- Ta vừa mang chút điểm tâm qua Liêu Ninh Cung, tiểu muội sao đến giờ vẫn chưa ngủ.
- Ta đói a, ban nãy đang ngủ chợt thấy đói nên muốn sang trù phòng lấy ít bánh.
Khởi Di đang định dẫn con bé vào phòng mình lấy bánh thì chợt cảm thấy Khả Na đang run lên bất thường, những cơn gió thoáng qua cũng khiến cô lạnh gáy.
- Hay là muội sang phòng trà bên ta đi, hơi đơn sơ nhưng có trữ bánh nhãn ngon lắm.
Tiếng nói của tên hầu khiến Khởi Di sững người, người kia vừa khóc, vừa gào thét.
- Công chúa chẳng giúp gì cho người dân của mình. Nay lại tự nguyện gả cho An Nam. Giờ bỏ mạng ở đây là có thể cứu sống cho bao nhiêu gia đình, gia đình thần, gia đình các hầu cận khác. Người không thấy mình bất tài vô dụng hay sao! Người làm ơn làm phước chết đi!
La Khởi Di nghiến răng, dứt khoát vung kiếm, cái đầu của người hầu kia chỉ mất mấy giây đã nằm lăn lóc trên mặt đất. Sự im lặng lại kéo tới, đáng lẽ sau lưng cô là Khả Na mới phải... sao không nghe thấy tiếng gì?
- Kh...
Âm thanh chưa thoát ra khỏi miệng đã chợt nghẹn lại trong họng, một con dao kề vào cổ cô.
- Nếu công chúa hét lên, chúng thần sẽ tiễn con bé này đi cùng người luôn đấy. Hẳn là công chúa không muốn bản thân kéo theo ai đi cùng đâu nhỉ.
Khởi Di chưa kịp quay đầu đối chất thì đã có hai mũi tên bay ngang qua vai cô, ghim trúng đầu hai người kia. Khả Na phía sau đã nước mắt ngắn nước mắt dài, run lẩy bẩy.
- Phi tử, ban đêm rủ nhau ra ngoài ăn bánh không hay đâu.
Trần Trung Hiếu trèo từ trên mái nhà xuống, đi lại ôm chặt Khả Na. Phía bậc thềm, còn có Bích Hạnh đang dựa lưng vào tường, tay còn cầm cung. Vậy ra hai mũi tên vừa rồi chính là do Trung Hiếu và Bích Hạnh bắn.
- Tam công chúa... không phải ngủ rồi sao?
Khởi Di đi lại, tay vừa đưa lên chưa kịp xoa mặt Bích Hạnh thì đã bị nàng ta nắm cổ áo dí vào tường.
- Ngươi bị ngu à.
Giọng nàng run run, Khởi Di khẽ xoa đầu Bích Hạnh.
- Người sao thế, tam tỷ.
- Ngươi biết rõ là bị theo dõi, sao còn đơn phương ra đây chiến đấu? Hả!