Nguỵ Vô Tiện cảm thấy tiểu cũ kỷ này thật sự chẳng hiểu phong tình, chậc một tiếng, nói với y, hoá ra sau khi hắn rời khỏi Tàng Thư Các, đang nghĩ ngợi xem muốn làm gì, chợt nghe trên đầu có tiếng chim kêu, hắn cười hắc hắc, chạy vào trong núi.
Bắt mấy con chim, dùng cành cây xiên qua để nướng, ngồi chờ chán quá, lại đi bắt mấy con cá, cành cây không đủ, nhưng lười đi nhặt, nhìn thấy Tuỳ Tiện đeo bên hông, cảm thấy cũng được, rút ra xiên cá, cắm lên mặt đất đợi lát nữa hun khói.
Tuỳ ý ngậm một cọng cỏ trong miệng, nằm xuống gác chân lên, bộ dáng rất là nhàn nhã, đợi và đợi, liền thấy buồn ngủ, mới vừa thiu thiu, thì nghe thấy có tiếng động trong bụi cỏ ở trên đầu. Hắn cũng lười ngồi dậy, ngửa đầu nhìn lên, thấy hai quả banh lông xù xù trắng như tuyết, chớp đôi mắt hồng hồng, nhìn hắn.
Là con thỏ, sau núi của Vân Thâm Bất Tri Xứ có rất nhiều thỏ hoang, trước kia bọn hắn tới đây chơi, thường hay bắt gặp. Sau đó hắn nhổ cọng cỏ trong miệng ra, nhếch miệng cười tươi.
Hắn vừa nhúc nhích, hai con thỏ liền hoảng sợ, bỏ chạy, hai quả banh trắng như tuyết nhảy về phía trước, Nguỵ Vô Tiện ở phía sau đuổi theo. Không ngờ hai con vật nhỏ này có thể chạy nhanh như vậy, đuổi theo một đoạn, hai cái bánh bao đó dừng lại trước mặt, Nguỵ Vô Tiện chuẩn bị lấy đà, nhắm chuẩn, phóng tới. Công phu của hắn vốn là tốt, đương nhiên bắt được hai con thỏ, nhưng mặc dù đã ôm được hai con thỏ vào lòng, mừng rỡ chưa được bao lâu, thì bỗng nhiên cảm giác dưới chân hẫng một cái.
"Ô?" Hoá ra mớ cỏ khô kia nằm bên cạnh một vách núi, đất vốn dĩ mềm xốp, chịu không nổi cú nhảy của Nguỵ Vô Tiện, liền sụp xuống, Nguỵ Vô Tiện cứ thế rớt xuống dưới.
Nhưng Nguỵ Vô Tiện không hoảng hốt, ôm chặt hai cái bánh bao kia, xoay người giữa không trung, an toàn đáp xuống đất. Thở ra một hơi, ngẩng đầu nhìn vách núi, rất là cao, nghĩ nghĩ, Tuỳ Tiện còn ở bên trên xiên cá, không thể ngự kiếm đi lên, nhưng không sao, với thân thủ của Nguỵ Vô Tiện, cho dù một tay ôm hai cục bông, hắn còn một tay cũng không phải không thể leo lên khỏi vách núi này.
Nhưng lại cứ xui xẻo như thế, hắn đã ôm hai con thỏ cẩn thận, thì trời liền đổ mưa. Vách núi này trụi lủi, trời mưa trơn trượt, như thế này hắn thật sự không thể leo lên, hắn sợ hai con thỏ mắc mưa chịu không nổi, nên cởi áo khoác ngoài bọc chúng nó lại, nghĩ chỉ có thể đợi tạnh mưa rồi rồi mới lại thử dùng tay không leo lên. Nhưng cơn mưa Giang Nam này, đã mưa là mưa không dứt, chờ một cái, chờ luôn tới bây giờ, không ngừng không dứt, còn có khuynh hướng ngày càng lớn hơn.
