Si Morgan, nhân viên cao cấp của FBI phụ trách việc điều tra vụ trộm nhà Hamilton, ở trong văn phòng của ông tại Quantico vào chiều thứ Bảy, đang xem lại tài liệu in từ máy tính liên quan tới vụ này và những tài liệu khác dường như có liên hệ.
Họ đã yêu cầu vợ chồng Hamilton, cùng với nhiều nạn nhân bị trộm trong những trường hợp tương tự, cung cấp tên của tất cả khách mời đã từng tham dự tiệc tùng tại nhà họ trong mấy tháng trước khi họ bị trộm. Máy tính đã tạo ra một hồ sơ chủ rồi tách ra một danh sách những tên thường xuyên có mặt.
Điều rắc rối, Si nghĩ, là quá nhiều người trong cùng những nhóm thường qua lại với nhau, không có gì lạ khi trông thấy một số người thường xuyên xuất hiện, nhất là trong các lễ hội lớn.
Tuy nhiên, có chừng một tá tên có mặt rất đều đặn. Si xem xét kỹ danh sách theo thứ tự chữ cái.
Tên đầu tiên là Arnott, Jason.
Không có gì ở đó, Si nghĩ. Arnott đã được điều tra một cách thầm lặng cách đây hai năm và hồ sơ ông ta vẫn trắng tinh. Ông ta có một phần đầu tư trái phiếu lành mạnh, và trong những tài khoản cá nhân của ông ta không có các khoản nhập thêm đột xuất bằng tiền mặt tương ứng với các vụ trộm. Thu nhập bằng tiền lãi của ông ta cũng phù hợp với lối sống của ông ta. Bản kết toán thuế thu nhập của ông ta phản ánh một cách chính xác việc mua bán trên thị trường trái phiếu. Ông ta rất được tôn trọng với tư cách một chuyên gia mỹ thuật và đồ cổ. Ông ta thường xuyên chiêu đãi bạn bè và rất được lòng tất cả mọi người.
Nếu có một điểm mấu chốt trong lý lịch của ông ta, thì đó là Arnott có lẽ hơi quá hoàn hảo. Điều đó và sự kiện kiến thức sâu rộng của ông ta về đồ cổ và mỹ thuật phù hợp với tính chất chọn lọc của tên trộm chỉ lấy những vật có giá trị nhất. Có lẽ kiểm tra lại ông ta một lần nữa cũng không sao, nếu không có chuyện gì khác xảy ra, Si nghĩ. Nhưng ông ta quan tâm nhiều hơn đối với một cái tên khác trong bản danh sách thường xuyên,Sheldon Landi, một người đàn ông có một công ty giao tế xã hội.
Landi chắc chắn giao lưu với nhiều người đẹp, Si ngẫm nghĩ. Ông ta không kiếm được nhiều tiền, tuy nhiên ông ta sống xa hoa. Landi cũng phù hợp với lý lịch tổng quát về về người đàn ông mà máy tính bảo họ nên tìm hiểu: tuổi trung niên, chưa lập gia đình, trình độ đại học, tự làm chủ.
Họ đã gửi đi sáu trăm bản thông báo có hình tới những cái tên chọn lọc từ danh sách khách mời. Cho tới lúc này họ đã nhận được ba mươi nguồn tin. Một trong số đó xuất phát từ một phụ nữ đã gọi điện thoại để nói bà ta nghĩ thủ phạm rất có thể là người chồng cũ của bà ta. "Ông ta liên tục lấy trộm trong suốt thời gian chúng tôi kết hôn và nói dối để nhận một số tiền phụ cấp lớn khi chúng tôi ly hôn. Ông ta có cái cằm nhọn như tôi thấy trong tấm ảnh", bà ta giải thích một cách hăm hở. "Tôi sẽ kiểm tra kỹ ông ta nếu tôi là ông".
Giờ đây, trong lúc ngửa người trên lưng ghế ở bàn viết, Si nghĩ về cú điện thoại đó và mỉm cười. Ông chồng cũ mà người phụ nữ nói tới chính là một thượng nghị sĩ Mỹ.