- Con chuột nhắt ngươi giỏi lắm. Lại dám lừa gạt chúng ta.
Ân Điển ngồi bên cạnh cậu lẩm bẩm. Nếu không phải do bữa tiệc hôm nay có mặt Trần Triệt thì hắn đã lôi cậu ra đánh đập một phen rồi. Cẩn Duật ngồi gần đó huých tay hắn.
- Ngươi im đi. Chức vụ của y cao hơn ngươi đó.
Ân Điển tỏ ra không phục. Cẩn Duật trừng mắt một cái buộc hắn ngồi im. Nam Án cũng im lặng, cậu không ăn uống mấy, chỉ rót rượu uống hết từ chén này đến chén khác. Cẩn Duật lúc đầu còn cố ngồi im, lúc sau cũng không nhịn được mà uống mấy chén, có cảm giác hắn đang rất tức giận. Ân Điển nói nhỏ với Cẩn Duật.
- Chẳng phải ngươi cũng không vừa ý sao. Hà cớ gì bắt ta im. Chưa kể con chuột nhắt đó cũng từng là hầu của ngươi. Ngươi... Cẩn Duật.
Cẩn Duật gạt Ân Điển ra. Trầm giọng.
- Ngươi im đi.
Các mỹ nữ nhảy múa trước mặt cũng chẳng làm ai trong số ba người họ để tâm. Khi trăng đã lên, buổi tiệc càng náo nhiệt, tiếng cười nói rôm rả khắp nơi. Đèn lồng đỏ chói treo trên trần nhà. Nam Án lặng im, ngồi dựa lưng vào cột trụ của điện.
- Xem chừng Binh bộ Thượng thư đã cảm thấy nhàm chán, chi bằng qua đây nói chuyện cùng ta một chút?
Tiếng nói vang lên bên cạnh khiến cậu giật mình. Là Trần Trung Hiếu, hắn ta hôm nay mặc một bộ áo bào màu vàng kim, trông hết sức cao ngạo. Nam Án thoáng mỉm cười, đứng lên đi theo Trần Trung Hiếu ra phía sau điện.
- Chu Tần tiên sinh, trước đây ta thất lễ. Mong ngài thứ tội.
Đối với lời xin lỗi của Trần Trung Hiếu, cậu cũng cười xoà, tỏ ý không cần thiết phải vậy. Chỉ là người như Trần Trung Hiếu hẹn cậu ra đây chắc chắn không phải chỉ để xin lỗi. Nhỉ?
- Chuyện lần trước, người nói muốn nhờ là gì?
Trần Trung Hiếu tỏ ra bất ngờ, không ngờ đêm đó cậu uống nhiều rượu như thế mà vẫn nhớ rõ những gì hắn nói. Chàng thiếu niên tỏ vẻ lúng túng, gãi đầu.
- Phụ thân ta... muốn ta liên hôn với công chúa Man Di.
Cậu cũng có chút bất ngờ về chuyện này. Thực ra liên hôn giữa các quốc gia không phải chuyện hiếm. Chỉ là với Man Di thì...
- Hoàng thất Man Di có cả thảy 3 công chúa, 7 hoàng tử. Trong đó có một vị công chúa ngỗ nghịch. Hoàng tử nói xem ai sẽ là người gả sang An Nam ta?
- Ta... cho dù là vị nào cũng không muốn.
Nói đến đây Trần Trung Hiếu có vẻ ngập ngừng. Nam Án khẽ nghiêng đầu khó hiểu.
- Ngoài công chúa ngỗ nghịch kia ra, ta thấy vị nào cũng tài sắc vẹn toàn, dung mạo như hoa như ngọc. Cớ sao hoàng tử không muốn.
Trần Trung Hiếu im lặng một lúc lâu, mãi sao mới thỏ thẻ.
- Sắp tới... trưởng nữ bộ tộc Thừa Khuất sẽ tiến cung.