"Sau đó lúc ta đang tuyệt vọng, thì ngươi tới á, Lam Trạm, ngươi làm thế nào biết ta ở đây vậy?" Nguỵ Vô Tiện tò mò hỏi y.
"Đoán" Lam Vong Cơ đem hai cái bánh bao che chắn cẩn thận trong vòng tay y.
"Chà, ngươi cũng thật hiểu ta". Cười, Nguỵ Vô Tiện lại hỏi: "Vậy ngươi trên đường đến đây, có thấy kiếm của ta không?"
Lam Vong Cơ gật đầu, "Đã lấy rồi".
Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Thật tốt quá, vậy đưa cho ta đi, chúng ta ngự kiếm trở về". Mới vừa nói xong, Lam Vong Cơ liền ném chiếc ô trong tay đi, không nói hai lời đem Nguỵ Vô Tiện bế ngang lên, bước lên Tị Trần, Nguỵ Vô Tiện bị hành động của y làm cho sửng sốt, sau đó mới nhận ra Lam Vong Cơ ôm hắn ngự kiếm, còn dùng linh lực bao quanh thân hắn, ngăn cản nước mưa.
Nguỵ Vô Tiện cảm thấy ngượng ngùng hẳn lên, nói: "Lam Trạm, ta có thể tự đi". Lam Vong Cơ vững vàng ôm hắn, căn bản làm lơ hắn, hắn lại nói: "Ngươi không phải là không thích tiếp xúc với người khác hay sao?"
Nguỵ Vô Tiện nhớ tới việc lần trước đi Thải Y trấn trừ tuý, Lam Vong Cơ từ chối kéo hắn. Nếu nói sau khi xảy ra sự kiện kia Lam Vong Cơ cũng có ôm hắn ngự kiếm, nhưng lần đó thật sự bản thân có thương tích, còn hiện giờ hắn khoẻ mạnh, cũng không biết Lam Vong Cơ là ý gì.
Lam Vong Cơ chậm rãi nói: "Ngươi không phải là người khác"
Lời này, khiến cho Nguỵ Vô Tiện – người cho tới nay luôn nói nhiều nhất – cũng không biết phải nói như thế nào, chỉ đành ở trong lòng người ta "à" một tiếng, cũng may hắn thực sự thấy lạnh, mới không nóng bừng mặt.
Thình thịch thình thịch, nhịp tim đập mạnh mẽ của Lam Vong Cơ, làm cho trong lòng người ta có chút khẩn trương. Hắn nghĩ, giọng nói Lam Trạm trầm thấp, dễ nghe nha, lần trước không để ý, trong lòng ngực cũng rất ấm áp, thoái mái nữa.
Ngự kiếm thẳng một đường đem người về Tĩnh Thất, Lam Vong Cơ lại đi ra ngoài mang nước ấm về, đẩy Nguỵ Vô Tiện đến sau bình phong để đi tắm, còn mình thì lui ra. Nguỵ Vô Tiện có chút ngại ngùng, ở phía sau bình phong, thò đầu ra, hỏi y: "Lam Trạm, ngươi cũng bị ướt, hay là ngươi tắm trước đi?"
Cơn mưa này lớn, cho dù là có che dù, Lam Vong Cơ đi trong đường núi dưới cơn mưa lâu như vậy, vẫn là có chút bị tạt ướt. Huống hồ dù sao đây cũng là phòng của Lam Vong Cơ, nước cũng do y mang tới, hắn cứ thế thản nhiên hưởng thụ, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy không được tốt lắm.
Chỉ nghe Lam Vong Cơ lãnh đạm nói: "Ngươi tắm trước". Sau đó cầm khăn ngồi ở bên bàn lau khô cho hai cái bánh bao, thấy y cũng không có ý định nói thêm, Nguỵ Vô Tiện chỉ đành phải đi tắm.
