Xin Cho Tôi Gọi Cô Là Em Yêu

Chương 73



Geoff đón Kerry và Robin lúc một giờ. Khi họ tới Essex Fells, Geoff dẫn Kerry và Robin vào trong nhà và giới thiệu họ với tất cả mọi người. Lúc cuối bữa ăn tối gia đình đêm hôm trước, anh đã giải thích vắn tắt với những người lớn tình huống khiến anh phải mang Robin theo.

Ngay lập tức bản năng của mẹ anh đã tập trung vào sự kiện người đàn bà mà Geoff cứ gọi là "mẹ của Robin" chắc hẳn có một ý nghĩa đặc biệt đối với con trai của bà.

- Tất nhiên, cứ để Robin ở đây suốt buổi chiều, - bà nói. - Tội nghiệp cho cháu, kẻ đó thậm chí có thể nghĩ tới việc hãm hại cháu. Còn Geoff, sau khi con và mẹ của cháu

- có phải con đã nói tên cô ấy là Kerry? - trở về từ Trenton, tất cả phải ở lại ăn tối cùng với gia đình.

Geoff biết câu nói mơ hồ của anh "chúng con sẽ tính sau" không gây tác dụng gì. Trừ phi một chuyện bất ngờ nào đó xảy ra, chúng ta sẽ ăn ở bàn ăn của mẹ, anh tự bảo.

Ngay lúc đó, anh phát hiện sự đồng ý trong ánh mắt của mẹ anh khi bà trông thấy Kerry. Nàng mặc một cái áo khoác lông lạc đà có thắt lưng và một cái quần phù hợp.

Một chiếc áo thun cổ lọ màu xanh lá cây càng làm nổi bật ánh nâu đỏ trong đôi mắt của nàng. Mái tóc của nàng buông lơi quanh cổ áo. Ngoại trừ chút son trên môi, nàng chỉ kẻ mí mắt.

Sau đó, anh có thể trông thấy mẹ anh rất hài lòng với lời cám ơn chân thật, không thái quá của Kerry về việc cho Robin ở lại trong lúc nàng đến nhà tù. Mẹ vẫn luôn luôn khó chịu vì những lời lẽ lễ độ quá mức, anh nghĩ.

Robin thích thú khi nghe nói tất cả chín người cháu đang ở đâu đó trong nhà.

- Don sẽ dẫn cháu và hai cháu lớn nhất đến Sports World, - bà Dorso nói với nó.

Kerry lắc đầu và khẽ nói:

- Cháu không biết...

- Don là người em rể tôi và hiện là đại úy trong sở cảnh sát bang Massachusetts, - Geoff trấn an nàng. - Cậu ấy sẽ bám sát bọn trẻ như keo.

Rõ ràng là Robin mong có một thời gian vui vẻ. Nó nhìn cặp song sinh hai tuổi bị cậu em họ bốn tuổi rượt đuổi, chạy thục mạng qua họ.

- Nơi đây cứ như giờ cao điểm của lũ trẻ, - nó vui vẻ nhận xét. - Con sẽ gặp lại mẹ sau.

Trong xe hơi, Kery tựa người vào lưng ghế và thở ra một hơi thật dài.

- Chị không lo lắng đấy chứ? - Geoff hỏi nhanh.

- Không, hoàn toàn không. Chỉ là một cảm giác nhẹ nhõm. Và bây giờ xin để tôi cho anh hay những chuyện tôi chưa kể với anh.

- Như chuyện gì?

- Như những năm thiếu thời của Suzanne, và cô ta đã trông thấy gì khi cô ta nhìn vào gương trong thời gian đó. Như chuyện của bác sĩ Smith. Như thái độ của bác sĩ Smith đối với một trong số bệnh nhân mà ông ta đã cho bộ mặt của Suzanne. Và như chuyện Jason Arnott vừa cho tôi biết sáng hôm nay.

Deidre Reardon và Beth Taylor đã có mặt trong phòng tiếp khách của nhà tù. Sau khi Geoff và Kerry cho viên thư ký biết tên, hai người đến gặp họ, và Geoff giới thiệu Kerry với Beth.

Trong lúc họ chờ được gọi tên, Kerry cố ý giữ một cuộc trò chuyện lạnh nhạt. Nàng biết những điều nàng muốn nói tới trước sự hiện diện của Skip, nhưng nàng muốn để dành cho tới lúc đó. Nàng không muốn đánh mất thời điểm cả ba người cùng hồi tưởng ký ức trong lúc nàng nêu ra nhiều điểm hệ trọng. Hiểu lời chào hỏi cố làm ra vẻ lạnh nhạt của bà Deidre Reardon, nàng tập trung vào cuộc trò chuyện với Beth Taylor, là người nàng có cảm tình ngay tức khắc.

