Hắn nắm lấy tay cậu. Nam Án thoáng nở nụ cười trên môi, lắc đầu.
- Nô không, thưa tướng quân.
Trước mặt cả hai là Vĩnh Tuyên thành, là nơi ở của hoàng thất An Nam. Tiêu Cẩn Duật trên dưới mặc quân phục, bên ngoài còn có áo khoác đen. Kiếm dắt bên hông, trông rất uy nghiêm. Nam Án một thân y phục xanh, dây buộc tóc màu trắng, tóc mái được gạt sang lộ ra đôi mắt xanh xinh đẹp. Cả hai sánh bước qua cổng thành. Hoa tung ngợp trời, chiến công của Tiêu Cẩn Duật không ai không biết tới. Thị vệ bên trong thành quỳ xuống, khoa trương nhưng cũng lộng lẫy khó nơi nào bì lại. Vì đường vào cung còn xa, bước qua cổng thành đã có hai con ngựa chờ sẵn. Hai bên còn có đoàn diễu hành, hắn đỡ cậu lên ngựa trước, rồi mới quay qua con ngựa của mình trèo lên. Một người cưỡi hắc mã, một người cưỡi bạch mã cùng đi. Tiêu Cẩn Duật nở nụ cười tươi như hoa, quay qua nói với cậu, nét mặt hớn hở.
- Cứ như lễ hỉ vậy.
Nam Án nghe xong đỏ mặt. Ân Điển phía sau thúc ngựa đi lên.
- Cẩn Duật, chuột nhắt. Biết đây là đâu không mà còn tình tứ? Nhanh chân lên. Lão tử ta đói sắp chết rồi.
Lễ chào đón sẽ được kéo dài từ ngoài cổng Vĩnh Tuyên Thành đến điện Chánh Thư, đây cũng là nơi vua thiết triều và sắc phong quan chức. Phụ thân Tiêu Cẩn Duật là Thái uý vào thời của tiên đế. Nay đến lượt hắn được sắc phong là Thượng tướng quân.
Tiêu Cẩn Duật thúc ngựa đi nhanh hơn. Nam Án làm theo, Ân Điển rút cung bắt vỡ quả bóng treo trên cổng điện Chánh Thư, cánh hoa từ đó rơi ra, theo gió quấn lấy đoàn người. Phía trên cao của điện Chánh Thư, quốc vương An Nam- Trần Triệt đã đợi sẵn. Thấy Cẩn Duật bước tới ông cũng không giấu nổi vẻ vui mừng. Cần Duật thấy quốc vương lập tức nhảy xuống ngựa, đến chắp tay hành lễ, hô to.
Nam Án cũng theo đó bước xuống, quỳ xuống phía sau Cẩn Duật cùng Ân Điển. Tất thảy đoàn người cùng quỳ xuống hành lễ, nhất loạt mà hô lên.
" Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. Chúng thần thỉnh an hoàng thượng"
- Miễn lễ!
- Tạ ơn hoàng thượng!
Lúc này Nam Án mới ngẩng đầu lên, nhất thời kinh ngạc. Quốc vương An Nam là một người đàn ông trung niên, còn khá trẻ, có chút phì nhiêu và phúc hậu.
- Vậy ra đây là người ngươi muốn tiến cử với trẫm sao Tiêu Cẩn Duật?
Trần Triệt đi lại phía cậu, đỡ cậu dậy.
- Ngươi! Ngẩng mặt lên cho trẫm chiêm ngưỡng dung nhan nào.
Nam Án im thin thít, người này có còn phong thái uy nghiêm của một vị vua không thế. Cách nói chuyện có hơi... phóng khoáng đi?
- Thỉnh an hoàng thượng, nô tài danh Nam Án, tự Luật. Xin ra mắt hoàng thượng.
Nói xong cậu ngẩng mặt lên. Biểu cảm của Trần Triệt còn cổ quái hơn cả cậu. Bắt gặp đôi mắt cậu đang ra sức nài nỉ gì đó. Ngài ấy như hiểu ra mà quay sang vỗ vai Tiêu Cẩn Duật, cười lớn xem chừng rất có hứng thú.
- Tướng mạo tốt tướng mạo tốt, Cẩn Duật quả là không phụ lòng mong đợi của ta.
- Bá bá quá lời, Cẩn nhi không dám nhận.
Nam Án mắt chữ O nhìn vị hoàng đế trước mặt, rồi nhìn sang Tiêu Cẩn Duật. Hắn vừa gọi Trần Triệt là gì? " bá bá"? Vậy chẳng phải nói hắn có họ hàng với hoàng đế sao? Xét theo tình huống hôm trước, và tình huống hiện tại. Cậu có được gọi là một bước lên tiên không?
Hành động của Trần Triệt và Nam Án không thoát khỏi mắt Tiêu Cẩn Duật. Nhưng hắn chẳng nghĩ gì nhiều, bá bá của hắn- Trần Triệt từ trước đến nay vốn hào sảng, đối với các tiểu tử khả ái luôn không e dè. Thế này cũng là dễ hiểu rồi.
(...)
Trước ánh mắt của toàn bộ dân chúng thành Thanh Long, cây trượng đại diện cho hoàng thất An Nam nhẹ đặt lần lượt lên hai vai của Cẩn Duật, dưới tiếng nói của Trần Triệt, tiếng dân chúng hô hào càng vang dội hơn.
