Ra khỏi Tàng Thư Các, mới phát hiện trời đang bắt đầu mưa tí tách. Nhưng cũng không ai quan tâm đến những điều này, khi được cho biết Nguỵ Vô Tiện bỏ chạy, Lam Vong Cơ đến Hàn Thất trước, vô thức, bước chân nhanh hơn một chút.
Vào đến Hàn Thất, thấy Giang Trừng cũng ở đó, Lam Vong Cơ gật đầu với hắn chào hỏi, rồi hành lễ với Lam Hi Thần, "Huynh trưởng". Sau đó trực tiếp hỏi: "Nguỵ Anh, sao rồi?"
Lam Hi Thần nói: "Vong Cơ, ngươi đừng gấp, trước hết nghe Giang công tử nói".
Giang Trừng liền kể, chiều hôm nay Nguỵ Vô Tiện không đi học, Nguỵ Vô Tiện tuy rằng cứng đầu, nhưng đa số quậy phá đều là sau giờ học, hắn gần như không chủ động trốn học, nghĩ thấy hơi kỳ lạ, nhưng lại cho rằng hắn không khoẻ, sau khi tan học đến phòng hắn thì thấy không có ai ở đó. Lại đợi một hồi, đến giờ cơm cũng không thấy người xuất hiện, sau đó đến nhà ăn cũng không thấy, hắn và Nhiếp Hoài Tang cùng các bạn học khác tìm khắp Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng không gặp người.
Chuyện này rất kỳ quái, Nguỵ Vô Tiện nếu định biến mất một thời gian dài, nhất định sẽ nói trước với Giang Trừng, không nói gì chứng tỏ sẽ không đi đâu lâu lắm, Nguỵ Vô Tiện không phải cái loại người vô duyên vô cớ khiến người khác lo lắng, trừ phi thật sự có chuyện gì khiến hắn không muốn thông báo. Giang Trừng cảm thấy sự việc không ổn, tới tìm Trạch Vu Quân.
Lam Hi Thần nói: "Ta đã kêu môn sinh tìm khắp Vân Thâm Bất Tri Xứ một lần nữa, vẫn không thấy người".
Lam Vong Cơ sau khi nghe xong, nói: "Nguỵ Anh, sẽ không ra ngoài uống rượu?"
Lam Hi Thần lắc lắc đầu, lại nói: "Đã cho người tìm ở Thải Y trấn, những nơi Giang công tử có thể nghĩ ra ta đều cho người đi tìm, cũng không có kết quả."
Giang Trừng nói: "Nguỵ Vô Tiện và kiếm đều không thấy, ta thấy rất có khả năng là bỏ chạy".
"Bỏ chạy?" Lam Vong Cơ khó hiểu.
Giang Trừng lại nói: "Đừng sốt ruột, tiểu tử kia nếu rời khỏi Cô Tô, rất có thể chạy về Vân Mộng, có khả năng hắn muốn trở về tìm cha ta để nói, ừm, cái việc kia... Các ngươi có thể không biết, hiện giờ Nguỵ Vô Tiện luôn bị người ta chê cười ở sau lưng, ai mà chịu nổi, hắn làm vậy cũng có thể hiểu mà, ta chỉ muốn nói cho các ngươi biết một tiếng".
Xác thật, sự việc hiện giờ không còn là chuyện của đám tiểu bối bọn họ nữa, nếu Nguỵ Vô Tiện muốn từ hôn, nhất định phải tìm về Giang Phong Miên, Giang Trừng suy đoán như vậy.
Lam Hi Thần an ủi nói: "Nếu như thế, Vong Cơ cũng không cần sốt ruột, để ta liên hệ với Giang tông chủ".
Nói tới đây, Lam Vong Cơ gật gật đầu, chậm rãi trở về Tĩnh Thất. Cơn mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, còn vang lên mấy tiếng sấm liên tiếp, Lam Vong Cơ ở trong Tĩnh Thất, lấy đàn, nhẹ nhàng khẩy lên.
