Mưa to không biết đã dần ngưng từ khi nào, mây đen dày nặng bị thổi tan về phương xa, ánh trăng chiếu thẳng xuống nhân gian, lan qua cửa sổ sát đất, dịu dàng chảy tới một góc thảm trên mặt đất.
Trong phòng ngủ chỉ mở một cây đèn đứng, chụp đèn rủ xuống một rèm châu ngọc thủy tinh, được ánh sáng chiết xạ ra cảm giác ái muội bối rối.
Giữa phòng ngủ đặt một chiếc giường lớn, gối tuyết trắng cũng bị nhiễm một sắc cam ấm áp, bên trái hơi hơi lún xuống, chịu đựng hai cái bóng giao nhau.
Đặt hai bàn tay lên hai bên má Ôn Duệ Quân, Thương Hành thong thả cúi người, nhìn y chằm chằm.
Chóp mũi cách đối phương gần một cm, hơi thở ấm áp hôn lên hai gò má y, Ôn Duệ Quân thậm chí hơi nâng cằm lên, như muốn nghênh đón thân cận da thịt ngay một giây sau.
Nhưng mà Thương Hành lại vừa vặn cứ dừng ở một cm này, môi khẽ nhúc nhích, hừ nhẹ một tiếng: “Ôn tiên sinh thật sự rất xấu, đã suy yếu thành như vậy, lúc thế này còn không quên lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ em?”
Lồng ngực Ôn Duệ Quân rung động cười ra một tiếng trầm thấp: “Là lời tâm huyết.”
“Lời tâm huyết gì, em không tin đâu.” Thương Hành bĩu môi, học theo giọng điệu của y, quái đản kéo dài câu: ” ‘Thứ cậu muốn, tôi sẽ thay cậu thực hiện tất cả’, chậc chậc…”
Ôn Duệ Quân bị vị chua ngầm của hắn chọc cười, đưa tay muốn sờ sờ gò má của hắn, nhưng mu bàn tay lại bị Thương Hành phủi sạch qua như vỗ ruồi, một phen cầm lấy cổ tay, ép rơi vào trong gối mềm mại.
Ngón trỏ của Thương Hành tiến vào lòng bàn tay trống rỗng của Ôn Duệ Quân, cách lớp băng gạc kín mít, vô cùng nhẹ nhàng từ từ mơn trớn vết thương, năm ngón tay ngứa nối với tim, Ôn Duệ Quân nhịn không được giật giật ngón tay.
Ánh mắt y khẽ nhúc nhích, đôi môi chợt mở lại khép, có chút mùi vị muốn nói lại thôi, nghĩ nghĩ, cuối cùng mở miệng: “Kỳ thật, nói tiếp có khả năng em không tin, lại cho rằng anh đang dụ dỗ em.”
“Câu nói kia, anh cũng không nghĩ sâu xa gì, hay là cố ý lấy lòng, mà là tình cảnh ấy, trong nháy mắt, đầu anh tự hiện lên những lời này, cũng không biết tại sao, cứ thốt ra tự nhiên như vậy.”
Thương Hành sửng sốt, chợt âm thầm nhíu mày, thế là thế nào? Chẳng lẽ là sự kiềm chế của thế giới?
Tuy rằng phần lớn cốt truyện đã cải biến, nhưng phim điện ảnh hắn đầu tư quay, cái nào nên nóng vẫn cứ nóng, những gạch lót chân người qua đường như Triệu Vũ Sanh và những kẻ khác, cuối cùng vẫn không có kết cục tốt.
Thương Hành đột nhiên có chút hối hận, lúc trước không xem kĩ kết cục nguyên tác, cũng không biết phía sau còn xảy ra chuyện gì.
Ngay lúc hắn đang rối rắm vì tương lai không xác định, một chút ướt át mềm mại dừng ở khóe môi hắn, hơi thở nóng rực mang theo dinh dính đã đến, như lông chim phất qua hai gò má.
Thương Hành bị cằm của y làm ngứa, hừ hừ nói: “Em còn một giấc mơ phú hào đây này, tại sao không thấy anh thực hiện một chút cho em?”
Ôn Duệ Quân cười nói: “Bây giờ em không phải là phú hào sao?”
