Xuân Ý Nháo

Chương 12: Chương </span></span>6-2



Nhưng bởi vì Nguỵ Vô Tiện quá hung dữ, lại suy xét đến Lam Vong Cơ sau lưng Nguỵ Vô Tiện càng hung dữ hơn, nên những người lắm chuyện đó không dám nói trước mắt, đều là sau lưng xì xầm bàn tán, Nguỵ Vô Tiện càng tức giận.

Điều này khiến Nguỵ Vô Tiện gần đây không có tâm trạng đi chơi sau giờ học, thành thành thật thật ở trong phòng. Hôm nay, trở về phòng, phát hiện thấy trên bàn để một đĩa hạt nhỏ đã lột sạch, rất là kỳ lạ, đi sang phòng Giang Trừng bên cạnh hỏi: "Giang Trừng, ngươi có hạt sen không?"

Giang Trừng cho rằng hắn muốn ăn, nói: "Khoan nói ta đang ở Cô Tô Lam thị, vào mùa này, ta biết đi đâu tìm hạt sen cho ngươi. Muốn ăn thì chờ trở về Vân Mộng, cũng sắp đến mùa, ngươi lại tha hồ ăn".

Nói như vậy, chỗ Giang Trừng tất nhiên là không có, hắn trở về phòng ăn mấy hạt, hương vị cũng không tệ lắm, hắn cũng có chút thèm, nên mặc kệ thế nào, ăn hết cả đĩa, ngày thứ hai trở về phòng, lại có một đĩa. Liên tiếp mấy ngày, đều có, Nguỵ Vô Tiện cũng không phải ngu ngốc, đương nhiên có suy đoán, chỉ là không đi xác minh, sau đó một hôm trở về phòng, không có hạt sen đã lột nữa, mà đặt một hộp thức ăn.

Nếu nói trước đó chỉ là suy đoán, thì khi mở hộp thức ăn này ra, những kiệt tác này của ai đã hoàn toàn được khẳng định. Nguỵ Vô Tiện mở hộp thức ăn đó ra, nhìn thấy bên trong để một đĩa vỏ dưa hấu xào...

Hắn cũng nghe nói là dưa hấu Giang Nam chín sớm, mùa này đã có, nhưng đây thật sự hoàn toàn là vỏ dưa hấu xào, một chút thịt dưa đỏ hắn cũng không thấy. Hơn nữa thứ này xào lên, nhão nhão dính dính một đống, màu sắc cũng đặc biệt kỳ lạ, nhìn thấy liền muốn ói, làm sao có thể là thứ ăn được.

Nguỵ Vô Tiện lẩm bẩm, nói tiểu cũ kỷ này thật là cứng nhắc muốn chết, đầu óc thẳng đuột, Nguỵ Vô Tiện nói cái gì thì là cái đó, căn bản là không nghi ngờ.

Nhưng món vỏ dưa hấu xào này, là hắn nói hươu nói vượn mà, thứ này có thể ăn được sao, dù sao Nguỵ Vô Tiện cũng không có hứng thú nếm thử. Sau đó liên tiếp mấy ngày, món vỏ dưa hấu xào kia, đều được đưa tới...

Nguỵ Vô Tiện không muốn, nhưng đồ được đưa tới lúc hắn không ở đó, không có cách nào từ chối, cho nên hôm nay tìm lý do, tan học trở về sớm nửa tiết, chờ trong phòng, cuối cùng đã bắt được người tặng đồ.

Nhưng người mang đồ tới cũng không phải là Lam Vong Cơ, mà là một môn sinh Lam thị bình thường, Nguỵ Vô Tiện hỏi thế nào, môn sinh đó cũng không trả lời, không còn cách nào khác, liền nhờ người đi tìm Lam Hi Thần, Lam Hi Thần cười nhẹ nhàng, nói với môn sinh kia: "Cứ nói đừng ngại, Nguỵ công tử là người một nhà".

Nếu gia chủ đã mở miệng, môn sinh kia tất nhiên thành thật nói: "Là Lam nhị công tử kêu ta đưa".

Nói thật, nếu không phải chính mình đã từng nói thứ này ăn ngon, thì Nguỵ Vô Tiện sẽ cho rằng đây là trò trừng phạt gì đó của Lam Vong Cơ. Hắn thở dài, nói với Lam Hi Thần: "Trạch Vu Quân, đệ đệ của ngươi thật là kỳ quái nha".

Lam Hi Thần lộ ra vẻ hối hận hiếm thấy, nói với hắn: "Lúc còn rất nhỏ Vong Cơ bị trúng lời nguyền, tất cả cảm xúc đều không còn, việc này chắc Nguỵ công tử cũng đã nghe nói".

Nguỵ Vô Tiện gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết, Lam Hi Thần lại kể cho hắn nghe một đoạn chuyện cũ.