Đánh đàn là phương pháp trước mắt duy nhất có thể giúp y giải toả một ít cảm xúc, từ nhỏ Lam Khải Nhân và Lam Hi Thần vẫn luôn yêu cầu y định kỳ phải đàn, bọn họ nói, đánh đàn sẽ tĩnh tâm, nhưng tâm của y vẫn luôn tĩnh như vậy, y không thấy có sự khác biệt nào.
Nhưng hôm nay hoàn toàn không giống, đàn xong mấy khúc nhạc, hơi rối loạn, tâm không tĩnh. Nhìn cơn mưa ngoài cửa sổ, không biết sao, Lam Vong Cơ cảm thấy trong lòng trống vắng.
Y nghĩ, Nguỵ Anh thật sự vì giải trừ hôn ước với y, mà bỏ chạy sao.
Tuy rằng là chính mình làm khó người khác, biểu hiện của Nguỵ Vô Tiện cũng không được vui lắm, bản thân còn làm chuyện quá phận đối với hắn, nghĩ liên tiếp nhiều thứ, thì hắn bỏ chạy cũng không phải là không có lý.
Nhưng y chỉ cảm thấy kỳ lạ, lúc buổi trưa Nguỵ Vô Tiện tới tìm y, tự nghĩ tự nói, rồi hỏi y một câu, y đều thành thật trả lời, cũng không biết đúng hay không, nhưng Nguỵ Vô Tiện cười rất là vui vẻ, đôi mắt hoa đào lấp lánh đó cong lên, khoé miệng nở nụ cười, không phải là giả. Cho nên y thật sự không cảm thấy, Nguỵ Vô Tiện sẽ bỏ chạy, lúc y phạm sai lầm cực lớn đối với hắn, Nguỵ Vô Tiện vẫn không muốn y bị trừng phạt nặng, người như vậy sẽ lặng lẽ bỏ lại mọi thứ mà chạy hay sao.
Tiếng sấm vẫn nổ vang rền, vang đến nỗi khiến trái tim y chệch đi mấy nhịp, Lam Vong Cơ nghĩ, nếu nói Nguỵ Anh không bỏ chạy, vậy có thể là gặp tai nạn rồi hay không.
Nghĩ đến lời nói lúc trưa của Nguỵ Vô Tiện, trong lòng chợt xao động, Lam Vong Cơ đứng lên, cầm dù đi ra ngoài.
Mưa càng lúc càng lớn, rơi xuống mặt đất bắn tung toé. Lam Vong Cơ cầm dù, đối mặt với rừng núi tối tăm trước mắt, y nhấc chân, đi vào.
Đêm mưa không trăng, ánh sáng mờ ảo, tầm nhìn rất kém, dường như phía sau núi càng lạnh lẽo hơn. Lam Vong Cơ cũng không quan tâm đến đôi giày bị bùn đất lấm lem, cứ từng bước một đi vào trong rừng.
Nguỵ Vô Tiện có nói, thường xuyên đi bắt chim, để làm đồ ăn cho mình, nhưng trong rừng có rất nhiều chim, không dễ tìm kiếm, nhưng Nguỵ Vô Tiện còn nói qua, sẽ đi bắt cá, sau đó sẽ nướng lên ở mảnh đất trống bên dòng suối nhỏ, hương vị rất ngon. Lam Vong Cơ liền tới đó, đi dọc theo bờ suối để tìm. Vòng đi vòng lại cả canh giờ, cũng không có bất kỳ tung tích nào, nhưng y không muốn bỏ cuộc.
Nếu Nguỵ Vô Tiện không có ở đây thì thôi, nhưng nếu có ở đây, mà bởi vì bây giờ mình bỏ cuộc, phát sinh ra chuyện ngoài ý muốn, Lam Vong Cơ sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình, cho nên y sẵn lòng ở trong rừng núi này tìm cả một đêm mà không có kết quả, cũng không thể quay đầu trở về.
