Xiềng Xích Cuồng Si

Chương 7: Vỡ lẽ.



Trời sập tối thì Dịch Dương về, trên người hắn còn có chút hơi men.

Lúc đi ngang phòng ăn hắn có liếc nhìn thử một cái nhưng lại chẳng thấy ai. Vừa định tiến lên lầu thì đụng mặt Doãn Thiên đang bước ra từ trong nhà bếp.

Hắn lạnh lùng phân phó:

"Pha một ly nước chanh giải rượu cho tôi."

Nói rồi hắn thong thả về phòng, chẳng thèm để tâm người đối diện có nghe hay không.

Sắc mặt Dõan Thiên rõ nét khó chịu nhưng cũng đành miễn cưỡng đi pha nước.

Dịch Dương đang cởi áo chuẩn bị vào phòng tắm thì có một vòng tay mềm mại từ sau lưng ôm chầm lấy eo hắn, tỉ mỉ vuốt ve.

"Em nhớ anh!"

"Buông." Dịch Dương bực dọc gỡ tay Diễm Trang ra.

Cô ả lại như keo dán sắt mà câu lấy cổ hắn, rướn người hôn thật sâu.

Vừa lúc đó, Doãn Thiên cầm theo ly nước chanh đẩy cửa bước vào. Cảnh tượng trước mặt lại một lần nữa tập kích thị giác của anh.

"Tôi...xin lỗi...vì cửa không khóa nên..."Anh lúng túng giải thích, giọng có phần lạc đi.

"Để ly nước lên bàn." Dịch Dương không chút biểu tình, lạnh lẽo nhìn Doãn Thiên.

Hắn chễm chệ ngồi xuống ghế sofa, mạnh mẽ kéo cả người Diễm Trang ngồi lên đùi của hắn. Cả hai thân mật quấn quýt vừa ôm vừa hôn khiến cho bầu không khí trong phòng phút chốc nóng lên.

Anh hít vào một hơi, lãnh đạm đặt ly nước ở giữa bàn tròn rồi xoay người rời khỏi.

"Tôi có nói là cho anh đi sao?" Dịch Dương trầm giọng nói.

"Thế Dịch thiếu đây còn muốn tôi phải làm gì nữa? Làm bóng đèn công suất lớn à." Anh khó chịu châm biếm.



"Bàn làm việc của tôi hơi bừa bộn, anh qua đó dọn đi." Hắn kiếm cớ để giữ người ở lại, vở kịch hay hắn bắt buộc anh xem.

Doãn Thiên cố tỏ ra bình thường cẩn thận sắp xếp mớ tài liệu ngổn ngang. Anh cúi đầu chả thèm nhìn tới đôi uyên ươn đang tới mùa "động dục."

Dịch Dương thích thú quan sát vẻ mặt anh, khóe môi lại cong lên một nụ cười cực kỳ ấu trĩ.

Diễm Trang ân cần cầm ly nước trên bàn, đưa đến trước mặt của nam nhân, nũng nịu lấy lòng.

"Em nghe nói công ty Hàn Long mà trước kia anh mua lại từ nhà họ Hàn đến nay vẫn chưa có ai tiếp quản." Nói tới đây Diễm Trang ngừng một lúc, nhìn Dịch Dương bằng ánh mắt thăm dò, rồi chần chừ hỏi ý.

"Anh có thể để cha em, tiếp quản nó được không?"

Dịch Dương hơi chau mày, hắn gạt tay cô ra, trong mắt toàn là nghi kỵ.

"Sao hôm nay lại nhắc đến chuyện này?"

"Tại em thấy công ty Hàn Long đó rất có tiềm năng, nó cần một người đủ năng lực để đứng ra tiếp quản. Tương lai không biết chừng sẽ mang lại lợi nhuận khủng cho chúng ta."

"Lợi nhuận cho chúng ta? Hay là lợi nhuận cho nhà họ Trần?" Đôi mắt phượng thâm sâu dò xét, nhiều hơn là bỡn cợt khinh thường.

Diễm Trang như bị hắn nhìn thấu tâm can ủ mưu bày tính, sắc mặt nhất thời có chút thay đổi nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường. Cô ả sà vào lòng Dịch Dương, luồng tay vào chiếc áo sơ mi đã được cởi bỏ các nút, nhẹ nhàng vuốt véơ loạng lung tung.

"Em là người của anh, mọi chuyện cũng chỉ nghĩ cho anh."

