Tiết trời đầu xuân vẫn còn se lạnh, gió sương chơi đùa trên cành lá khô trụi đầu đường, cuốn theo vài chiếc lá lác đác rơi rụng.
Cuộc họp cổ đông Hoài Mộng kéo dài nguyên một buổi chiều cuối cùng cũng chấm dứt, lúc Thương Hành khoác một thân mệt mỏi phong trần chạy về đến công ty đã là qua tám giờ.
Phố Tài Chính đèn đóm sáng trưng, bên ngoài có mưa rơi, không khí thấm đầy hơi lạnh thấu xương.
Trên đường người đi bước chân vội vàng, cổ giấu trong áo khoác nặng, ô cũng không chống đỡ được mưa, ngăn không nổi gió lạnh buốt xương gào hét.
Đèn trong công ty đã tắt hơn nửa, phần lớn nhân viên đã tan tầm về nhà, ngược lại chỉ còn phòng pháp vụ của Dung Trí vẫn sáng đèn.
Nhiệt độ điều hòa trung tâm ổn định hai mươi độ, Thương Hành cởi áo khoác dính nước mưa vắt lên khuỷu tay, mở cửa phòng pháp vụ: “Dung Trí, anh nói có chuyện khẩn cấp cần gặp em? Là chuyện gì?”
Dung Trí đang vùi đầu xử lý văn kiện, ngẩng đầu thấy hắn một thân dính mưa ẩm ướt, nhíu mày: “Em bị dính mưa sao? Anh nên đi đón em.”
Anh đứng dậy tìm một cái khăn mặt mới tinh đưa cho hắn, lại rót một chén cà phê nóng đặt lên bàn bên cạnh.
“Không đáng ngại.” Thương Hành kéo ghế ra ngồi xuống trước bàn làm việc, tùy tay phủi phủi nước mưa trên vai: “Rốt cuộc là việc gấp gì? Lát nữa em còn có việc.”
Dung Trí dừng động tác trong tay, đặt một máy tính bảng tới trước mặt hắn, nhấn nút chạy: “Em xem cái này đi. Là người anh phái đi theo dõi Phương Dương chụp được. Bên trong có một người khác, nhìn thân hình, giống cha nuôi của em.”
Thương Hành sửng sốt, theo hình ảnh biến ảo mơ hồ trên màn hình, hắn chầm chậm nhíu mày, sắc mặt nghiêm trọng: “Chuyện khi nào?”
“Xế chiều hôm nay.” Dung Trí lại trải ra một tập tài liệu đã được chỉnh lí rõ ràng trước mặt hắn: “Anh đã sắp xếp những thông tin mà anh thu được mấy ngày qua, trong khoảng thời gian này, một nhà cha nuôi của em quả thật vẫn luôn nhận được tiền viện trợ của Phương Dương, hơn nữa số lượng cũng rất lớn.”
“Anh hoài nghi hai người đó tồn tại một quan hệ nào đó không muốn người khác biết, vì thế anh tra tới phòng khám nhỏ nơi em sinh ra, không ngờ, cư nhiên cùng một lúc, có một vị phu nhân họ Phương cũng lâm bồn ở nơi đó.”
“Vị phu nhân này, chính là phu nhân của chủ tịch tập đoàn Phương thị.”
“Kết hợp ngoại hình, tuổi tác của em, so sánh với trưởng tử Phương Nhạc qua đời mấy năm trước của Phương gia, anh nghi ngờ em mới là con thứ Phương gia, còn Phương Dương mới là con trai ruột của cha nuôi cũ của em.”
“Phương Dương chỉ sợ là bởi vì biết chuyện này, nên mới luôn nhằm vào em. Em còn nhớ hôm ở tiệc từ thiện Weiss không, anh từng dặn dò em phải cẩn thận Phương Dương?”
Thương Hành giương mắt nhìn anh: “Nhớ rõ, lúc đó anh nghe thấy được cái gì?”
Dung Trí gật đầu: “Lúc ấy anh từng nghe thấy cậu ta đứng trò chuyện với người nào đó ngoài ban công, tuy nghe không rõ cụ thể nói gì, nhưng có nghe loáng thoáng thấy nhắc tên em.”
Thương Hành bất đắc dĩ lắc đầu: “Khi đó em chỉ cho rằng vì Cố Lẫm mà cậu ta ghét hận em, ngược lại không ngờ tới chuyện này.”
Đoạn tình tiết truyện này trong nguyên tác nhất định là phải tới cuối mới có thể vạch trần, nếu không Thương Hành sẽ không một chút ấn tượng cũng không có.