Không gian trong núi u ám, vốn là một mảnh tối đen, y lại thấy phía trước có điểm loang loáng, nhanh chóng bước qua, nhìn thấy cây kiếm cổ màu gỗ đó, chuôi kiếm cắm xuống mặt đất, thân kiếm xuyên qua mấy con cá, vỏ kiếm ném ở bên cạnh. Thân kiếm sáng choang, phản chiếu lại ánh trăng yếu ớt, cũng may thị lực Lam Vong Cơ thật tốt, mới không bỏ lỡ.
Y đương nhiên nhận ra cây kiếm đó, là Tuỳ Tiện của Nguỵ Vô Tiện, mà người có thể dùng linh kiếm để bắt cá như thế này, ngoại trừ Nguỵ Vô Tiện chẳng còn ai. Y quả nhiên đoán không sai, Nguỵ Vô Tiện thật sự ở trong đây, nhưng hiện giờ chỉ thấy bội kiếm của hắn, hắn có thể gặp chuyện gì, Lam Vong Cơ lại ngạc nhiên phát hiện, tâm tình hiện giờ của y, là hốt hoảng.
Cấm lấy cây kiếm kia, tìm kiếm khắp nơi, không có kết quả, rốt cuộc y đứng ở núi rừng lạnh lẽo, kêu to: "Nguỵ Anh!"
Lam Vong Cơ chưa bao giờ kêu to tiếng như vậy, dường như những cảm xúc đè nén ở trong lòng suốt bao nhiêu năm nay, theo tiếng gọi này, phá tan gông xiềng, biểu lộ ra được, thế nên Lam Vong Cơ có một loại cảm giác nhẹ nhõm không ít.
Chính là kêu tên người mà y muốn gặp, đi tìm bóng dáng mà y muốn gặp.
Giống như mọi việc đã đến hồi kết rồi, mệnh định chi nhân đã từng là thứ gì đó hư ảo, tưởng tượng mù mờ, rốt cuộc bây giờ đã biến thành một người thật sự, một người tên là Nguỵ Anh.
***
Nguỵ Vô Tiện đúng thật là không có trốn, hắn chỉ bị tiểu cũ kỷ làm cho tinh thần xáo trộn, muốn tìm việc gì đó để làm, dời đi sự chú ý. Nhưng hiện giờ đối mặt với vách đá lạnh lẽo này, gặp cơn mưa xối xả và run rẩy trong cơn gió lạnh, hắn thật sự cảm thấy, chính mình sẽ không đủ may mắn để về được nhà.
Người tu tiên vốn dùng linh lực bao quanh lấy thân mình, ngăn được mưa ướt, ngự kiếm lúc trời mưa, bọn họ sẽ làm như vậy. Nhưng Nguỵ Vô Tiện đã bị nhốt ở đây vài canh giờ, cho dù là có thiên phú, nhưng dù sao hắn cũng là thiếu niên, linh lực có hạn, hiện giờ linh lực của hắn đã rất yếu, căn bản không tránh được mưa.
Hắn ôm chặt lấy thứ mà hắn đang dùng áo khoác để bọc lấy, may mắn là thứ đó còn có thể mang đến chút ấm áp. Hắn vốn nghĩ đi một lúc sẽ về nên không nói cho ai biết, nên không ai biết hắn tới nơi này, đương nhiên cũng sẽ không có người đến cứu hắn, hắn chỉ có thể ráng chịu đựng đến khi hết mưa rồi nghĩ cách leo lên.
Trong lòng lại bắt đầu lẩm bẩm lầm bầm, đều là lỗi của tiểu cũ kỷ kia, đương không nói ra câu nói đó chọc cho người ta chịu không nổi. Hiện giờ thì hay rồi, người có thể cứu mạng y đang mắc kẹt ở đây, không biết tiểu cũ kỷ có phát hiện là hắn biến mất hay không. Nếu có phát hiện chắc là sẽ phái người đi tìm hắn, vậy thì trong lòng hắn cũng còn yên tâm một chút, nếu không phát hiện, hiện giờ chắc là đang trong Tĩnh Thất uống trà đọc sách, vậy thì thật sự sẽ khiến hắn tức chết.
