Đêm dài đằng đẵng, ánh trăng đặc sánh ủ thành một bình rượu trong veo, lặng lẽ chảy xuôi trong trang viên tĩnh mịch.
Phòng ngủ chính không biết đã tắt đèn từ lúc nào, ánh trăng chẳng ngại ngùng gì mà lan qua mép giường, mơ hồ chiếu lên vách tường một bóng hình mông lung lay động.
Rung động vui sướng rạo rực kia, là những hạt bụi được ánh trăng soi rọi, hay là tiếng nỉ non giữa đôi tình nhân đang thân mật?
Trên gối đầu trắng tuyết, có hai mái đầu chòi ra bên dưới chăn đơn.
Trong bóng tối, Ôn Duệ Quân chẳng thể nhìn thấy gì, chỉ có thể liên tục vuốt ve gáy và tai Thương Hành.
Nhịp điệu hơi thở sớm đã bị vứt lên chín tầng mây, trấn định và tự nhiên ngày xưa cũng từng tầng từng tầng bị giày xéo rơi rụng, chỉ còn giọng nói khàn khàn cuốn hút vẫn không ngừng trêu chọc lỗ tai Thương Hành.
Sợi tóc của Thương Hành lướt qua má y lúc hôn môi, Ôn Duệ Quân bị chọc ngứa, cười nói: “Thương tổng hình như không quá thuần thục nghiệp vụ…”
Thương Hành ngẩng đầu lên, ha ha một tiếng: “Như nhau cả thôi, nói như thể anh cũng thuần thục lắm đấy.”
Ôn Duệ Quân phát ra một tiếng cười trầm gấp gáp từ trong lồng ngực, sờ sờ lên hai má nóng rực của đối phương: “Không giống nhau, bây giờ anh là bên A, chỉ giám sát, không động việc.”
“Nhà tư bản xấu bụng!” Thương Hành nửa thật nửa giả oán giận một câu, vươn tay kéo chăn lên, trùm kín hai người ở bên trong.
Bóng hình chiếu trên vách tường động tới động lui, tiếng xột xột xoạt xoạt xen lẫn trong tiếng cười bị kìm nén…
※※※
Dưới sảnh phụ lầu một, thư kí Ngô đã chỉ huy nhóm người hầu và bảo vệ giải quyết xong xuôi mọi việc, để lại hai anh em Ôn Nhiễm Nhiễm và Ôn Thịnh Tề không ngủ được, ngồi trong đại sảnh nói chuyện phiếm liên miên.
Trong TV đang phát bộ phim bom tấn “Transformers”, Ôn Nhiễm Nhiễm ngáp một cái, cúi mí mắt: “Anh hai, anh cứ lúc ẩn lúc hiện, mắt của em cũng bị anh làm cho hoa hết cả lên…”
“Anh thật không nghĩ ra, tại sao trong rượu có thể có vấn đề?” Ôn Thịnh Tề thì thào: “Chẳng lẽ là anh Dung làm? Không thể nào, anh Dung rõ ràng là người tốt mà.”
Ôn Nhiễm Nhiễm tai thính như radar dựng thẳng lên: “Nhỡ là tình địch của anh cả thì sao? Không phải phim truyền hình vẫn thường xuyên diễn như vậy à?”
Ôn Thịnh Tề ngẩn ngơ, mãi mới hiểu ra: “Nói đi nói lại, sau khi anh Thương theo anh cả lên lầu, đến tận bây giờ vẫn còn chưa thấy xuống, hai người bọn họ đang làm gì nhỉ?”
“Em đoán, nói không chừng là đang đánh nhau đó.” Ôn Nhiễm Nhiễm hai tay nâng cằm, chăm chú xem phim, trên màn hình Optimus Prime đã hoàn toàn khai hỏa và Megatron cũng bắt đầu chiến đấu:
“Pháo laser của Optimus Prime lớn hơn! Chúng ta không thể địch lại được!”
“Hỏa lực rất mạnh, sắp bị thiêu cháy rồi!”
“Megatron, chúng ta hãy quyết đấu một trận tay đôi giữa các chiến binh! Hôm nay hoặc là mày chết hoặc là tao chết!”
“Tao sẽ dùng kiếm laser chém mày thành hai nửa!”
Ôn Thịnh Tề gãi gãi cái ót: “Đánh nhau? Không thể nào, anh cả không phải đang bị thương sao?”