- Quận vương* Tiêu Cẩn Duật túc trí đa mưu , đã phá giải được lối đánh hiểm hóc của quân Trung Chiếu. Nay Trẫm sắc phong ngươi làm Thượng Tướng Quân* của triều đại nhà Trần. Đồng thời là ban thưởng 5000 lượng vàng. Cùng 1 vạn lượng bạc.
Quận vương: con cháu của vua, gọi vua bằng chú bác.
Thượng tướng quân: chức quan võ quản lý binh lực, đứng sau Thái Uý, Tư Mã, Đô Thống, Đô Đốc.( đô đốc khác tổng đốc)
Tiếng reo hò của của dân chúng không ngớt, tuy vậy Nam Án ở khoảng cách gần có thể nghe thấy tiếng Trần Triệt nói với Tiêu Cẩn Duật.
- Nhưng trẫm vẫn trừ số lượng bạc ngươi đã tiêu trong chuyến đi vừa rồi đấy nhé Tiêu Cẩn Duật.
Cẩn Duật nở nụ cười trên môi nhưng trong lòng hoá đá. Ân Điển bên cạnh thì nín cười muốn nội thương. Quốc vương bước sang phía Ân Điển, vẫn cây trượng đó đặt lên hai vai y.
- Ân thị vệ Ân Điển, có công phò tá thượng tướng quân Tiêu Cần Duật trong trận chiến vừa rồi. Trẫm sắc phong làm Binh bộ Tả thị lang*.
Binh bộ Tả thị lang là chức quan đứng thứ hai trong việc quản lí Binh bộ, đồng thời phụ giúp việc cho Binh Bộ Thượng thư- chức quan cai quản Binh bộ.
Bước chân của Trần Triệt đến gần cậu. Trượng cũng đặt lên vai cậu.
- Chu Tần công tử đây là người có công phò tá Tiêu tướng quân trong trận chiến biên giới vừa qua. Đồng thời lại từng cứu mạng tứ hoàng tử Trần Trung Hiếu. Nhắc thấy là người có tài cán, trẫm sắc phong Chu Tần Nam Án ngươi làm Binh bộ thượng thư, toàn quyền nắm giữ và ra lệnh cho cấm vệ quân và là Quân sư của An Nam Quốc!
Lời sắc phong của Trần Triệt làm Nam Án ngơ ra, đến cả Ân Điển và Tiêu Cẩn Duật cũng mắt chữ A mồm chữ O nhìn cậu. Mặt Nam Án đỏ lên, áo của Binh bộ thượng thư đã đưa đến trước mặt cậu, không thể không nhận, nhưng giờ đưa tay lấy cũng gần như là chấp nhận bại lộ thân phận là người của dòng họ Chu Tần. Thôi mặc đi, Nam Án đưa tay nhận lấy. Tiếng hò reo vang như sấm rền cả một vùng trời. Dòng họ Chu Tần tưởng như đã tận diệt nay lại đầu quân cho An Nam Quốc. Quả là tin trấn động không thôi. Lễ sắc phong kết thúc, Chu Tần Nam Án hay tên tự gọi chính là Chu Tần Luật từ bây giờ chính thức trở thành người của triều đình An Nam Quốc. Là người của An Nam Quốc!
(...)
- Vì sao lại giấu thân phận với ta?
Tiêu Cẩn Duật nắm cổ áo cậu ghì vào tường. Bên trong Chánh Thư điện đang mở tiệc linh đình, Cẩn Duật lại cứ thế kéo cậu sang một bên mà quở trách. Nam Án im lặng, việc bị lộ thân phận thế này cậu không hề muốn.
- Tiểu tử Oa Oa.
Tiếng gọi làm cả cậu cả Tiêu Cẩn Duật giật mình, hắn buông cậu ra, vội hàng lễ.
- Thỉnh an hoàng thượng.
Nam Án sau vài giây hồi hồn cũng vội làm theo.
- Thỉnh an hoàng thượng.
Trần Triệt phẩy tay ý bảo Cẩn Duật đi qua chỗ khác. Hắn trong lòng có chút bất an, xong cũng đành tuân mệnh. Đợi hắn đi khuất, Nam Án mới dần đứng thẳng lên, khẽ chau mày.
- Triệt thúc, hoá ra đây là chuyện người giấu phụ thân con? Sao thúc lại làm bại lộ thân phận của con?
- Ta đã nghe Trung Hiếu nói về việc xảy ra ở thành An Cát. Trước nay con giấu họ của mình chẳng phải chỉ vì hắn thôi sao.
Nam Án im lặng. Trần Triệt trước kia khi còn chưa làm hoàng đế đã từng tới biên giới Đông Khánh- An Nam rèn luyện. Vô tình gặp cha của cậu ở đó, và hai người kết đạo hữu. Tuy vậy cậu cũng không thể ngờ được vị thúc thúc hay đến bốc trộm táo đỏ dùng để làm thuốc của cha cậu ăn nay lại là hoàng đế một phương. Kể cả biệt danh khi xưa cha cậu hay gọi, " tiểu tử Oa Oa" khi được thốt ra từ miệng người này cũng có sức nặng đến lạ.
- Tiểu tử Oa Oa ngươi còn có day dứt gì?
Cậu lắc đầu, Nam Án thật sự không biết diễn tả sao về cảm xúc của mình lúc này. Chỉ là bất an, rất bất an. Việc để lộ thân phận không phải điều tốt. Trần Triệt chắp tay sau lưng, rảo bước đi.
- Quay lại điện đi thôi. Ngươi là một trong những nhân vật chính của bữa tiệc. Mất tích quá lâu không tốt đâu. Chu Tần Luật.