"Lúc đó ta cũng còn nhỏ, có một hôm, Vong Cơ chạy đến tìm ta, ta thấy trong tay y đang ôm một con thỏ, y nói, con thỏ này không biết ở đâu tới, chân bị thương, y băng bó cho nó, nhưng Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm nuôi thú cưng, y tới xin phép ta, ta liền đồng ý để cho y nuôi con thỏ trong lúc dưỡng thương, y liền hỏi ta, con thỏ thích ăn cái gì, ta nói là cà rốt và rau xanh, hắn đi rồi. Qua vài ngày, Vong Cơ lại chạy đến tìm ta, trong tay vẫn ôm con thỏ đó, nhưng con thỏ đang thoi thóp trong tay y, y nói với ta là vì con thỏ thích ăn cà rốt, nên y vẫn luôn cho nó ăn, nhưng con thỏ đó còn nhỏ, không biết no, ăn tới no căng, lúc phát hiện thì đã như vậy".

Lam Hi Thần nhớ lại chuyện cũ, khẽ thở dài, lại nói: "Ta thấy y tuy rằng vẫn lạnh lùng như băng sương giống lúc trước, nhưng bộ dạng thật cẩn thận ôm con thỏ kia, kêu ta cứu nó. Ta hiểu được lời phụ thân nói khi còn sống, Vong Cơ không phải là không có cảm xúc, y có yêu thương, có đau đớn, cũng có thương tâm khổ sở, chỉ là không thể biểu đạt ra".

"Vong Cơ chỉ có cảm xúc đối với mệnh định chi nhân, cho nên ta vẫn luôn muốn tìm được người đó, ta muốn y trải nghiệm mọi khổ sở, vui vẻ, đau thương, hân hoan ở trên đời, muốn y biết rằng tình cảm mang đến sự đẹp đẽ kỳ diệu". Sau đó Lam Hi Thần mỉm cười với hắn, hành lễ, "Tuy rằng có hơi làm khó người khác, nhưng tại hạ khẩn cầu Nguỵ công tử hãy cho Vong Cơ một cơ hội, thử ở chung một thời gian, nếu thật sự không được, Cô Tô Lam thị chúng ta tuyệt đối không miễn cưỡng".

Nguỵ Vô Tiện nghe được những lời này liền chết sững tại chỗ, thật lâu sau vẫn chưa thể phục hồi tinh thần lại.



***

Lam Vong Cơ ở Tàng Thư Các chép gia quy, cho dù y chép tốc độ cực nhanh, mười lần này, cũng không phải một sớm một chiều có thể chép xong. Nghe thấy động tĩnh trên cây ngọc lan ngoài cửa sổ, vốn nghĩ là gió lớn, không ngờ chỉ lát sau trên bệ cửa sổ xuất hiện một bóng người.

Nhìn thấy y, liền cười một chút: "Nè, Lam nhị công tử, tư vị của việc chép phạt này, không dễ chịu ha".

Lam Vong Cơ nhìn hắn một chút, lại cúi đầu tiếp tục chép, lãnh đạm nói: "Phạm lỗi thì bị phạt, có gì mà không dễ chịu".

Người này vẫn là không thú vị như cũ, Nguỵ Vô Tiện nằm trên bệ cửa sổ, một tay chống cằm, nhìn y viết chữ, không nói gì. Lam Vong Cơ lại chép một hồi, ánh mắt hơi chuyển động, nhưng lại hiếm thấy mà mở miệng trước, nói: "Ngươi có việc?"

"Ừ ừ ừ" Nguỵ Vô Tiện gật đầu mấy cái, lại không nói tiếp.

Lam Vong Cơ hỏi hắn: "Chuyện gì?" . Truyện Sủng

"À, ta chính là tới để cám ơn lòng tốt của cái người mỗi ngày đều mang thức ăn ngon đến cho ta". Dứt lời, Nguỵ Vô Tiện lại cười một cái.

Tay Lam Vong Cơ hơi khựng lại, không đợi y nói, Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Đừng hòng trốn tránh, món vỏ dưa hấu xào ta chỉ nói với một mình ngươi".

Đã nói như vậy, Lam Vong Cơ cũng không cần phủ nhận nữa, liền nói: "Ngươi đã nói thích".

"Đúng vậy, ta có nói, nhưng Lam Trạm, ngươi có ăn qua món đó không vậy?" Nguỵ Vô Tiện tò mò, món ăn cổ quái như vậy, mà Lam Vong Cơ cũng có thể đem đi tặng.

Thế mà Lam Vong Cơ lại gật gật đầu, tỏ vẻ đã ăn qua. Làm cho Nguỵ Vô Tiện càng tò mò, hỏi y: "Hương vị như thế nào?"

Lam Vong Cơ nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Không biết đánh giá như thế nào".

"Ha ha ha ha ha ha" Nguỵ Vô Tiện bị y chọc cười, "Lam Trạm, ha ha ha ha, ngươi cũng thật thà quá đi".