Ôn Nhiễm Nhiễm không nhịn được liếc trắng mắt: “Đồ ngốc!”
※※※
Kim đồng hồ treo trên tường chỉ qua mười hai giờ đêm.
Trên giường lớn trong phòng ngủ chính, một bàn tay vương ra từ trong chăn, giơ cao quá đỉnh đầu, lòng bàn tay quấn băng gạc, cổ tay bị một caravat lụa trói nơi đầu giường.
Chủ nhân của cái tay kia nằm trong chăn phát ra mấy tiếng kêu đau đớn: “Cởi ra… em không thể… đối xử dịu dàng hơn với người bị thương như anh sao?”
Giọng Thương Hành trầm thấp thầm thì, lời nói mơ hồ triền miên giữa răng môi: “Em săn sóc với anh như thế, chỉ sợ anh quá kích động, kéo rách miệng vết thương…”
Không biết qua bao lâu, Optimus Prime và Megatron trong phim rốt cuộc cũng rút lui, để lại câu kế “Tao sẽ còn quay lại” rồi hoàn toàn biến mất tại chân trời, Ôn Nhiễm Nhiễm và Ôn Thịnh Tề tắt TV quay về phòng đi ngủ, trang viên to lớn triệt để rơi vào giấc ngủ bình yên.
Ôn Duệ Quân bị hơi nước trong phòng tắm chưng ra một lớp mồ hôi mỏng, lau rửa qua loa một phen, bị Thương Hành ôm vào trong chăn một lần nữa.
“Vẫn chưa ngủ?” Cánh tay đặt ngang hông siết chặt, Ôn Duệ Quân vuốt ve gáy đối phương liên tục, trong thanh âm còn lưu lại dư vị sau cơn phóng túng.
Giữa đêm tối, đôi mắt đen trầm của Thương Hành hơi chớp chớp: “Không ngủ được, em nghĩ chuyện tối nay.”
Ôn Duệ Quân lười biếng mà nhắm mắt lại: “Nếu em nói là nghĩ đến anh, anh sẽ càng vui hơn.”
Thương Hành cười một tiếng: “Ôn tiên sinh lợi hại, anh lấp kín đầu óc của em rồi, còn cần em đặc biệt nghĩ đến nữa?”
Ôn Duệ Quân: “Đa tạ Thương tổng nâng đỡ, hạnh phúc không nói lên lời.”
Thương Hành ôm chặt y, lầm bầm: “Nếu như hại em ngày mai không dậy đi làm được, tất cả là lỗi của anh.”
Ôn Duệ Quân cố nén cười: “Vì sao em phải cố chấp với đi làm như vậy? Dẫu sao cũng là ông chủ của hai công ty niêm yết rồi, phải học cách ủy quyền cho người cấp dưới quản lí.”
Thương Hành lười biếng đánh cái ngáp: “Con người của em thích không nhiều thứ lắm, chỉ yêu kiếm tiền, một ngày không đi làm em cảm giác tổn thất 100 triệu.”
Ôn Duệ Quân bất đắc dĩ: “Tiền đủ tiêu là tốt rồi, đến một mức nhất định, nó chẳng qua là một chuỗi các con số thôi.”
Thương Hành thở dài: “Anh không hiểu, em kiếm tiền không phải vì tiêu tiền, mà là để khiến cho mình có cảm giác an toàn.”
“Tại sao?”
Thương Hành: “Bởi vì chúng nó không có chân, sẽ không chạy, chỉ nằm ở nơi em có thể sờ tới bất cứ lúc nào, hoàn hoàn do em điều khiển và kiểm soát, kiếm được càng nhiều càng giảm bớt rủi ro. Em không thích thứ mang tính rủi ro.”
Tựa như tình cảm và hôn nhân.
“Dù sao em không giống anh, anh sinh ra đã có khởi điểm mà người thường cả đời không đạt tới.”
Trong bóng tối, Ôn Duệ Quân lắc đầu: “Có khi anh phải ghen tị ngược với em.”
Thương Hành mê hoặc mà tròn mắt nhìn.
Ôn Duệ Quân quay sang, nhìn chăm chú vào đôi mắt sáng lấp lánh của người bên gối: “Em giống như một gốc cây vậy.”
Thương Hành: “…Anh mới là người thực vật!”
