỗ này cũng quá xa xôi, hại ba tìm rất lâu, cũng không cần phải chú ý cẩn thận như vậy đi? Ai lại đi theo dõi ba?”

“Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, đúng rồi… mẹ và em trai bây giờ ở chỗ nào?”

Cha nuôi nghe thấy cậu rốt cuộc đồng ý nhận người thân, mặt mày vui sướng hớn hở: “Con yên tâm, ba không nói cho bọn họ biết, chỉ nói ba ra ngoài làm việc, hai người bọn họ đang đi dạo phố, nói là mua xe đua cho em trai con.”

Phương Dương rũ mắt cười cười, một thân tây trang sọc xanh đen nhìn qua hào hoa phong nhã, màu da lộ ở bên ngoài trắng nõn mong manh, so với cha nuôi mồ hôi hỗn tạp mặc áo khoác bẩn cũ rách nát, cùng bàn tay thô kệch đầy vết chai, dường như là hai thái cực.

Cha nuôi đầy tham lam đánh giá quần áo xa xỉ trên người cậu, mắt nhỏ lại rơi vào cặp da trên tay đối phương, cười tủm tỉm nói: “Tiền mang đến rồi? Nhanh đưa cho ba, thân thể con yếu đuối, cầm không được, để ba cầm giúp.”

Phương Dương dứt khoát đưa cặp da cho lão, thiện giải nhân ý hỏi: “Không bằng mở ra đếm đi?”

Cha nuôi sáng ngời mắt: “Tốt lắm!”

Lão hí ha hí hửng ôm cặp da ngồi xổm trước bậc thang, hưng phấn đến mức cả khuôn mặt đều run rẩy, không hề phát hiện nguy hiểm sắp rơi xuống.

Ngay trong nháy mắt lão không thể chờ đợi được nữa mà mở cặp da ra, một bóng ma lặng lẽ phía sau lưng đã hoàn toàn bao phủ lên lão.

Cái ót chợt một trận đau nhức!

Cha nuôi chỉ kịp phát ra một tiếng kêu rên trầm thấp, lập tức ngã ra đất, bất tỉnh nhân sự.

Phương Dương cầm theo một viên gạch —— tiện nhìn thấy trên công trường, một góc gạch dính vết máu.

Cậu phì phò thở dốc, cánh tay mảnh khảnh phát run, lại cường ép chính mình bình ổn hơi thở, kéo cha nuôi hôn mê lên cốp sau xe, ném gạch dính máu vào cặp da, nhét luôn vào xe.

Cậu dùng tốc độ nhanh nhất thanh lý toàn bộ hiện trường, lên xe, nghênh ngang đi về phía đê chắn biển.

Phương Dương thần kinh căng thẳng dị thường, trong lúc bối rối hoàn toàn không chú ý tới, phía xa xa đỗ một chiếc xe van màu đen, từ trong cửa sổ xe lờ mờ vươn ra một cái máy chụp ảnh mini, phát ra vài tiếng kêu rất nhỏ.

※※※

Cùng lúc đó, tại phố Tài Chính nơi trung tâm thành phố, trong văn phòng pháp vụ công ty Chúng Sinh, Dung Trí đang ngồi trước máy tính biên soạn thư điện tử.

Trên màn hình, là biên bản nghiệm thu gửi tới công ty trang trí.

Cuối cùng thư gửi đi hoàn tất, anh bưng cà phê lên tay cúi đầu mân một hơi, mùi thơm nồng nàn và vị đắng của cà phê đen tràn lên vị giác, đọng trên răng môi mãi chưa tiêu tan.

Di động tích tích nhắc nhở hai tiếng, Dung Trí tiện liếc qua một cái, là tin từ thám tử mà anh phái đi theo dõi Phương Dương.

Đối phương gửi tới đây một đoạn video ngắn gọn và những bức ảnh chụp, Dung Trí nhìn tới hai lần, hai mắt đen trầm hơi hơi nheo lại, khóe miệng mỉm một nụ cười đầy ẩn ý.

Lúc trước trong tiệc tối của Ôn Duệ Quân, anh từng nghe thấy Phương Dương trò chuyện cùng người nào đó, trong lời nói loáng thoáng có nghe tên Thương Hành, lúc đó anh không biết nội dung cụ thể của cuộc điện thoại kia.

Chuyện bây giờ, cùng với nợ cũ năm xưa của Hoài Mộng không ngừng hiện ra, một vài khoản tài chính không rõ hướng đi, thêm cả đoạn video và ảnh chụp này, cùng việc bộ dạng của Thương Hành tương tự với người con cả đã qua đời của Phương gia, tất cả chân tướng đã rõ ràng.

Dung Trí nắm di động, ngón cái xẹt qua nút gửi tin, rơi vào trầm tư, cuối cùng vẫn không nhấn xuống.