Lam Vong Cơ đương nhiên không hiểu hắn đang cười cái gì, nhưng nhìn thấy dáng vẻ thực sự vui vẻ của hắn, chính mình dường như cũng cảm giác có chút bay bổng, ánh mắt loé sáng, lông mi cũng nhẹ nhàng rung động.

Cuối cùng cười đủ rồi, Nguỵ Vô Tiện nói: "Nhưng mà, món vỏ dưa hấu xào đó vẫn xem như là món chay, ta muốn ăn thịt". Sau đó khoé miệng hắn cong lên ý cười, "Hay là Lam Trạm, ngươi ra sau núi bắt mấy con chim để ta nướng đi".

Lam Vong Cơ chỉ nói: "Vân Thâm Bất Tri Xứ không thể sát sinh"



Nguỵ Vô Tiện chậc một tiếng, "Ta còn tưởng rằng hiện giờ ta nói cái gì ngươi cũng sẽ đáp ứng chứ". Thấy Lam Vong Cơ không lên tiếng, một lát sau, lại hỏi hắn: "Lam Trạm nè, người ngươi muốn tìm là ta sao?"

Lam Vong Cơ thành thành thật thật, gật gật đầu.

Nguỵ Vô Tiện hứng thú lên, hỏi y: "Làm sao ngươi biết là ta?"

"Ta biết", ngừng một chút, Lam Vong Cơ lại nói: "Chỉ có ngươi là không giống".

Nguỵ Vô Tiện kỳ thật không thể nào có thể lý giải lời nói này, lời này có lẽ cũng chỉ có Lam Vong Cơ mới có thể lý giải. Nguỵ Vô Tiện lại hỏi y: "Vậy ngươi cần ta làm gì?"

Lam Vong Cơ gác bút xuống, đang ngồi ở kia, nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi này một chút, sau đó con ngươi nhạt màu trong suốt nhìn qua, nghiêm túc nói một câu: "Thì, cứ ở bên cạnh ta".

Cành ngọc lan lao xao xào xạc, trái tim nảy lên thình thịch thình thịch. Nguỵ Vô Tiện cũng không biết Lam Vong Cơ là cái người gì, nói ra lời này thật khiến người ta không thể chịu nổi.

Lúc này có người ở bên ngoài gõ cửa, kêu: "Lam nhị công tử, người có thư".

Cũng trong nháy mắt, Nguỵ Vô Tiện vội vàng bỏ chạy, ánh mắt Lam Vong Cơ nhìn qua, chỉ thấy bóng dáng rời đi, đuôi ngựa buộc cao đong đưa, dây cột tóc màu đỏ vẫn bắt mắt như trước.

Nguỵ Vô Tiện cũng bỏ chạy như một làn khói, may mà môn sinh kia đến quấy rầy, bằng không để Lam Vong Cơ nhìn thấy bộ dạng này của hắn thì còn ra gì nữa. Nguỵ Vô Tiện chỉ cảm thấy hai má mình nóng bừng, hai tay ôm lấy mặt, muốn mau chóng làm cho mình bình tĩnh lại, nhưng nhớ tới Lam Vong Cơ, với gương mặt kia, nói lời nói kiểu như thế, đây là phạm quy nha! Làm sao có ai có thể bình tĩnh được cơ chứ?

Không chỉ vẻ mặt, mà trái tim cũng không nghe theo sự điều khiển của hắn, cảm giác không thể bình tĩnh lại, hắn quyết định tìm việc gì đó để làm, nếu không toàn bộ đầu óc đều là tiểu cũ kỷ, thì còn biết làm gì.

Hôm nay gió hơi lớn, cành ngọc lan ngoài cửa sổ cũng xào xạc hơn, làm cho Lam Vong Cơ có chút phân tâm, mỗi lần có tiếng động, y lại nghiêng đầu ngó xem một lần, thấy cành cây trống không, lại quay về tiếp tục viết.

Hoá ra chỉ là gió mà thôi.

Y liền tiếp tục quy quy củ củ chép, cả một buổi chiều, chỉ thỉnh thoảng có gió là có thể làm cho y phân tâm.

Nhìn thấy cũng gần đến giờ rồi, Lam Vong Cơ buông bút xuống, thu dọn thành quả hôm nay, cầm trong tay, mới vừa đứng dậy định cất những trang giấy này, thì nghe có môn sinh đến gõ cửa.

"Chuyện gì?" Lam Vong Cơ hỏi.

Môn sinh đó nhẹ nhàng đẩy cửa ra, hành lễ với y, sau đó có chút lo lắng nói: "Lam nhị công tử, tông chủ truyền lời, mời người qua ngay lập tức, nói là...." Hắn dừng một chút, mới dám nói tiếp, "nói là, Nguỵ công tử, bỏ chạy..."

Lam Vong Cơ nhẹ buông tay, những trang giấy tràn ngập nét chữ đoan chính, rơi lả tả khắp mặt đất.