Lam Vong Cơ lau khô cho hai con thỏ rồi, dùng thuật pháp hong khô lông cho chúng, tìm một cái rổ, lót ít khăn vào trong đó, rồi đặt hai cái bánh bao vào trong. Hai cái bánh bao chắc ở bên ngoài lạnh, hiện giờ ấm áp, chớp mắt vài cái, rồi dựa vào nhau ngủ. Lam Vong Cơ đặt chúng lên bàn, sau đó cầm quần áo, đi đến trước tấm bình phong.
Nguỵ Vô Tiện người này không chịu yên thân, tắm rửa cũng không nghiêm túc, không biết sao mà tắm với một thùng nước cũng tạo ra âm thanh chơi đùa trên sông, Lam Vong Cơ khẽ thở dài một cái, cầm quần áo vắt lên bình phong, nói: "Quần áo để đây". Rồi lại quay về cạnh bàn.
Một lát sau, hết nghe tiếng nước, lại qua một hồi nữa nghe tiếng Nguỵ Vô Tiện vọng ra, "Lam Trạm, ta tắm xong rồi, ngươi tắm đi". Nhìn thấy cái rổ trên bàn, hắn chạy tới, ngạc nhiên vui mừng nói: "Lam Trạm, ngươi rất biết chăm sóc con thú nhỏ nha, không ngờ đó".
Lam Vong Cơ do dự một thoáng, rồi nói: "Trước kia, có chăm sóc một thời gian".
Sau đó lại không nói nữa, bày một bàn đầy hộp bánh ngọt cho Nguỵ Vô Tiện, bởi vì giờ đã trễ, chỉ có thể để cho hắn lót dạ trước, nghĩ một hồi lại lấy thêm mấy hộp khác nhau mở ra bày lên bàn, còn cảm thấy không hài lòng lại mở ra tiếp.
Lam Vong Cơ tuy không ăn bao nhiêu, nhưng có nhiều quà tặng Lam Hi Thần chia cho y, nên y vẫn còn rất nhiều thức ăn.
Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy trên bàn bày bánh đầy tràn, vội ngăn y lại: "Được rồi! Được rồi! Ngươi nghĩ ta là heo sao! Như thế này ăn sao hết!"
Lam Vong Cơ mới ngừng tay lại, rồi nói: "Không đủ, tự lấy thêm"
Nghĩ rằng Lam Vong Cơ thật đúng là đem mình nuôi thành heo rồi, thuận miệng nói: "Được rồi, ta không khách sáo với ngươi đâu". Liền cầm bánh lên ăn.
Lam Vong Cơ lúc đó mới đi đổi nước, rồi tự mình đi tắm gội.
Nguỵ Vô Tiện ngồi ở bên cạnh bàn, lấy tay chọc chọc vào cái bánh bao lông tơ kia, mấy con thỏ có lẽ là mệt mỏi, cũng mặc kệ hắn, cứ ngủ. Đến khi Lam Vong Cơ tắm xong đi ra, thấy hắn đang ngồi bên bàn chơi với mấy con thỏ, cũng không nói gì, cầm cái khăn lại, đắp lên đầu hắn.
Đang định hỏi muốn làm gì, thì phát hiện Lam Vong Cơ nhẹ nhàng xoa xoa, hoá ra là lau tóc cho hắn, Nguỵ Vô Tiện ngăn lại nói: "Không, không cần, bình thường ta đều không lau".
Lam Vong Cơ không cho phép từ chối, nói: "Sẽ cảm lạnh".
Vừa định nói sẽ không, liền hắt xì một cái, Nguỵ Vô Tiện liền không nói gì nữa, ngoan ngoãn để người ta lau tóc. Lam Vong Cơ sau đó hài lòng, buông hắn ra, nhẹ giọng nói: "Nghỉ ngơi đi".