Ôn Duệ Quân dở khóc dở cười: “Ý anh nói, em giống như một gốc cây, rõ ràng rễ bám sâu trong đất, cũng sẽ cố gắng hướng về nơi ánh sáng chiếu tới, tự nhiên sinh trưởng vươn lên phía trước. Anh cho rằng, không có khó khăn nào là em không có cách vượt qua.”
Thương Hành há miệng, muốn nói lại thôi.
Về việc xuyên sách, đã hai ba lần nói đến bên miệng, hắn lại không biết bắt đầu từ đâu, chẳng lẽ lại phải nói cho Ôn Duệ Quân biết y chỉ là một người giấy trong sách? Phản diện lót đường có kết cục thê thảm?
Chưa nói đến đối phương có tin tưởng hay không, chỉ giải thích ân ái gút mắc của nguyên chủ với Cố Lẫm trong nguyên thư thôi cũng đã đủ khiến hắn đau hết cả đầu.
Hơn nữa sau khi xuyên sách, liệu có ngày nào đó trong tương lai xuyên trở về hay không? Một khi nói ra miệng, một người lo lắng lập tức biến thành hai người mù mịt.
Tương lai tràn ngập mông lung không xác định, vận mệnh không có cách nào kiểm soát, đó là cảm giác Thương Hành ghét nhất.
“Hình như em rất bất an?” Ôn Duệ Quân đột nhiên hỏi.
Thương Hành nghĩ nghĩ, quyết định tạm thời không thèm nghĩ chuyện này nữa, đầu vùi trong cần cổ đối phương lắc lắc: “Không có, ngủ đi.”
Thấy hắn không nói lời nào, Ôn Duệ Quân sắc bén nhận ra được một chút do dự kia, chậm rãi nói: “Bất luận em đang lo lắng cái gì, anh có thể hứa hẹn với em, vô luận tương lai có chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ luôn luôn bên cạnh nhau.”
Thương Hành cong khóe miệng: “Em không tin lời thề, nói không có bằng chứng, trừ phi anh viết thêm giấy biên nhận.”
Là Ôn Duệ Quân nói, coi như con đường phía trước có rủi ro, y cũng nguyện ý buông tay đánh cược một lần.
Ôn Duệ Quân trong lòng hơi động, suy nghĩ một lát, trịnh trọng nói: “Có thể.”
Thương Hành lần này không có phản ứng, hắn cúi đầu, nam nhân đặt cằm lên đầu vai hắn đã nhắm mắt lại, thở thật sâu tiến vào mộng đẹp.
※※※
Hôm sau.
Thương Hành quả nhiên không thể rời giường đi làm đúng hạn, ôn nhu hương đối với kẻ cuồng đi làm đúng là có thể gây ra từ không cho tới vô số thiệt hại.
(ôn nhu hương, chỉ người dịu dàng quyến rũ, thường không mang ý ca ngợi, dùng được cho cả nam nữ tuy chủ yếu là nữ)
Hắn tỉnh lại trong ánh mặt trời ngoài cửa sổ và tiếng chim sẻ hót lớn, cau mày lật người, tay sờ sờ bên cạnh, đừng nói là ôm được một cái gối ôm lớn hình người hôm qua, mà ngay cả một chút ấm áp cũng không chạm đến.
Thương Hành lười biếng mở hai khóe mắt, trên giường lớn trống không, bên cạnh gối đầu đặt chỉnh tề một bộ âu phục mới tinh, Ôn Duệ Quân không biết đã rời giường từ bao giờ, bỏ lại mình hắn không thấy tung tích.
Người này thật sự bị thương sao? Nói phải nằm trên giường tĩnh dưỡng đâu? Sao so với hắn lại còn sinh long hoạt hổ hơn?
Thương Hành bình tĩnh, xoạt một cái ngồi dậy, rửa mặt mặc quần áo hoàn tất bằng tốc độ nhanh nhất, xuống lầu khởi binh vấn tội.
Vừa mới mở cửa phòng, đã có người hầu bưng bữa sáng đến nghênh diện: “Thương tiên sinh, ngài muốn dùng bữa sáng ở trong này hay là ở nhà ăn?”
Thương Hành hỏi: “Ôn Duệ Quân đâu?”
