Đổi lại, gương mặt hắn vẫn diện vô biểu tình, không mấy để tâm mà tiếp tục dùng bữa. Ánh mắt thi thoảng lại liếc nhìn ra phía cửa phòng ăn.
"Dịch Dương, lát nữa anh dẫn em đi trung tâm thương mại mua sắm có được không?" Diễm Trang nũng nịu lay nhẹ cánh tay người bên cạnh.
"Tôi bận." Hắn lạnh nhạt trả lời.
"Hôm nay là cuối tuần mà...Anh không thể dành một chút thời gian cho em sao." Cô bĩu môi hờn dỗi.
Dịch Dương nhìn thấy cô ta chau mày ủ rũ bất giác lại nhớ đến người vợ quá cố của mình. Trước kia có lần Mẫn Quân cũng ngỏ lời muốn cùng hắn đi Paris du lịch, thế nhưng vì công việc quá bận hắn đã thẳng thừng từ chối. Hắn hứa sau này khi có thời gian rảnh sẽ bù đắp lại cho cô. Tiếc là hai người đã chẳng còn có sau này nữa.
"Nếu muốn, tôi sẽ kêu tài xế chở cô đi. Cô thích gì cứ việc mua thỏa thích, hóa đơn cứ để tôi thanh toán." Dịch Dương thấp giọng dỗ dành.
"Tôi cũng vừa mới chuyển vào tài khoản cô một số tiền. Nếu thấy không đủ, cứ nói."
Nét mặt Diễm Trang nhanh chóng vui vẻ trở lại, cô ta hôn nhẹ lên gò má "thần tài." Cười đến tít cả mắt.
"Yêu anh nhất!"
Nói rồi cô ả hớn hở đứng dậy rời đi.
...----------------...
Lúc Dịch Dương đang rảo bước lên lầu thì vô tình nhìn thấy chú Trương mang theo một khay đựng thức ăn đầy ắp đi ra từ phòng ngủ của Doãn Thiên.
"Gì đây?" Hắn chau mày xét hỏi.
"Dạ...là bữa sáng của cậu Hàn ạ."
"Sao lại còn nhiều vậy?"
"Cậu ấy nói là cậu ấy không muốn ăn, bảo tôi đem ra ngoài." Vẻ mặt chú Trương có chút quan tâm lo lắng.
Vừa nghe nói hết câu, sắc mặt Dịch Dương liền tối sầm ác liệt, hắn không nói không rằng đi một mạch đến thẳng phòng Doãn Thiên.
Anh ghét bỏ xoay người, nằm quay mặt vào trong, im lặng không thèm đáp.
Dịch Dương bị thái độ phớt lờ này của anh làm cho điên tiết.
Hắn tiến đến bên giường, mạnh mẽ nắm chặt lấy cổ tay anh, nghiến răng chất vấn.
"Lại muốn tuyệt thực đến chết sao?"
Doãn Thiên lúc này mới hờ hững liếc nhìn hắn một cái. Cứng cỏi trả lời.
"Ăn hay không là quyền của tôi. Liên quan gì tới anh."
"Liên quan gì tới tôi?" Dịch Dương nhếch một bên môi, hừ hừ như chó dại.
"Xem ra lâu rồi tôi không dạy dỗ anh nên anh bắt đầu chẳng xem tôi ra gì?"
Dứt lời hắn lập tức cởi phăng chiếc áo trên người xuống. Khóe môi chậm rãi vẽ lên một đường cong đầy tà mị, gian manh.
Doãn Thiên nhìn thấy tên đốn mạt nào đó lại nổi lên thú tính, cả người bắt đầu sợ sệt run run.
"Anh muốn làm gì?"
Dịch Dương im lặng không đáp, trực tiếp dùng hai tay chế ngự áp sát đến con mồi.
Anh như một con cá đã nằm yên trên thớt, bất lực nhìn người khác cầm dao xẻo thịt mình.
Đợi đến lúc quần áo xé mở, hai thân thể nóng bỏng hòa quyện vào nhau. Doãn Thiên cảm thấy như có một dòng điện cao thế chạy xẹt qua đại não. Tứ chi anh cứng còng, tê liệt buông xuôi.
Dịch Dương một tay ghim chặt hai tay anh đặt ở trên đỉnh đầu. Tay còn lại thô bạo bóp chặt chiếc cằm thon, cưỡng chế tước đoạt từng hơi thở ngọt ngào ấm nóng.
Dục vọng được thỏa mãn, hắn mới lưu luyến di dời nụ hôn xuống cổ, yết hầu, rồi dừng lại trên chiếc xương quai xanh tinh xảo.
Từ vòm ngực trượt dài xuống phần cơ bụng săn chắc, mỗi một điểm trên cơ thể của anh đều in dấu chủ quyền mà hắn chiếm lĩnh day dưa.
Doãn Thiên cảm thấy da thịt mình như bị hàng ngàn hàng vạn con kiến tranh nhau cắn rỉa, ngứa ngáy đến khó chịu vô cùng. Anh cố gắng dùng chút sức lực yếu ớt của mình mà kháng cự nhưng càng ra sức kháng cự, Dịch Dương càng kiềm kẹp chặt hơn.