"Hả? Ơ... ơ" Nguỵ Vô Tiện phản ứng, nhưng Tĩnh Thất chỉ có một cái giường, vậy ý Lam Vong Cơ chính là muốn ngủ chung, tuy rằng giường này cũng đủ to, hai người bọn hắn cũng còn là thiếu niên chưa cao lớn, thêm một người nữa nằm cũng vừa.
Lại thấy Lam Vong Cơ đến bên giường đợi hắn, mới vừa tắm gội xong, còn chưa vấn tóc, cũng không mang mạt ngạch, nhưng thật ra thiếu vài phần thận trọng, thêm vài phần lười biếng, Nguỵ Vô Tiện lại cảm thấy mới lạ, nhìn nhiều hơn một chút. Nhưng Lam Vong Cơ ở cạnh giường, vẫn luôn bất động, dù không nói rõ, nhưng hiển nhiên là đang đợi hắn lên trước, rồi sau đó mình mới lên, chính là ý muốn Nguỵ Vô Tiện ngủ bên trong.
Nguỵ Vô Tiện bĩu môi, bước tới, bò vào bên trong và nằm xuống. Lam Vong Cơ sau đó cũng nằm xuống bên cạnh hắn, đắp chăn cho hai người, sau đó nằm thành tư thế ngủ phi thường đoan chính đúng tiêu chuẩn Cô Tô Lam thị.
Nhưng Nguỵ Vô Tiện bên cạnh mới vừa tắm gội xong, toả ra mùi thơm ướt mềm, thoang thoảng hương bồ kết hoà lẫn với mùi cơ thể riêng biệt của Nguỵ Vô Tiện, thật là thơm, ánh mắt Lam Vong Cơ bất giác bay qua. Thấy cần cổ trắng nõn kia của Nguỵ Vô Tiện lộ ra, đường cong tinh tế tuyệt đẹp, run run theo nhịp thở.
Nguỵ Vô Tiện tuy đưa lưng về phía Lam Vong Cơ, nhưng hắn cảm thấy Lam Vong Cơ đang nhìn mình, nhớ tới ánh mắt cực kỳ nóng bỏng lần trước Lam Vong Cơ nhìn hắn, hắn liền không thể tĩnh tâm mà ngủ, xoay người qua, đáng tiếc là hắn đã đoán sai, Lam Vong Cơ tuy vẫn chưa ngủ, nhưng cũng không có nhìn hắn, nằm đó nhìn lên đỉnh màn.
Mới nhớ ra giờ này có phải còn hơi sớm không, hỏi y: "Lam Trạm, còn chưa tới giờ hợi đúng không?"
Lam Vong Cơ gật đầu, "Ừm"
Hèn chi, Nguỵ Vô Tiện căn bản còn chưa thấy buồn ngủ, liền một tay chống mặt, nghiêng người qua, nói với y: "Chúng ta tâm sự một chút đi". Cũng không đợi Lam Vong Cơ đồng ý hoặc từ chối, tiếp tục nói: "Lam Trạm, ngươi có phải có chuyện gì muốn nói với ta không?"
Nguỵ Vô Tiện luôn cảm thấy Lam Vong Cơ có chỗ nào đó hơi kỳ quái, nhưng đoán không ra, bèn hỏi thẳng, dù sao tiểu cũ kỷ này thật sự thật thà. Hắn vốn tưởng Lam Vong Cơ muốn trách hắn không nói tiếng nào chạy lung tung, tự mình đến sau núi gây chuyện này nọ, không ngờ Lam Vong Cơ im lặng một hồi, nói: "Ta cho rằng ngươi bỏ đi rồi".
"Hả?" Nguỵ Vô Tiện hỏi như là chuyện đương nhiên: "Tại sao ta phải bỏ đi chứ?"
Lam Vong Cơ nhìn sang bên đây, làm như tươi tỉnh lên không ít, y hỏi: "Ngươi không muốn bỏ đi sao?"
Câu hỏi này khiến Nguỵ Vô Tiện ngây người ra, "Ta có muốn bỏ đi đâu".
