Nam Án rảo bước đi về phía cung Miến Điện, các cung nữ trong cung đang dọn dẹp, thấy cậu vào cũng chẳng lấy làm đoái hoài. Nam Án vốn có uy sẵn trong thành Vĩnh Tuyên này. Cậu tốt hay xấu, muốn làm gì họ có thể quản được sao? Dù sao các chủ tử có làm gì cũng chẳng liên quan tới họ, yên phận một chút thì tốt hơn.
Nam Án đi ra phía sau gian nhà ở, đó cũng chính là phòng trà, nơi xảy ra cuộc hành thích hôm trước. Trên đất vẫn lưu lại vài vệt máu khô. Cẩn Duật nấp trong góc tường xem, lòng thấp thỏm. Những chuyện này xảy ra liên tiếp như vậy có phải do cậu hay không. Rốt cuộc cậu có mối liên hệ gì với bọn thích khách đó chứ?
- Thấy chưa... ta đã bảo y là yêu quái mà.
Âm thanh vang lên bên tai khiến Cẩn Duật đứng tim. Hoá ra Ân Điển thấy hắn rời đi nên đi theo. Giờ y đang đứng ngay sau hắn, hóng cùng.
- Nói hươu nói vượn! Câm miệng.
Cần Duật gắt lên. Hai ông tướng cứ lom khom trong góc tường nhòm ra. Bỗng chẳng thấy cậu đâu. Mới mất tập trung có chút thôi mà...
- Tại ngươi đấy, tên khốn này.
Hắn tát đầu Ân Điển, một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau cả hai.
- Hai vị lang quân đang làm gì ở đây thế?
-Ngươi muốn sử dụng thứ này trong trận chiến sao?
Nghe hắn hỏi, cậu lắc đầu, Nam Án muốn hoà bình. Điều này hắn từ lâu đã biết. Thích khách lần này là người hầu của Khởi Di công chúa từ Man Di Quốc sang, chúng mang những thứ này bên người rõ ràng là đã chuẩn bị bước đường cùng rồi. Thế mà đến cuối lại không dùng. Nghĩ đi nghĩ lại về quan điểm của cậu, chỉ là cuộc hành thích nhỏ đã thế này, trong chiến tranh thực sự có thể không có thương vong sao?