Vào ba giờ đúng, họ được dẫn tới khu vực mà các thành viên trong gia đình và bạn bè được phép trực tiếp gặp tù nhân. Hôm nay ở đây động đúc hơn lúc Kerry đến tuần trước. Nản chí, Kerry nhận thấy đáng lẽ nàng nên chính thức yêu cầu được sử dụng một trong những phòng dành riêng cho công tố viên cũng như luật sư biện hộ. Nhưng như thế có nghĩa là sẽ phải nhân danh một phụ tá công tố viên của quận Bergen để đi gặp một tù nhân đã bị buộc tội giết người, điều mà nàng vẫn còn chưa sẵn sàng làm.

Họ đã xoay xở kiếm được một bàn trong góc, nơi ít ồn ào hơn hết. Lúc Skip được dẫn đến, cả Deidre Reardon lẫn Beth đều nhổm người lên. Sau khi viên cai ngục mở còng tay của Skip, Beth thụt người lại trong lúc Deidre ghì chặt con trai bà.

Rồi Kerry quan sát Beth và Skip nhìn nhau. Vẻ mặt của họ và chính sự dè dặt trong nụ hôn bộc lộ nỗi lòng của họ hơn bất cứ cử chỉ nồng nàn nào. Lúc đó, nàng chợt nhớ lại hết sức sống động, trong phiên toà ngày hôm ấy nàng đã trông thấy nỗi đau đớn trên mặt Skip Reardon trong lúc anh ta bị kết một bản án tối thiểu ba mươi năm tù, và đã lắng nghe lời phản đối có vẻ chân thật của anh ta rằng bác sĩ Smith là một con người dối trá. Nghĩ lại chuyện đó, nàng nhận thức rằng, mặc dầu nàng biết rất ít về vụ án lúc bấy giờ, nàng vẫn còn cảm thấy rõ vẽ chân thật trong giọng nói của Skip Reardon ngày hôm ấy.

Nàng đã mang theo một tập giấy nhỏ màu vàng trên đó nàng đã viết một loạt câu hỏi, dành chỗ dưới mỗi câu để ghi chép câu trả lời. Một cách vắn tắt, nàng kể cho họ nghe những lý do đã thúc đẩy nàng tổ chức cuộc gặp gỡ thứ hai này: câu chuyện của Dolly Bowles về sự hiện diện của chiếc Mercedes đêm Suzanne chết; việc Suzanne đã lớn lên một cách vô cùng bình thường; việc tái tạo kỳ lạ khuôn mặt của cô ta khi bác sĩ Smith giải phẫu một số bệnh nhân của ông trong thời gian gần đây; sự thu hút của Smith đối với Barbara Tompkins; việc tên của Jimmy Weeks đã được nhắc nhở trong cuộc điều tra; và, cuối cùng, sự đe doạ đối với Robin.

Kerry cảm thấy mình được cả ba người tán thưởng; sau khi họ bàng hoàng nghe những điều tiết lộ đó, họ không mất thời gian bình luận với nhau. Beth Taylor nắm lấy bàn tay của Skip trong lúc cô hỏi:

- Chúng ta có thể làm gì bây giờ?

- Trước hết, rõ ràng là giờ đây tôi đã có những mối nghi ngờ nghiêm trọng về việc Skip có tội hay không, và nếu chúng ta khám phá ra loại bằng chứng mà tôi đang tìm, tôi sẽ cố hết sức để giúp Geoff xin huỷ bỏ bản án. Tôi nghĩ là rất có thể, - Kerry nói với họ. - Skip, cách đây một tuần anh đã phỏng đoán sau khi chúng ta nói chuyện, rằng tôi không tin anh. Thực ra, không đúng như vậy. Điều tôi cảm thấy, và điều tôi đã suy nghĩ, là không có điều gì, tôi đã nghe mà lại không thể suy diễn theo hai cách - có lợi hoặc bất lợi cho anh. Chắc chắn không có điều gì tôi đã nghe có thể cung cấp căn cứ cho một vụ kháng án mới. Không đúng như thế, phải không Geoff?

Geoff gật đầu.

- Lời khai của bác sĩ Smith là lý do chủ yếu khiến anh bị kết án, Skip. Hy vọng to lớn độc nhất là đánh đổ lời khai đó. Và tôi thấy chỉ có một cách để làm việc này là dồn ông ta vào góc bằng cách tiết lộ một số điều dối trá của ông ta và buộc ông ta đối chất với những điều đó.

Nàng không chờ đợi bất cứ ai trong bọn họ nói.

- Tôi đã có sẵn câu trả lời cho câu hỏi đầu tiên mà tôi dự định đặt ra: Suzanne không bao giờ nói với ông cô ta đã được giải phẫu thẩm mỹ. Và tiện đây, chúng ta hãy bỏ qua thủ tục. Tên tôi là Kerry.