“Vậy bây giờ Phương Dương đang ở đâu?” Thương Hành đè huyệt thái dương: “Chuyện này quả thật có chút khó giải quyết, xử lý không tốt sẽ gây ra một trận đại loạn.”
Dung Trí rũ mắt: “Anh cũng không biết, Phương Dương lái xe rời đi với tốc độ rất nhanh, người mà anh phái đi cũng mất dấu. Anh gọi em về, chính là hỏi em có muốn báo cảnh sát ngay không, em là đương sự, tốt nhất nên đi cùng nah.”
“Mặt khác anh đã phái người đi tìm kiếm mẹ nuôi cũ của em, còn có bên vợ chồng Phương chủ tịch, tốt nhất em nên tự mình đi một chuyến, làm giám định quan hệ cha con, chuyện này can hệ quan trọng, nhân chứng vật chứng đầy đủ mới có thể kết luận.”
Thương Hành nhíu mày, khó xử liếc anh một cái: “Nhưng tối nay… em có một cái hẹn quan trọng.”
“Phải không?” Dung Trí cúi đầu chỉnh lý tư liệu: “So với thân thế của em còn quan trọng hơn, so với một mạng người còn quan trọng hơn sao? Hẹn thì ngày nào cũng có thể, hiện tại đã mất dấu hành tung của Phương Dương, anh lo đêm dài lắm mộng, chỉ sợ Phương Dương chó cùng rứt giậu, sẽ gây bất lợi cho em, càng sớm giao cho cảnh sát xử lý mới có thể an lòng.”
Thương Hành suy tư một khắc, lấy điện thoại ra gọi một cú điện thoại cho Ôn Duệ Quân, trong ống nghe truyền đến tiếng tút tút thong thả, không có người tiếp.
“Đi đâu rồi?”
Hắn đứng dậy khoác áo lên: “Như thế này đi, em tới Ôn gia một chuyến trước, nói với anh ấy một tiếng, sau đó trở về xử lý chuyện này.”
Dung Trí xách ô dựng góc tường lên: “Anh lái xe đi cùng với em, tài liệu đều ở chỗ anh.”
Thương Hành nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Cũng được.”
Hắn ra ngoài trước một bước, cước bộ vội vàng, Dung Trí tụt phía sau hắn, cúi đầu liếc nhìn tin nhắn video chuyển tiếp và cuộc trò chuyện với người nào đó trên màn hình di động, làm như không có việc gì xóa hết đi.
※※※
Hai người chạy xe tới trang viên Ôn gia, trên đường mưa càng lúc càng lớn, mây đen nặng nề che khuất ánh trăng, trong tầm nhìn dọc theo đường đi đều là một mảng tối tăm, giống như nước mực dày đặc vẩy quanh bốn phía.
Cần gạt nước quét không hết màn nước chảy xuống kính chắn gió, đèn đường hai bên tỏa ra hai đốm sáng tù mù.
“Thương Hành.” Dung Trí đột nhiên hỏi: “Nếu đó là chân tướng, em có muốn nhận cha mẹ ruột không?”
Thương Hành trầm mặc ngồi trong ghế phó lái, một tay chống má, nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen, thản nhiên nói: “Bọn họ cũng không tính là cha mẹ ruột của em.”
Dung Trí liếc hắn một cái, không nói gì.
Xe đi vào cổng lớn, trong trang viên Ôn gia rất yên tĩnh, hoa viên đã trồng thêm mấy bụi hoa hồng mới, đóa hoa mềm mại bị hạt mưa đánh nghiêng ngả, mùi thơm dần dần lan tràn trong mưa.
Thương Hành đi vào chính sảnh, người hầu nói cho hắn biết Ôn Duệ Quân ở nhà cây phía sau vườn, buổi chiều đã đi qua rồi, vì không muốn bị quấy rầy, nhóm người hầu phải ở tiền thính, không được đi qua.
Lòng hắn chợt rơi lộp bộp, bây giờ đã sắp chín giờ, đợi mình lâu như vậy, chắc không phải là giận nên mới cố ý không nghe đúng không?
Phía sau vườn một cảnh tối đen, chỉ có con đường đá cuội được đèn hoa nghệ hai bên chiếu sáng lối đi uốn lượn khúc chiết phía trước.
Hai người cầm ô đi tới gần nhà cây, quả nhiên nhìn thấy ánh đèn thẩm thấu qua tầng tầng lớp lớp cành lá tươi tốt.
Còn đang ở trên.
Thương Hành nhẹ nhàng thở ra, nói: “Dung Trí, bên ngoài vẫn mưa, anh về xe chờ em, lát nữa em qua.”