Dù sao hiện giờ hắn vừa lạnh lại vừa đói, còn bắt đầu buồn ngủ, hắn hắt xì một cái thật to, Nguỵ Vô Tiện nghĩ lần này thật tệ, không chết ở đây, nếu có thể trở về chắc cũng bệnh nặng một trận, nghĩ như vậy, cảm giác trong tai xuất hiện ảo thanh.
Hình như là giọng của tiểu cũ kỷ, tên tiểu cũ kỷ đáng giận này chiếm cứ đầu óc của hắn còn chưa đủ, hiện giờ đến cả lỗ tai cũng muốn độc chiếm, mọi người đều nói con người lúc ốm yếu đến phút cuối cùng sẽ nghĩ đến người mà mình nhớ mong nhất, vậy người hắn nhớ nhất là tiểu cũ kỷ sao? Thật là hài hước, sao có thể chứ.
Nhưng dường như hắn đúng là nghe được giọng của tiểu cũ kỷ, trong lòng nảy ra một suy nghĩ, hắn hét to đáp lại: "Lam Trạm! Lam Trạm! Ta ở chỗ này!!!"
Quả nhiên, chỉ lát sau, đống cỏ khô trên đầu được đẩy ra, gương mặt tuấn mỹ như ngọc khắc kia của Lam Vong Cơ xuất hiện, ở trên vách đá cúi đầu xuống nhìn hắn.
Giống như phá tan bóng đêm, Lam Vong Cơ so với vầng trăng sáng bị che mất hôm nay, thật sự không khác một chút nào.
Nguỵ Vô Tiện vừa nhìn thấy y liền cười, "Lam Trạm!! Ngươi tới cứu ta à!!"
Thấy hắn cũng không có gì đáng lo, Lam Vong Cơ khẽ thở phào, rồi uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy xuống dưới, lập tức nghiêng người qua, che dù cho người nọ.
Nguỵ Vô Tiện hiện giờ không biết là vui tới cỡ nào, cao hứng nói: "Oa, may mắn là ngươi đã tới rồi, ngươi không biết ta thảm như thế nào đâu, ở đây lạnh cóng một đêm, thế nào cũng lấy đi nửa cái mạng của ta".
Lam Vong Cơ thấy hắn lạnh cóng đến nỗi môi tím tái, cũng không biết người này đã ở đây bao lâu, y đưa dù cho hắn cầm, cởi áo khoác của mình bọc Nguỵ Vô Tiện lại, nháy mắt toàn thân ấm áp hẳn lên, Nguỵ Vô Tiện hơi sửng sốt, Lam Vong Cơ nhìn thấy hơi nhíu mày, "Tại sao mặc ít như vậy?"
Nguỵ Vô Tiện mới nhớ tới thứ trong lòng hắn, đem cây dù nhét lại vào tay y, hưng phấn nói: "Lam Trạm, Lam Trạm, cho ngươi xem thứ này". Hắn mở bọc áo khoác đang ôm trong tay ra, hai cái bánh bao phủ lông tơ trắng tinh dán sát vào nhau, sưởi ấm cho nhau. Có lẽ mở áo khoác ra làm gió lạnh lùa vào, khiến hai cái bánh bao không vui, đều quay đầu lại.
Chính là Nguỵ Vô Tiện đang khoác áo của Lam Vong Cơ, hai cái bánh bao thì bọc trong áo khoác Nguỵ Vô Tiện, cả ba cũng chớp chớp đôi mắt to nhìn Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Tặng cho ngươi con thỏ nè, đáng yêu hay không?"
Trái tim Lam Vong Cơ bị giáng một đòn mạnh, lấp đầy trong tim, lấp đầy trong mắt đều là gương mặt tươi cười và đôi mắt sáng ngời của Nguỵ Vô Tiện.
Nhưng người này không hổ là người quanh năm sống như một tảng băng, vẻ mặt y không hề thay đổi, đứng ở đó, thật lâu sau, mới hỏi: "Tại sao ngươi đến đây?"