Xin Lỗi, Chúng Ta Đã Ly Hôn Rồi

Chương 6: Chỉ anh mới có thể bắt nạt cô



Tiếp viên trong hộp đêm đa số đều chỉ ngồi uống rượu với khách, thỉnh thoảng sẽ bị sàm sỡ vài cái chứ không làm chuyện gì quá đáng.

Nhưng rõ ràng Thế Trường cố ý làm khó dễ Minh Châu, vì thế đám nịnh hót kia thuận nước đẩy thuyền nói:

“Thủ đoạn đặc sắc nhất đương nhiên là thoát y rồi.”

Vừa dứt câu, ánh mắt cả đám người lập tức dán chặt vào cơ thể của Minh Châu, họ không dám đụng vào người mà Thế Trường mang đến, nhưng nếu có thể nhìn thân thể của cô, họ cũng rất thỏa mãn.

“Vậy sao?”

Thế Trường nhướng mày nhìn Minh Châu, cười nói:

“Vậy cô thoát y cho bọn tôi xem thử xem.”

Thế Trường nhấc chân ra khỏi người Minh Châu, sau đó ra lệnh:

“Cởi ra mau!”

Minh Châu quỳ rạp trên sàn, cô nhìn chằm chằm vào Thế Trường, vành mắt đỏ ửng nước mắt không ngừng rơi xuống.

Trái tim của cô quá đau đớn.

Không biết vì nguyên nhân gì mà Thế Trường thấy cô như vậy trong lòng lại khó chịu, thậm chí ngực của anh còn cực kỳ nặng nề.

Người xung quanh nghe Thế Trường nói xong lập tức ồn ào, thấy Minh Châu chậm chạp không chịu cởi quần áo, một người trực tiếp tiến lên lôi kéo cô.

“Có nghe anh Trường nói gì không hả? Mau múa thoát y cho bọn này xem!”

Minh Châu sợ hãi cuộn tròn cơ thể lại nhất quyết không để bị lôi đi, người nọ tức giận đá vào người cô quát to:

“Mẹ nó! Đắc tội anh Trường rồi còn muốn an ổn nữa à? Xem tao trừng trị mày thế nào!”

Dứt câu cả đám vây xung quanh Minh Châu, bắt đầu xé rách quần áo trên người cô.

Minh Châu liều mạng ôm lấy chính mình, nhưng sức của một cô gái làm sao chống chọi được với một đám đàn ông, ngay sau đó mấy viên cúc áo bị bứt ra, cặp ngực căng tròn trắng mịn bị bao bọc trong chiếc áo lót xuất hiện trước mắt bao người.

Minh Châu hoảng loạn che chắn thân thể, nước mắt như mưa lớn tiếng cầu xin:

“Thế Trường em sai rồi, cầu xin anh buông tha cho em đi mà, cầu xin anh hu hu...”

Đám người kia nghe tiếng kêu gào của cô càng thêm hưng phấn, thậm chí họ không e dè gì nữa mà lớn mật cởi quần của cô ra.

“Thế Trường em van xin anh... đừng mà... đừng mà...”

“Em biết lỗi rồi...”

“Sau này em không dám làm trái ý anh nữa...”

Trong phòng VIP vang lên tiếng cười man rợ của một đám đàn ông và tiếng kêu gào thảm thiết của một cô gái.

Thế Trường nhìn khung cảnh trước mặt, trong lòng vô cùng bực bội, anh cảm thấy bản thân như mất hết lý trí mà vung chân đá vào một trong đám người đang nhục nhã Minh Châu.

Cả đám sửng sốt không dám động đậy, tất cả đều trợn tròn mắt nhìn Thế Trường.

“Cút hết cho tôi!”

Thế Trường phẫn nộ gào thét, cả đám sợ hãi rụt cổ vội vàng nối đuôi nhau rời khỏi phòng, họ thèm thuồng Minh Châu thật nhưng không dám đắc tội anh.

Chỉ trong chốc lát, cả căn phòng chỉ còn lại Thế Trường và Minh Châu đang nằm trên sàn khóc thút thít.

Thế Trường nhìn quần áo của cô tả tơi, da thịt lồ lộ trước không khí mà trong lòng cực kỳ nghẹn khuất.

Anh không ngờ được rằng mình lại muốn chiếm hữu cô cao đến vậy.

Vừa rồi khi anh nhìn thấy cô bị đám người kia bắt nạt, trong lòng lại đột nhiên sinh ra một suy nghĩ vô cùng vớ vẩn.

Đó chính là chỉ có anh mới được bắt nạt cô.

Lúc sau tiếng khóc thút thít nhỏ dần, Minh Châu nằm yên trên sàn không nhúc nhích tựa như con rối không có linh hồn, chỉ có nước mắt vẫn không ngừng tuôn ra rồi rơi thẳng xuống nền gạch lạnh lẽo.