Dung Trí ảm đạm cười: “Em đi lên đi.”
Thương Hành không có nhiều lời, đi lên dọc theo mười bậc cầu thang gỗ xoay tròn bên thân cây.
Lá cây rậm rạp và mái nhà phía trên che đi cơn mưa, Thương Hành cụp ô, ngửa đầu nhìn ánh sáng trong nhà cây càng ngày càng gần, không khỏi hơi cười rộ lên.
Gió lớn thổi qua, nước mưa trên cành lá đánh ra tiếng sàn sạt tinh mịn, trùm lên tiếng bước chân Thương Hành, hắn đặc biệt thả nhẹ bước chân, muốn cho Ôn Duệ Quân một niềm vui bất ngờ.
Bước qua một bậc thang cuối cùng, Thương Hành rón ra rón rén đi tới trước cửa nhà gỗ.
Nếu không phải xử lý việc kia, tối nay qua đêm trong này cũng không tồi, hắn chậm nghĩ trong lòng, đêm mưa không người quấy rầy, cây cối cùng mái nhà thủy tinh được mưa rơi cọ rửa, phối hợp với một chai Romanée-Conti, đại khái sẽ là một thế giới hai người lãng mạn đầy tình ý.
Đưa tay đang định gõ cửa, trong phòng bỗng truyền đến tiếng nói chuyện, Thương Hành ngẩn ra —— trong phòng còn có người khác?
Đáy mắt xẹt qua một tia nghi hoặc, hắn chuyển mình, đi tới một góc hàng rào gỗ bên cửa sổ nhìn quanh.
Chỉ một cái nhìn này, hô hấp bỗng nhiên đình trệ!
Thương Hành trong chớp mắt giống như một tượng thạch cao rót đầy chì, cứng ngắc tại chỗ không thể động đậy, hai mắt hơi hơi trợn to, phản chiếu trong đồng tử là thân ảnh của Phương Dương!
Sao có thể như vậy? Phương Dương tại sao lại ở chỗ này? Trong căn nhà cây mà Ôn Duệ Quân không cho người lạ thấy!
Cái giường nhỏ nơi chính mình và Ôn Duệ Quân đã từng nằm kia, hiện giờ lại bị Phương Dương chiếm cứ, cậu ta ngồi ở mép giường, cúi người thân mật cùng nói chuyện phiếm với Ôn Duệ Quân đang dựa trên giường.
Thương Hành đã rất lâu rồi không cảm thụ qua hai chữ “phẫn nộ” đầy xa lạ, cho dù là lúc mới xuyên bị bạn đểu của Cố Lẫm trào phúng, lúc bị Phương Dương đóng băng, hắn cũng chưa từng có nhiều cảm xúc dao động.
Thật là hay, tối nay thật là một đêm đặc biệt.
Thương Hành nhíu chặt mày, đang muốn đẩy cửa ——
“… Ôn tổng không phải đã ở bên Thương Hành sao? Vì sao bây giờ lại nguyện ý nói chuyện hợp tác với tôi?”
Thanh âm Phương Dương không lớn không nhỏ, lộ ra một vẻ kinh hỉ nhẹ nhàng.
Theo sát đó, giọng nói trầm thấp quen thuộc của Ôn Duệ Quân rơi vào trong tai Thương Hành:
“Thiên hạ rộn ràng đều là vì lợi, thiên hạ nhốn nháo đều là muốn lợi. Tôi là một thương nhân, Phương tiểu thiếu gia nếu nguyện ý dùng cổ phần công ty sở hữu trong tay và tương lai thừa kế tập đoàn Phương thị làm lợi thế, chắp tay dâng lên tập đoàn Phương thị, sao tôi có thể không động tâm?”
“Nếu trước kia cậu đề xuất điều kiện như vậy, chỉ sợ chưa chắc tôi đã từ chối kết hôn với cậu.”
Tay đặt trên cửa từng ngón co lại, cuộn tròn, cuối cùng nắm chặt một nhúm không khí, Thương Hành cụp xuống hai mắt, cơ hai má căng thẳng, há miệng, yết hầu khô cạn.
Phương Dương cười nhẹ một tiếng: “A? Không phải anh thích Thương Hành sao? Hay là, bây giờ anh đã hối hận vì từ chối tôi?”
Ôn Duệ Quân thản nhiên nói: “Tôi có chút thích cậu ta, nhưng mà, càng là bởi vì tôi biết cậu ta mới là con thứ chân chính của tập đoàn Phương thị, cậu ta có tài hoa, càng có giá trị, chính là cánh tay trợ lực có ích cho Ôn thị.”