Hắn nhếch môi cười mỉa, đẩy nhẹ cô ta ra khỏi người mình, lạnh lùng nói:

"Chuyện này bàn sau đi, tôi mệt rồi."

Diễm Trang nhìn thấy thái độ cứng rắn của hắn cũng không dám nói thêm, chỉ đành miễn cưỡng bước ra khỏi phòng.

Dịch Dương ngồi trên ghế sofa, mệt mỏi ấn mi tâm đau nhức.

"Công ty của nhà tôi là do anh mua lại?" Hai mắt Doãn Thiên đỏ ngầu, ngữ khí đầy giận dữ chất vấn.

"Vẫn còn ở đây sao? Suýt nữa thì tôi quên mất sự tồn tại của anh." Hắn thản nhiên uống nước, không chút để tâm mà lơ đễnh nhìn anh.



"Năm đó, các nhà đầu tư bỏ tiền vào Hàn Long đột ngột rút vốn, bên phía đối tác cũng chẳng biết vì lí do gì mà tự huỷ hợp đồng. Lô hàng tiền tỷ sắp xuất khẩu sang Ý lại bị cục hải quan gây khó dễ. Cổ phần trong công ty lại được một người không rõ danh tính lén lút thu mua." Nói đoạn anh siết chặt nắm tay, oán hận gằn từng chữ:

"Tất cả những chuyện đó, đều là do Dịch Dương anh một tay sắp đặt, là anh bày kế hãm hại gia đình tôi?" Hai mắt Doãn Thiên ngấn lệ đỏ au, bao nhiêu uất ức đều vỡ òa bùng nổ.

Người trước mặt vẫn bình tâm ngồi đó, không chút chột dạ, nhàn nhã trả lời:

"Đúng vậy!... Thì sao?"

Câu nói ấy như kích hoạt quả bom nguyên tử, Doãn Thiên như phát dại mà tiến đến túm chặt lấy cổ áo của Dịch Dương, điên cuồng rống lớn:

"Tại sao?" Anh thét, đôi con ngươi to tròn đã đẫm lệ bi ai.

"Người gây tai nạn là tôi, người tông chết vợ con anh là tôi. Cha, mẹ tôi có lỗi gì với anh? Tại sao anh lại hại Hàn gia phá sản, hại cha tôi nhảy lầu, hại cả gia đình tôi tử biệt."

Hắn bạo ngược đứng phắt dậy, gỡ tay Doãn Thiên ra rồi đè anh ngã ngồi xuống ghế.

Tuy vóc dáng của hai người không mấy chênh lệch thế nhưng đối với một võ sĩ đai đen Taekwondo như Dịch Dương thì chuyện vật ngã một người như Doãn Thiên chỉ là chuyện rất nhỏ.

Hắn kiềm chặt hai cổ tay anh không cho cựa quậy, hoàn toàn chế ngự cơ thể gầy yếu ở dưới thân.

"Cha của anh nhảy lầu là tự ông ấy đi tìm cái chết, đâu phải tôi đẩy ông ấy xuống, cũng đâu phải tôi kề dao lên cổ ép ông ấy nhảy. Còn mẹ của anh mất là vì bệnh tim, không liên quan đến tôi."

"Nếu anh không ép Hàn thị vào đường cùng, cha tôi sẽ không nhảy lầu tự tử, mẹ tôi cũng sẽ không tái phát bệnh tim mà chết." Doãn Thiên hai mắt trừng lớn nhìn Dịch Dương.

Hắn nhướn mày cười một cách tráo trợn đầy khinh bỉ.

"Nếu anh không hại chết vợ sắp cưới cùng đứa con chưa kịp chào đời của tôi, tôi cũng không tàn ác đến mức phải dồn Hàn gia vào đường cùng. Có trách thì anh nên trách chính bản thân mình gieo nhân gặt quả."

Doãn Thiên im lặng, hàng mi đen dài bất chợt rũ xuống, một dòng lệ nóng ầng ậc trào ra, lăn dài trên má.

Dịch Dương nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của anh, lồng ngực không hiểu sao lại có chút âm ỉ nhức nhói. Hắn buông thỏng tay anh, trầm mặc đi đến tủ quần áo, tùy tiện chọn đại một bộ đồ ngủ rồi bước vào phòng tắm xả mạnh vòi sen.

Lúc hắn trở lại, thì Doãn Thiên đã rời khỏi từ bao giờ, trong không gian mờ tối, rốt cuộc chỉ còn mỗi mình hắn và chiếc bóng lẻ loi.