Doãn Thiên giương hai mắt uất hận nhìn tên ác ma không biết xấu hổ đang gặm nhấm hạt đậu nhỏ đơm trước ngực mình. Giọt nước mắt tủi nhục, căm hờn lại trào dâng nghẹn khuất.
"Anh hại tôi tan nhà nát cửa, giờ lại dùng cách bỉ ổi, hèn hạ này để trả thù tôi. Anh không thấy bản thân quá đê tiện rồi sao?"
Động tác xâm chiếm của Dịch Dương nhất thời khựng lại, hắn ngắm nhìn đôi mắt hạc đã rơm rớm lệ nhòa mà hơi nhói trong tim.
"Anh xem việc tôi làm với anh là hèn hạ sao?" Hắn rũ mi che đi mớ tâm tình phức tạp, hạ thấp giọng truy cầu.
Anh im lặng không đáp, đôi đồng tử nhạt màu vô hồn trống rỗng.
Dịch Dương lại phát điên, hắn buộc anh nhìn hắn, cay nghiệt rít từng chữ từng câu.
"Nếu anh đã xem tôi là một tên đê tiện. Tôi cũng không ngại đê tiện đến cùng với anh."
Dứt lời một tay Dịch Dương đỡ lấy eo Doãn Thiên nâng lên, đem bản năng ghê tởm chôn sâu vào huyệt động.
"Ưm..." Anh đau đớn rên lên một tiếng, nhanh chóng cắn chặt môi để ngăn cái âm thanh khuất nhục đáng hổ thẹn ấy thoát ra ngoài.
Doãn Thiên cảm thấy thắt lưng mình sắp bị làm đến gãy, bộ phận bên dưới cũng tê dại rã rời.
Dịch Dương nhìn thấy những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán anh. Ánh mắt âm tàn từ từ dịu xuống, hắn vậy mà hôn lên gò má trái, vươn tay lau dòng lệ nóng hoen mi.
Đây là lần đầu tiên Doãn Thiên cảm nhận được chút yêu thương, vỗ về từ nam nhân trước mặt. Trong đầu anh có chút mơ hồ không phân rõ thực hư. Thế nhưng ánh mắt đó, ánh mắt từ trước đến giờ chỉ toàn thù hận đó, nay lại xuất hiện một tia sáng dịu dàng.
Lúc này, Diễm Trang đứng bất động ngay ngoài cửa, cô ta không dám tin vào những gì đang diễn ra trườc mắt mình.
Cô một tay bịt miệng cố ngăn tiếng thản thốt phát ra trong vô thức, một tay vịn vào tường để chống đỡ toàn thân.Gương mặt xinh đẹp thất thần tái xanh nhợt nhạt. Gắng gượng lê từng bước chân nặng nề lảo đảo trở về phòng.
Trời vào chiều mây trôi lững thững, Doãn Thiên vừa nâng mi tỉnh giấc đã bắt gặp đôi mắt phượng hẹp dài đang nhìn chằm chú dõi theo từng cử động nhỏ nhất của mình.
"Dậy rồi sao?"
Anh im lặng quay mặt sang hướng khác.
Dịch Dương cũng chẳng nói gì thêm mà lẳng lặng xuống giường.
Đợi thân ảnh cao to khuất bóng, Doãn Thiên mới chịu đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Khoảng chừng sau tầm 20 phút, cánh cửa gỗ nặng nề bị người bên ngoài đẩy mở ló đầu vô, tên đàn ông khó ưa nào đó mang theo bát cháo đầy vẫn còn nóng hổi ,khói bay nghi ngút chậm rãi bước vào.
"Ăn đi!" Dịch Dương cưỡng bách, ra lệnh. Ngữ điệu vẫn trịch thượng như thường.
Anh miễn cưỡng ngồi xuống bàn tròn, múc cháo lên, ăn trong uất ức.
"Đừng bao giờ giở cái trò tuyệt thực ngu ngốc đó với tôi. Chưa được tôi cho phép, anh ngay cả quyền được chết cũng không thể hoàn thành." Hắn trầm giọng cảnh cáo, ánh mắt mang theo đe dọa nhìn chòng chọc Doãn Thiên.
Doãn Thiên suýt chút nữa thì nghẹn chết, anh hậm hực cúi đầu, chẳng muốn đôi co nhiều lời với người ngồi bên cạnh.
Dịch Dương nhìn anh một lúc lâu, đợi đến khi lượng cháo trắng trong bát đã cạn, mới hài lòng đứng dậy rời đi, lúc ra đến cửa lớn, hắn bất chợt dừng chân, khẽ thở dài ảo não.
"Năm đó, việc cha anh tự tử là việc mà tôi chẳng thể nào lường trước được."
Nói rồi hắn lãnh đạm bước đi, lúc đó không hiểu sao, Doãn Thiên lại cảm thấy bóng lưng dày rộng kia rất tịch liêu đơn độc.