“Tiên sinh ở thư phòng, anh ấy đã dặn, ngài dùng bữa sáng xong tới thư phòng tìm anh ấy.”
Thương Hành nhận khay trong tay người hầu, thầm cười lạnh, con chó này, đêm hôm qua còn dạy hắn phải học uỷ quyền, kết quả là bản thân y một lòng một dạ nhào vào công việc, bị thương cũng không dưỡng, ngay cả bữa sáng cũng không ăn cùng hắn!
Hắn nhanh chóng nhét đầy một mồm thức ăn, hai ba lần nuốt vào trong dạ dày, bước nhanh vội vàng đi tới cửa thư phòng, dùng sức đẩy cửa phòng ra, chuẩn bị đầy lời nháp trong bụng, đang định dạy dỗ cẩn thận cái tên một chút cũng không nghe lời bác sĩ này một phen ——
Ai ngờ, trong thư phòng ngoại trừ Ôn Duệ Quân ngồi sau bàn làm việc xem văn kiện, còn có một đám luật sư mặc chế phục, tây trang giày da, cùng với bàn hội nghị bằng gỗ màu đen nằm giữa phòng bày đầy đủ các loại tài liệu giấy tờ.
Thương Hành ngẩn ngơ: “Đây là đang làm gì thế?”
Ôn Duệ Quân ngẩng đầu lên khỏi văn kiện: “Em dậy sớm vậy? Sao không ngủ thêm một lát, bên anh vẫn còn cần thêm chút thời thời gian chỉnh lý.”
Thương Hành hoài nghi đầy bụng, chậm rãi đi xuyên qua nhóm luật sư bận rộn tiến vào thư phòng, kéo ghế trước mặt Ôn Duệ Quân ra ngồi xuống: “Tập đoàn Thiên Hà của anh sắp thanh toán phá sản?”
Hắn chống khuỷu tay lên mặt bàn, ôm má: “Em có thể cân nhắc nuôi anh, nhưng mà anh phải ngoan ngoãn nghe lời.”
Ôn Duệ Quân dùng kẹp văn kiện trong tay nhẹ nhàng điểm điểm chóp mũi hắn: “Miệng quạ đen.”
“Cho nên rốt cuộc đang làm gì?”
Đoàn đội luật sư lúc này rốt cuộc kiểm kê hoàn tất, người phụ trách khẽ gật đầu với Ôn Duệ Quân:
“Ôn tổng, tài sản tư nhân trên danh nghĩa của ngài đã chỉnh lý xong, trong đó bao gồm cổ phần của tập đoàn Thiên Hà cùng các công ty con, trang viên Ôn gia và các địa sản, khu nghỉ dưỡng giải trí, quảng trường thương mại và các bất động sản khác, các tài sản có giá trị như xe hạng sang, du thuyền, phi cơ trực thăng cá nhân, tiền mặt, tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ, kim loại hiếm và các tài sản tiền tệ khác…”
Người phụ trách dùng giọng điệu thờ ơ trần thuật niệm tròn ba phút đồng hồ, trong lúc có mặt Thương Hành, báo cáo hết một lần toàn bộ tài sản cá nhân hiện có của Ôn Duệ Quân, cuối cùng đưa ra lời kết thúc:
“Ôn tổng không đưa ra bất kì thỏa thuận tiền hôn nhân nào, một khi ngài và Thương tiên sinh ký kết quan hệ hôn nhân, tài sản sở hữu trên danh nghĩa sẽ trở thành tài sản chung của hai vị, tương lai vô luận có xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, Thương tiên sinh cũng có một nửa quyền thừa kế tài sản.”
Thương Hành không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm Ôn Duệ Quân, trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn chấn động tới ánh mắt, hầu kết giật giật, lặng im đến tận nửa phút.
“Anh…” Thương Hành một chốc một lát không thể nghĩ ra từ ngữ nào thỏa đáng, cuối cùng chỉ nói: “Đây chính là một cuộc làm ăn vốn đầu tư cao lợi nhuận thấp lại còn nhiều rủi ro, không lo lắng buôn bán thua thiệt đặc biệt lỗ vốn?”
Ôn Duệ Quân dùng cặp mắt đen trầm sâu thẳm nhìn thẳng vào hắn: “Đây không phải là mua bán, cũng không phải làm ăn.”
Y dừng một chút, nói: “Đây là anh đưa cho em sự an lòng.”