Thương Hành dùng ánh mắt tinh tế miêu tả hình dáng môi đối phương, như là đang nghiên cứu nên hạ miệng từ chỗ nào: “Vậy phải xem là so với ai, nếu so với anh, đương nhiên không đủ nhìn…”
“Ôi, đáng tiếc trang viên Ôn gia của anh truyền lại từ thế kỉ trước tới nay, giá trị mấy trăm triệu, người nào đó còn không vui lòng vào ở.” Ôn Duệ Quân lắc đầu thở dài: “Xem ra giấc mơ phú hào này không thực hiện được rồi.”
Thương Hành nhướng mày, không động đậy: “Đạn bọc đường, cho là em sẽ rơi vào bẫy của anh chắc?”
“Vẫn còn không vui?” Ôn Duệ Quân bị hắn ấn tay, chỉ có thể cố gắng nâng cằm đuổi theo môi của hắn: “Anh nên làm như thế nào để khiến em vui lên một chút? Thỉnh cầu Thương tiên sinh cho chút gợi ý.”
Thương Hành chuyển chuyển hai con mắt đen: “Khiến em vui lên thì cái gì anh cũng làm?”
Ôn Duệ Quân hàm tiếu: “Đương nhiên.”
Thương Hành nghiêm mặt: “Vậy anh làm nũng cho em xem.”
Ôn Duệ Quân biểu cảm đông lại: “… …”
Thương Hành thúc giục: “Nhanh lên, em muốn nhìn dáng vẻ Ôn đại tổng tài làm nũng, lời vừa nói không tính nữa sao?”
Ôn Duệ Quân mím miệng, dở khóc dở cười: “Việc này, anh không làm được. Nếu không, em làm mẫu trước cho anh một chút?”
Thương Hành ha ha một tiếng, con chó này, quả nhiên cáo già!
Nhưng hắn không chịu thua ai đâu!
Thương Hành trở mình từ trên giường đứng lên.
Ôn Duệ Quân chợt mất đi trọng lượng trên người, có chút không thích ứng, giương mắt nhìn hắn: “Làm sao vậy?”
Thương Hành rất đứng đắn: “Vừa rồi em dính mưa, còn chưa tắm rửa đâu.”
Ôn Duệ Quân dừng một chút, bị vắng vẻ ôm ấp mà lạnh cả người, đành phải nói: “Trong phòng có phòng tắm, anh bảo người chuẩn bị quần áo cho em.”
Thương Hành mỉm cười: “Em đi vào nha.”
Hắn cởi dép lê tại cửa nhà, đi chân trần bước vào phòng tắm, đèn màu trắng chiếu sáng một góc thảm nhỏ ngoài cửa.
Không còn tiếng nói chuyện, phòng ngủ lập tức an tĩnh, một trận âm thanh lách cách qua đi, dần dần vang lên tiếng nước tí tách dày đặc khoan khoái gõ vào gạch men sứ trên mặt đất.
Ôn Duệ Quân sửng sốt, tầm mắt vẫn luôn nhìn chăm chú vào mảnh ánh sáng nơi cửa phòng tắm kia lúc này mới hậu tri hậu giác mà chú ý tới —— người này tắm rửa cư nhiên không đóng cửa!
Nhận ra chỗ này, trong đầu Ôn Duệ Quân lập tức không tự chủ được hiện ra một ít hình ảnh hương diễm, ánh mắt dường như xuyên thấu mặt tường, thấy được bọt nước long lanh trong sáng, thân thể dẻo dai thon dài, đường cong lưu loát, cơ da săn chắc…
Tất cả như ẩn như hiện mà biến mất trong không khí mù sương, tiếng nước thông qua vòi sen tắm tiến vào lỗ tai y, không muốn nghe cũng không được.
Dược lực trong rượu hình như càng thêm mãnh liệt một cách khó hiểu?
Ôn Duệ Quân đã đổ một lớp mồ hôi trán, hầu kết hoạt động một chút, không thể không nhắm mắt lại, muốn xua tan những kiều diễm ngọt ngào lại dày vò này đi, nhưng mà Thương Hành cũng không định cứ như vậy buông tha cho y.
“Ôn Duệ Quân…” Giọng Thương Hành chìm trong tiếng vòi sen, lộ ra vài phần sai lệch.
Ôn Duệ Quân bị bắt phải lên tiếng trả lời: “Làm sao vậy?”
“Nghe được sao?”
“Nghe được.”