Trong một giờ mười lăm phút còn lại của cuộc đến thăm, nàng dồn dập hỏi họ nhiều câu.

- Skip, trước hết, có bao giờ Suzanne nhắc tới Jimmy Weeks?

- Chỉ ngẫu nhiên. - Anh ta nói. - Tôi biết ông ta là một thành viên của câu lạc bộ và thỉnh thoảng cô ấy đã chơi golf với ông ta. Cô ấy vẫn thường khoe khoang thành tích của mình. Nhưng khi cô ấy biết tôi đang nghi ngờ cô ấy có quan hệ mật thiết với một người nào đó, cô ấy bắt đầu chỉ nhắc tới tên của những phụ nữ cùng chơi golf với cô ấy.

- Có phải Weeks là người đang bị truy tố về tội trốn thuế thu nhập? - Deidre Reardon hỏi.

Kerry gật đầu.

- Thật là không thể tin nổi. Tôi nghĩ chính phủ quá bất công khi quấy rối ông ta. Năm ngoái, tôi đã tình nguyện tham gia cuộc vận động chống bệnh ung thư, và ông ta đã cho phép chúng tôi sử dụng khuôn viên của ông ta ở Peapack. Ông ta đã hỗ trợ toàn bộ hoạt động, lại còn quyên tặng một số tiền lớn. Thế mà cô nói ông ta đã có quan hệ mật thiết với Suzanne và đang đe doạ con gái của cô.

- Jimmy Weeks đã cẩn thận gìn giữ hình ảnh mình như một con người hào phóng đối với công chúng. - Kerry nói với bà ta. - Bà không phải là người duy nhất nghĩ ông ta là một nạn nhân bị chính phủ quấy rối. Nhưng bà hãy tin tôi đi, không có gì có thể xa rời sự thật. - Nàng xoay qua Skip. - Tôi muốn anh mô tả những món nữ trang mà anh tin Suzanne đã nhận của một người đàn ông khác.

- Một trong số đó là chiếc vòng ta bằng vàng khảm những ký hiện tử vi bằng bạc, ngoại trừ dấu Nam dương. Dấu này là nét hoa mỹ trung tâm, tất cả đều nạm kim cương. Suzanne là một người tuổi Nam dương. Đây rõ ràng là một món nữ trang rất đắt tiền. Khi tôi hỏi cô ấy sao cô ấy có cái vòng, cô ấy đã nói với tôi do cha cô ấy cho. Lần gặp ông ta sau đó, tôi đã cám ơn ông ta về sự hào phóng đối với cô ấy,và, đúng như tôi dự đoán, ông ta không biết tôi đang nói gì.

- Đó là loại nữ trang chúng ta có thể truy tìm nguồn gốc. Để bắt đầu, chúng ta sẽ mở một cuộc điều tra tại các tiệm kim hoàn ở New Jersey và Mannhattan. - Kerry nói.

- Một số tiệm có khả năng xác định một món nữ trang mà họ đã bán ra nhiều năm trước hoặc nhận biết kiểu dáng nếu đó là loại chỉ có một cái.

Skip kể với nàng về một chiếc nhẫn nạm ngọc lục bảo và kim cương trông giống như một nhẫn cưới. Các viên kim cương và ngọc lục bảo được gắn xen nhau một cách tinh xảo trên một chiếc nhẫn nhỏ bằng vàng.

- Một món khác mà cô ấy bảo là cha cô ấy đã cho?

- Phải. Cô ấy nói ông ta muốn đền bù cho những năm ông ta không cho cô ấy gì cả. Cô ấy bảo một số trong đó là nữ trang gia đình của mẹ ông ta. Như thế nghe dễ tin hơn. Cô ấy còn có một cây trâm hình bông hoa rõ ràng là rất xưa cũ.

- Mẹ còn nhớ cái đó. - Deidre Reardon nói. - Nó có một nụ hoa gắn vào đó bằng một dây xích bằng bạc. Mẹ vẫn còn giữ một bức ảnh cắt từ một tờ báo địa phương trong đó Suzanne mang nó tại một lễ hội từ thiện.Suzanne còn mang một vòng kim cương khác thuộc loại gia bảo khi cô ấy chết, Skip.

- Những nữ trang của Suzanne đêm hôm ấy ở đâu? - Kerry hỏi.

- Ngoại trừ những món cô ấy đang đeo trên, tất cả những món khác đều ở trong hộp nữ trang trên mặt bàn phấn của cô ấy. - Skip nói. - Xem như cô ấy để nó trong hộp nữ trang khoá trong phòng trang điểm, nhưng cô ấy thường không quan tâm.

- Skip, theo lời khai của anh trước toà, một vài món đã biến mất trong phòng ngủ của anh đêm hôm ấy.