Đúng lúc này, Ôn Thịnh Tề gõ cửa đi tới, gãi ót hỏi: “Anh Dung, anh Thương không nói cho anh biết anh ấy để đồ ở đâu sao?”

Dung Trí cất di động: “Cái gì vậy?”

Ôn Thịnh Tề có chút sốt ruột: “Anh ấy nói tối nay mang về cho anh trai em, lúc ấy em không lấy, bây giờ em quên mất để ở đâu rồi…”

“Vốn là anh Thương định tự mang về, nhưng tự nhiên có việc đột xuất, phải ra ngoài mở cuộc họp, đồ để ở công ty, em nhắn tin anh ấy cũng không trả lời, em lại đang vội về nhà nữa!”

Dung Trí đẩy kính mắt, ôn tồn nhỏ nhẹ trấn an cậu: “Đừng nóng vội. Hình như anh có nhớ, để anh giúp em tìm xem, tìm được sẽ qua đưa cho em.”

“Vâng ạ! Cảm ơn anh Dung.”

Nhìn Ôn Thịnh Tề chầm chậm rời đi, Dung Trí tìm kiếm trong phòng họp bên cạnh, tìm thấy một hộp quà trong tủ quần áo phòng nghỉ ngơi, trong hộp là một chai rượu vang, Romanée-Conti 88 năm, loại Ôn Duệ Quân thích nhất, mỗi đêm trước khi đi ngủ đều phải uống một chén trợ giấc.

Trong hộp rơi ra một tấm thiếp nền đen mạ vàng, trên thiếp được Thương Hành viết mấy chữ rồng bay phượng múa to —— “Ôn tiên sinh của em xin vui lòng nhận cho”, đề ngày 14 tháng 2.

Ngay lúc đó, đồng tử Dung Trí co rút lại như kim, nhìn chằm chặp vào mấy chữ này, ngón tay nắm chặt tờ thiếp phát run.

※※※

Ôn Thịnh Tề bồi hồi một lúc ngoài cổng công ty, đang sắp không chịu nổi chuẩn bị gọi cho Dung Trí, đã thấy đối phương cầm theo một hộp quà chậm rãi đi đến.

“Là cái này phải không? Em để quên ở phòng họp.” Dung Trí cười ôn nhã, đưa hộp quà cho cậu.

Ôn Thịnh Tề bừng tỉnh đại ngộ: “Đúng đúng, nhìn não cá vàng của em này, cảm ơn anh Dung!”

“Không cần khách sáo.” Dung Trí cẩn thận dặn dò cậu: “Bên trong là rượu, cẩn thận nhẹ tay, đừng để rơi vỡ.”

Ôn Thịnh Tề cảm kích gật gật đầu: “Hóa ra là rượu, em biết rồi!”

Dung Trí nhìn cậu lái xe rời đi, đứng tại chỗ một lúc lâu, chậm rãi thu hồi ý cười.

※※※

Đèn đường mới lên, màn đêm buông xuống.

Tòa cao ốc Hoài Mộng được xây bằng số tiền khổng lồ này, hiện giờ đã liên tiếp đã đổi qua mấy người chủ.

Nhiệm kỳ cổ đông mới, tin tức công ty đổi chủ trong một đêm đã truyền ra bên ngoài, luận điệu của người trong ngành lập tức biến hóa hoàn toàn khác biệt, theo dự kiến sẽ ấm lên, giá cổ phiếu thiếu chút nữa giảm xuống dưới mức phát hành rốt cuộc bắt đầu chạm đáy chuyển ngược.

Đại hội cổ đông giải trí Hoài Mộng chỉ là buổi thảo luận về cục diện hỗn loạn do Phương Dương để lại, mọi người trong ban giám đốc đã nhao nhao tranh cãi ầm ĩ hết mấy giờ đồng hồ.

Chỗ ngồi thuộc về Phương Dương hôm nay vẫn vắng, từ khi Thương Hành làm chủ Hoài Mộng, cậu ta đã vài ngày liền không xuất hiện, cũng không biết đã đi đâu.

Thương Hành đau đầu mà xoa xoa huyệt thái dương, vất vả được nghỉ giữa giờ mười phút, hắn cúi đầu uống một ngụm trà nhuận hầu, dưới sự chán nản, lấy điện thoại ra nhìn một cái, thấy mấy tin nhắn của Ôn Thịnh Tề gửi tới từ mấy giờ trước.

Tin nhắn mới nhất đến từ Ôn Duệ Quân: Đã nhận được quà của em, buổi tối chờ em, Thương tiên sinh của anh.

Cố Lẫm hoài nghi theo dõi hắn: “Em đang cười trộm cái gì?”

Thương Hành lấy lại tinh thần, vô thức sờ sờ hai má của mình, lười nhác dựa vào lưng ghế phía sau, nghiêm túc nói: “Cố tổng, anh nhìn lầm rồi.”