Xin Lỗi, Chúng Ta Đã Ly Hôn Rồi

Chương 5: Cô ta là hoa khôi của hộp đêm



Minh Châu cảm thấy bản thân thật bi ai, cô và Thế Trường gặp tai nạn, cô nằm liệt giường ba tháng, anh luôn được Minh Ngọc, em gái cùng cha khác mẹ của cô chăm sóc.

Mà hình tượng của cô đã bị Minh Ngọc bôi đen thành đê tiện độc ác thích giành lấy mọi thứ của cô ta, vì thế sau này mặc kệ cô có nói gì thì Thế Trường cũng không tin.

Hiện giờ ông nội vì hoàn thành lời ước hẹn giữa hai gia đình mà đuổi Minh Ngọc ra nước ngoài lại ép Thế Trường cưới cô, cho nên anh càng khẳng định cô thật sự đê tiện không từ thủ đoạn giống lời Minh Ngọc đã từng nói.

Minh Châu mím chặt môi, sau đó bất chấp tất cả nói:

“Vậy anh đánh em lại đi.”

Thế Trường cười nhạo.

“Đánh cô thì quá hời cho cô rồi, Minh Châu à, cô quá ngây thơ rồi đấy.”

“Vậy anh muốn thế nào?”

Thế Trường tiến sát lại gần Minh Châu, ánh mắt của anh lộ ra sự tàn nhẫn.

“Minh Châu, có một nơi rất thích hợp với cô đấy.”

Thế Trường lôi Minh Châu vào phòng VIP của một hộp đêm, người trong phòng vừa nhìn thấy anh đều đồng loạt đứng dậy chào hỏi.

“Tổng giám đốc Trường.”

“Anh đến thì quá tốt rồi, bọn em còn tưởng anh không đến đấy.”

“Qua đây ngồi, em rót rượu cho anh nhé.”

Thế Trường cười đáp trả họ, mấy người này đều đến từ những công ty nhỏ phụ thuộc vào tập đoàn của anh, vậy nên nhìn thấy anh, họ mới nhiệt tình nịnh nọt như thế.

Anh vốn khinh thường đến những nơi như thế này, nhưng hôm nay thì khác, không có chuyện gì khiến anh phấn khích hơn là tận mắt chứng kiến Minh Châu bị bọn họ làm nhục cả.

Minh Châu à, làm sai thì phải chịu trừng phạt thôi!

Minh Châu nép phía sau Thế Trường, ánh đèn mờ ảo hắt lên mặt càng khiến cô trông nhu nhược động lòng người, đám đàn ông kia nhìn cô đều nuốt nước miếng, một người mở miệng hỏi:

“Anh Trường, đây là ai vậy?”

Vừa nói gã vừa lướt trên người Minh Châu một lượt, nước bọt như sắp trào ra khỏi miệng, gã hận không thể nhào tới đè cô xuống mà chà đạp một phen.

Thế Trường nhếch môi cười hỏi:

“Sao? Xinh đẹp không?”

“Xinh đẹp, không hổ là mắt chọn người của anh Trường.”

Cả đám a dua đua nhau tâng bốc anh, mà anh lại đẩy Minh Châu ra trước mặt mình sau đó chỉ vào cô nói:

“Đương nhiên rồi, đây là tiếp viên xinh đẹp nhất trong hộp đêm này mà.”

Minh Châu trợn to mắt nhìn Thế Trường với ánh mắt khó tin, mặt của cô trở nên tái nhợt, hơi thở bắt đầu dồn dập.

“Thế Trường, anh nói bậy gì đó? Em là...”

“Là cái gì?”

Thế Trường xụ mặt, sau đó đạp một phát thật mạnh vào eo của cô khiến cô ngã lăn quay ra sàng, dáng vẻ vô cùng chật vật khó coi.

Thế Trương chưa chịu buông tha, anh tiến tới trước mặt cô nhấc chân đạp vào vai cô hung ác nói:

“Tôi bảo cô là thứ gì thì cô chính là thứ đó!”

Anh khom lưng xuống giơ tay bóp chặt cằm của cô, trên môi nở một nụ cười tựa ác ma ngoi lên từ địa ngục.

“Minh Châu, thân là hoa khôi của hộp đêm này thì cô phải làm tròn bổn phận của mình, mau hầu hạ tất cả mọi người có mặt ở đây cho tôi.”

“Thế Trường, anh điên rồi!”

Minh Châu vùng vẫy muốn đứng lên lại bị anh đạp xuống, sau đó “bốp”, một bàn tay giáng xuống mặt cô.

“Tôi điên à? Tôi sẽ cho cô thấy tôi điên như thế nào.”

Anh túm lấy tóc của cô kéo lên, sau đó lớn tiếng nói:

“Các người nói xem hoa khôi của hộp đêm này có thủ đoạn độc đáo nào hay không? Tôi cũng có hứng thú muốn biết đấy.”