Nam Án dường như hiểu ra, bật cười khúc khích.
- Ra là vậy, ra vậy. Thần đã hiểu rồi thưa hoàng tử.
Cậu ngừng lại một chút như nén cười, Trung Hiếu thì mặt đỏ như gấc. Xong cậu kiễng chân lên, thì thầm bên tai Trần Trung Hiếu.
- Trưởng nữ Khả Na hoàng tử có thu được về hậu cung của mình hay không thì đành xem bản lĩnh của người. Còn vị công chúa kia... người không dùng thì đưa cho ta.
Dưới ánh trăng đêm. Nụ cười của cậu trông thật nham hiểm. Trần Trung Hiếu thoáng thấy lạnh người.
- Chẳng mấy nữa quận chúa quận Tước, công chúa Trần Bích Hạnh sẽ hồi cung. Hi vọng hoàng tử có thể giúp ta chuyển lời đến y. Binh bộ thượng thư Chu Tần Luật rất muốn xem thành quả rèn luyện của công chúa. Điều này với người không khó chứ?
- Ta làm được.
Nhận được câu trả lời chắc nịch của Trần Trung Hiếu, Nam Án gật đầu hài lòng. Khẽ chắp tay cúi đầu lui xuống. Bên vách tường, Cẩn Duật đã đợi sẵn cậu.
- Ngươi đây là muốn làm gì? Binh bộ Thượng thư Chu Tần Luật?
Từng tiếng gọi ra chức vị của cậu Cẩn Duật đều gằn từng từ một như nhấn mạnh. Nam Án cúi đầu, xoa xoa tay mình.
- Chủ nhân, nô không muốn có thương vong xảy ra trong chiến tranh.
- Hai tiếng chủ nhân, ngươi nghĩ ta nhận được không Nam Án? Không đúng, đầy đủ phải là Chu Tần Nam Án, ngươi đang ăn nói hàm hồ gì vậy? Trong chiến tranh không thể không có thương vong.
Đợi đến lúc Cẩn Duật bắt đầu to tiếng. Nam Án đã nắm chặt tay y, bằng cả hai bàn tay, gò má ướt đẫm. Cẩn Duật bỗng lặng lại, hắn gỡ tay cậu ra, bàn tay thô ráp ấm áp của hắn xoa lên khuôn mặt cậu. Vị tướng quân cao ngạo ấy đã mềm lòng, rồi lại đặt lên môi cậu một nụ hôn. Âm thanh đàn nhạc náo nhiệt hoàn toàn gác lại phía sau.
Một cái ôm ấm áp khiến Nam Án bỗng chốc thấy sống mũi mình cay cay. Hắn ghì chặt đầu cậu vào vai hắn. Bắt đầu có những tiếng nấc khe khẽ vang lên trong họng cậu.
- Ngoan nào, A Án... ta biết phụ mẫu ngươi đều ra đi trong cuộc chiến năm đó, nhưng chiến tranh vốn không tránh nổi thương vong.
Tiếng khóc rấm rứt lớn hơn, chính cậu cũng cảm thấy sự run rẩy của hắn trong từng lời nói. Tay cậu bám chặt lên vai hắn, vùi mình vào thật sâu trong lòng nam nhân trước mặt. Giọng hắn khàn đi, như thủ thỉ.
- Ta không mắng ngươi nữa... ngoan. A Luật. A Án. Chu Tần Luật.
(...)
Canh ba đã điểm, tiệc đã tàn. Các quan viên đang dần trở về phủ của mình. Nam Án và Tiêu Cẩn Duật từ phía xa đã nghe thấy tiếng của Liễu Lan Đình và Ân Điển tíu tít bên nhau. Có vẻ cậu ta cũng đã khởi hành ngay sau bọn họ.
- Về thôi.
Tiếng hắn vang lên bên cạnh cậu. Tay hắn nắm chặt lấy tay cậu.