- Bên trong là cỏ thuốc a Nam lang quân. Có thể cầm máu, dùng nó vết thương sẽ mau lành hơn. Hay ta đưa lang quân về phòng giúp lang bôi thuốc?
- Đa tạ ý tốt của lang quân, nô không dám làm phiền lang quân nữa.
Ân Minh nghĩ ngợi lời cậu nói một chút rồi cũng đành chấp nhận sự thật rằng cậu không cần giúp mà lui đi. Cậu ta đi chưa được bao lâu thì từ bên góc tối của tường thành Cẩn Duật bước ra.
- Ta đã tính sẽ mang cỏ thuốc cho ngươi, thế mà lại có người mang tới trước rồi.
Cẩn Duật lắc đầu, lí lẽ đó chỉ để dỗ trẻ con thôi, hắn đâu phải trẻ con chứ. Tiêu Cẩn Duật đi lại rồi bế bổng cậu lên. Nam Án bị giật mình liền co rúm người lại, vòng tay bám chặt cổ hắn.