- Có hai món tôi chắc chắn đã biến mất. Một món là cây trâm hình bông hoa. Vấn đề quan trọng là tôi không thể quả quyết nó ở trong hộp nữ trang ngày hôm ấy. Nhưng tôi có thể cam đoan rằng một khung ảnh trên bàn đầu giường là không còn ở chỗ cũ.

- Anh hãy mô tả nó cho tôi. - Kerry nói.

- Hãy để cho mẹ, Skip. - Deidre ngắt lời. - Kerry, cô nên biết, cái khung nhỏ đó rất đẹp. Nó nổi danh là đã được làm bởi một viên phụ tá cho nhà chế tác đồ nữ trang Fabergé. Chồng tôi đã ở trong quân đội chiếm đóng sau chiến tranh và đã mua nó ở Đức. Đó là một cái khung hình bầu dục tráng men xanh có mép chung quanh bằng vàng khảm ngọc trai. Đó là quà cưới của tôi cho Skip và Suzanne.

- Suzanne đã lồng một tấm ảnh của cô ấy vào trong đó. - Skip giải thích.

Kerry trông thấy viên cai ngục ở cửa nhìn đồng hồ trên tường.

- Chúng ta chỉ còn vài phút, - nàng hối hả nói. - Skip, anh trông thấy khung ảnh đó lần cuối lúc nào?

- Nó vẫn còn ở đó buổi sáng cuối cùng khi tôi thay áo quần. Tôi nhớ rất kỹ, bởi vì tôi đã nhìn nó khi tôi bỏ các thứ linh tinh vào trong túi bộ đồ tôi vừa mặc. Đêm hôm ấy, khi các thám tử bảo họ sẽ đưa tôi về sở cảnh sát để thẩm vấn, một người trong bọn họ đã lên phòng ngủ cùng với tôi trong lúc tôi lấy cái áo thun. Lúc đó khung ảnh đã không còn.

- Nếu Suzanne đã có quan hệ mật thiết với một người nào khác, rất có thể cô ấy đã tặng tấm ảnh của cô ấy cho người đó vào ngày hôm ấy.

- Không. Đó là một trong những tấm ảnh đẹp nhất của cô ấy, và cô ấy rất thích nhìn ngắm nó. Và tôi không nghĩ cô ấy thậm chí đã cả gan đem cho quà cưới của mẹ tôi.

- Và nó không bao giờ xuất hiện trở lại?- Kerry hỏi.

- Không bao giờ. Và khi tôi cố gắng nói có thể nó đã bị lấy trộm, công tố viên đáp lại rằng nếu một tên trộm đã có mặt tại đó thì tất cả nữ trang đã không còn.

Tiếng chuông báo hiệu chấm dứt giờ thăm. Lần này, khi Skip đứng lên, anh ta choàng một cánh tay quanh mẹ anh, cánh tay kia quanh Beth, và kéo họ sát vào anh.

Qua phía trên đầu họ, anh ta nhìn Kerry và Geoff. Nụ cười của anh ta làm cho anh ta có vẻ trẻ hơn mười tuổi.

- Kerry, chị tìm cách đưa tôi ra khỏi nơi này và tôi sẽ xây cho chị một ngôi nhà mà chị sẽ không bao giờ muốn rời khỏi trong phần đời còn lại của cuộc đời chị. - Rồi đột nhiên anh ta bật cười, nói tiếp. - Lạy Chúa, trong nơi này tôi không thể tin mình đã nói như thế.

Ở đầu kia của căn phòng, tù nhân Will Toth đang ngồi với bạn gái của anh ta, nhưng anh ta dồn hầu hết chú tâm vào nhóm người quanh Skip Reardon. Anh ta đã nhiều lần trông thấy mẹ của Skip, viên luật sư và cô bạn gái ở đây. Rồi tuần trước anh ta đã nhận ra Kerry MaGrath khi nàng đến gặp Skip. Anh ta sẽ nhận ra nàng ở bất cứ nơi đâu. - McGrath chính là lý do khiến anh ta sẽ phải trải qua mười lăm năm sắp tới trong địa ngục này. Nàng là công tố viên tại phiên toà xét xử anh ta. Rõ ràng là hôm nay nàng đang tỏ ra rất tử tế với Reardon; anh ta đã nhận thấy nàng dành toàn bộ thời gian vào việc ghi chép những gì Reardon kể với nàng.

Will và cô bạn gái của anh ta đứng lên khi có dấu hiệu thông báo thời gian tới thăm đã hết. Trong lúc anh ta hôn từ biệt cô, anh ta khẽ nói:

- Em hãy gọi điện thoại cho anh trai của em ngay sau khi về tới nhà và bảo anh ấy nhắn tin hôm nay MaGrath đã lại đến đây một lần nữa và ghi chép rất nhiều chuyện.