Thương Hành ngâm nga thật dài: “Cầm thú, thế mà nghe lén em tắm rửa!”
Ôn Duệ Quân: “…”
Lại qua mấy phút đồng hồ, Thương Hành mặc áo choàng tắm mới tinh đi ra, khăn mặt phủ trên đầu xoa xoa tóc.
Hai bắp chân thẳng tắp lộ ra sau vạt áo, bọt nước thuận theo chân chảy xuống, một giọt không rơi lạc vào đáy mắt đen trầm của Ôn Duệ Quân.
Thương Hành bỏ khăn mặt ra, ngồi xuống mép giường, khóe mắt Ôn Duệ Quân đã bị dược lực khơi dậy một sắc hồng cực nhạt.
Thương Hành cẩn thận thưởng thức một tia diễm sắc này, bỡn cợt nói: “Mặt Ôn tiên sinh hồng như vậy, chắc là sẽ không tranh thủ lúc em không ở đây, trốn ở trong chăn trộm làm chuyện xấu chứ?”
Ôn Duệ Quân để lộ cánh tay quấn băng gạc, nhướng mày: “Anh nào có tâm tư xấu như Thương tổng?”
Thương Hành cười mỉm, vươn tay mò vào trong chăn: “Cái này, em phải kiểm tra một chút mới biết được…”
Hắn cúi người chống bên trên người Ôn Duệ Quân, rõ ràng hai cái đùi cũng đã dịch lên, lại thay đổi sang một tư thế nằm nghiêng càng thoải mái hơn bên cạnh y, một tay khác nhẹ nhàng mơn trớn một bên mặt y, cái mũi tiến tới, chôn ở cần cổ đối phương, hít sâu vào một hơi.
Lại là hương gỗ bạch đàn quen thuộc, như có như không quanh quẩn nơi đầu mũi.
“Anh phun nước hoa gì, mùi đặc biệt thơm…”
Môi Thương Hành hơi lạnh, cọ dọc theo hầu kết đẩy lên một độ cong, cọ từng chút nhẹ nhàng, muốn hôn không hôn, gãi không đúng chỗ ngứa.
Ôn Duệ Quân không thể không ngẩng đầu lên, tựa như chủ động đưa cổ họng yếu hại lên tế đàn cung phụng.
Y thở khó khăn, trầm thấp nói: “Không phải nước hoa, là huân hương điều chế đặc biệt…”
Nửa câu sau bị đầu lưỡi Thương Hành cuốn vào trong miệng, hắn chậm rãi hôn lên, cắn môi đối phương, cạy mở răng nanh, từ từ hôn mút thật sâu.
Động tác không nhẹ không nặng, không nhanh không chậm, giống như đang nhấm nháp đồ khai vị trước bữa ăn chính, hoặc là nhấm một đĩa điểm tâm ngọt nho nhỏ.
Ôn Duệ Quân lập tức ôm hắn, giống một vị chủ nhân nhiệt tình hiếu khách, không thể chờ đợi được nữa nghênh đón người vào cửa.
So với Thương Hành bình tĩnh, hơi thở của y đã dần dần mất đi ổn định.
Cũng không biết là do dược lực chưa biến mất hay là do cái gì khác, cảm giác chếnh choáng trước mắt ngày càng nặng, bên tai ngoại trừ tiếng nước dính dớp ái muội, chỉ còn lại tiếng thở dốc dồn dập.
Nhịp tim dâng theo máu nóng không ngừng gia tốc, hươu non bên trong chợt thức tỉnh, kêu ư ư, dùng sừng mềm nhũn đẩy vào ngực y, đẩy lồng ngực cong lên, nhảy cẫng sung sướng.
Hôn từ nông biến sâu, nhấm nháp qua môi, lại xuất phát qua bên tai.
Môi Thương Hành rõ là lạnh, dừng ở trên người y lại nóng đến phát khô.
Có lẽ là hệ thống sưởi trong phòng ngủ mở nhiệt độ hơi cao, nếu không vì sao hít thở một hơi cũng giống như lửa cháy?
“Ôn tiên sinh có phải bị bệnh rồi không? Da nóng quá đi mất?” Thương Hành dùng răng gặm vành tai hồng nhuận, làm bộ làm tịch nói: “Có cần gọi bác sĩ tới xem lại bệnh cho anh không?”