Phương Dương thoáng lên giọng: “Anh biết chuyện này?”
Ôn Duệ Quân thản nhiên nói: “Không sai, tôi nhìn trúng, là tương lai của cậu ta.”
Một chút thiêu đốt mơ hồ nổi lên, bất thình lình, đáy lòng mềm mại cháy một vết sẹo, cơn đau âm ỉ từ lồng ngực chậm rãi lan tràn, theo cổ họng đốt lên mặt mày.
Ôn Duệ Quân biết, thế mà anh ấy biết, làm sao anh ấy biết…
Thương Hành thẫn thờ nhìn chằm chằm hoa văn trên ván gỗ, mưa gió gào thét bên tai, ánh sáng trắng nhòe đi trước mắt, hốc mắt âm trầm bỗng dưng gần như không thể nhìn thấy cái gì.
Em mới là tương lai của anh…
Những lời này sao lại nghe quen tai như vậy?
Trong nhà gỗ, Phương Dương càng nghiêng người tới gần, thanh âm phát ra cũng ép tới càng thấp:
“Ôn tổng, chỉ cần anh nguyện ý, tôi có thể đem tất cả những thứ tôi có cho anh, cổ phần, thừa kế tập đoàn, chỉ cần anh giúp tôi trả thù Thương Hành và Cố Lẫm! Làm cho bọn họ thân bại danh liệt, cái gì tôi cũng nguyện ý!”
Ôn Duệ Quân nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: “Tôi ở bên Thương Hành, cậu ấy trở lại Phương gia, tôi vẫn có được tất cả.”
Phương Dương cười lạnh: “Không, anh không chiếm được, Thương Hành tuyệt đối sẽ không giao đại quyền cho anh, chỉ có tôi mới có thể, còn hắn, chỉ biết lợi dụng anh, cướp hết tất cả của anh, thu về dùng cho hắn, anh ngẫm lại Cố Lẫm, Lâm Dư Tình còn có luật sư bên cạnh hắn đã đạt được cái gì đi!”
Thương Hành im lặng đỡ lấy thân cây, dưới lòng bàn tay là vân gỗ thô ráp lạnh lẽo, hắn nghe thấy yên tĩnh một hồi lâu.
Sau đó, cái thanh âm quen thuộc kia mang theo một chút ý cười: “Như cậu mong muốn, thứ cậu ước, tôi sẽ thay cậu thực hiện toàn bộ.”
Thương Hành chấn động toàn thân, những lời này là lời thoại của nhân vật phản diện trong nguyên tác!
Thật là buồn cười, cho rằng cốt truyện sớm đã bị phá tan tành, không có gì có thể trói buộc hắn nữa, hóa ra vòng vòng chuyển chuyển, cuối cùng vẫn trở về nơi ban đầu!
Tất cả tiếng gió, tiếng mưa rơi xung quanh bỗng nhiên an tĩnh lại, đêm tình nhân đã tối đen như một vùng hoang vu trống vắng.
Nếu vận mệnh trong sách đều đã được định trước, vô luận giãy dụa như thế nào cũng sẽ trở về kết cục nguyên bản, hắn còn ở nơi này phí công làm gì?
Thật sự là hoang đường.
Thương Hành rũ mắt nhẹ cười cười, xoay người rời đi.
Lần này hắn không che dấu tiếng bước chân của mình nữa, giày da dẫm lên thang gỗ cũ từng tiếng cót két, trong đêm yên tĩnh càng vang lên hết sức rõ ràng.
Trong nhà gỗ, Ôn Duệ Quân vốn đang bình tĩnh quần nhau với Phương Dương, thần sắc chớp mắt cứng lại!
※※※
Thương Hành đi càng lúc càng nhanh, cuối cùng gần như chạy chậm rời khỏi nhà cây, một khi bước ra khỏi phạm vi tán cây, mưa lại lần nữa tí tách tưới lên đỉnh đầu, một tán ô màu đen che trên đỉnh đầu hắn ——
Tầm mắt lạnh lùng của Thương Hành dừng trên ngón tay cầm cán ô, thon dài, trắng nõn, vững vàng chấp nhất mà nắm lấy cán ô.
Hắn dùng ánh mắt phức tạp đối diện với tầm mắt dịu dàng an tĩnh của Dung Trí, mất tiếng: “Không phải em bảo anh về xe rồi sao?”
Dung Trí ngóng nhìn hắn hồi lâu, khoảng cách thân cận vừa đủ, cười cười: “Anh chỉ là muốn đứng gần em một chút. Đi thôi, anh đưa em về.”