“Bác sĩ trị không hết cho anh…” Ôn Duệ Quân khàn khàn mở miệng, yết hầu khô cạn yêu cầu gấp gáp hơi nước dễ chịu, ánh mắt đỏ sậm bám chặt vào hắn: “Em phải chịu trách nhiệm với rượu của em, Thương tiên sinh của anh…”
Thương Hành làm như khó xử: “Chỉ là làm sao em có thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, gây ra hành vi cầm thú được?”
Ôn Duệ Quân cười hai tiếng, mắt ẩn vẻ khiêu khích, ngực hơi hơi phập phồng: “Chờ anh khôi phục lại, em có lẽ không còn cơ hội.”
“A!” Thương Hành híp mắt: “Nếu Ôn tiên sinh nói như vậy, để cho công bằng, vẫn là chờ anh khôi phục ổn định đã, miễn cho người nào đó giả vờ, nói em bắt nạt anh.”
Thương Hành ngông nghênh nằm sang bên cạnh, dứt khoát nhắm mắt lại, làm như không thấy người bên gối đang ngày càng thở hổn hển.
“Thương Hành? Thương tổng?”
Thương Hành lờ đi.
Ôn Duệ Quân bất đắc dĩ mỉm cười, y vừa mới uống thuốc, lúc này đã khôi phục một chút khí lực, miễn cưỡng trở mình, chăn đơn chảy xuống từ trên thân, vạt áo mặc nhà hỗn độn rộng mở, lộ ra hai đoạn xương quai xanh lõm sâu.
Y cúi đầu hôn trán Thương Hành, mí mắt, mũi cao thẳng cùng môi mê người, từng chút một hạ xuống dấu vết mang mùi vị của mình: “Thương Hành, đừng không để ý tới anh…”
Thương Hành lặng lẽ mở một khóe mắt.
Ôn Duệ Quân khẽ cười một tiếng, tay không bị quấn băng thuận thế tiến vào trong chăn, không ngừng cố gắng: “Anh nguyện ý cho em.”
Thương Hành ngoài ý muốn: “Vì sao?”
Chẳng lẽ Ôn đại tổng tài thân thể suy yếu rốt cuộc nhận ra rõ tình hình địch mạnh ta yếu, từ bỏ giãy dụa?
Ánh mắt Ôn Duệ Quân ngày càng sâu, giọng nói khàn khàn: “Tình yêu ngoài tình cảm còn bao hàm tính chiếm hữu, anh thích nhìn dáng vẻ em muốn chiếm hữu anh…”
“Nếu em chỉ nằm ở đó ỡm ờ, anh ngược lại sẽ lo lắng, có phải vì nguyên nhân nào khác mà em miễn khó hay không.”
Y dịu dàng vuốt ve mặt Thương Hành, chuyên chú nhìn hắn: “Em thích anh không, Thương tiên sinh?”
Thương Hành lòng chấn động, liếc y một cái thật sâu, hai tay giữ chặt y, mãnh liệt xoay người ngăn chặn đôi môi không ngừng khép mở kia.
Môi nóng bỏng trằn trọc trên một đôi môi khác.
Rung động trong lồng ngực hung mãnh mà bồn chồn, trong tiếng thở dốc trầm trọng, thở cũng thành thứ xa xỉ, chỉ có thể khẩn cầu một chút nhân từ bố thí trong cảm giác đầu váng mắt hoa.
Ôn Duệ Quân dùng tay phải bám vào gáy Thương Hành, muốn dùng sự thong dong của mình cười nhạo Thương Hành thô lỗ.
Nhưng y bị bắt ngửa đầu, chỉ có thể phát ra một âm khí vô cùng đáng thương, ý cười âm cuối bị ngăn hết trong cổ họng, một chữ cũng không nói nên lời, thẳng đến khi khóe mắt bị bức ra một chút ướt át, được Thương Hành nhẹ nhàng hôn tới.
Hắn khàn khàn giọng, vành tai và tóc mai chạm vào nhau: “Ôn tiên sinh, làm nũng cho em xem đi…”
Đuôi mắt Ôn Duệ Quân đỏ sậm một màu vô cùng thèm khát, quả thực bó tay không có cách đối với “làm mẫu” của hắn, hầu kết hơi hơi hoạt động, thầm kêu một tiếng: “Thương Hành, hôn anh…”