"Ồ" Lam Vong Cơ đáp lại, rồi không nói gì, nhìn chằm chằm lên đỉnh màn, ánh mắt hơi hơi loé lên.
Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc phát hiện không đúng ở chỗ nào, vừa rồi Lam Vong Cơ cứu hắn ở sau núi, dẫn hắn trở về, cho đến lúc hắn đã lên giường nằm, tuy rằng bề ngoài dường như cũng không thay đổi gì, lời nói cũng vẫn ít như trước, nhưng ánh mắt kia, trầm lặng muốn chết, phảng phất như là ao tù nước đọng, không có sức sống, không giống tiểu cũ kỷ thường ngày một chút nào.
Đôi mắt của tiểu cũ kỷ rất nhạt, khi ánh mắt hơi chuyển động sẽ sáng ngời, giống như bây giờ, mới đẹp làm sao. Hắn nhận ra chính mình hiện giờ đang hơi nhổm đầu lên, nhìn xuống Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ lớn lên thật sự là rất đẹp, với khoảng cách gần như vậy, hắn cũng hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ điểm xấu nào.
Một hồi sau, Lam Vong Cơ lại hỏi hắn: "Vì sao đến sau núi?"
"Giữa trưa không phải nói với ngươi là ta muốn ăn thịt sao?"
Nguỵ Vô Tiện đúng là có nói qua, Lam Vong Cơ cũng vì vậy mới tìm ở phía sau núi, nhưng hơi khó hiểu, hỏi hắn: "Có thể đi Thải Y trấn đến tiệm ăn".
Hắn cũng không phải chưa từng lén chạy ra ngoài, còn bị Lam Vong Cơ bắt được mấy lần, phạt mấy lần, nhưng Nguỵ Vô Tiện lắc lắc đầu, "Không đi được đâu".
"Vì sao?" Lam Vong Cơ không hiểu.
"Còn không phải vì có tên tiểu cũ kỷ nào đó, nếu ta tự mình xuống núi bị phạt, thì người đó nhất định lại muốn nhận phạt thay ta hay sao". Sau đó nhìn y cười, nói: "Chậc chậc, ta thật sự là nhìn không nỡ".
Y định nói đến sau núi bị bắt gặp cũng phải chịu phạt, nhưng rồi không mở miệng, Lam Vong Cơ nhìn nhìn hắn, lại trở về nhìn chằm chằm lên đỉnh màn, nói: "Lần tới sẽ đi cùng ngươi". Dừng một chút, lại nói: "Ta có thể xin xuống núi, sẽ không bị phạt".
"Nhà các ngươi còn có thể làm như vậy ha! Không nói sớm!" Nguỵ Vô Tiện bất mãn lẩm bẩm, hắn vì chuyện này đã bị phạt không ít lần.
Lam Vong Cơ gật gật đầu, nói: "Ta có thể"
Vậy tức là môn sinh bình thường sẽ không được làm như vậy, Nguỵ Vô Tiện lại bất mãn chậc một tiếng. Lam Vong Cơ nói: "Không được chậc lưỡi, không lịch sự".
Nguỵ Vô Tiện nghe câu này thấy vui vẻ, cười nói: "Ta cứ không lịch sự đấy, thì sao?"
Lam Vong Cơ lại không nói gì, nhìn chằm chằm lên đỉnh màn. Nguỵ Vô Tiện không ngừng chậc lưỡi một cách bất lịch sự, còn thô lỗ nhìn chằm chằm vào người ta. Lam Vong Cơ cứ im lặng như vậy, nhưng bị hắn nhìn chằm chằm mãi, thật lâu sau, chớp chớp mắt, rốt cuộc là chịu không nổi, đã mở miệng: "Nguỵ Anh, ngủ đi".
"Ờ" Nguỵ Vô Tiện nằm xuống, nhưng ánh mắt vẫn không thu lại, cứ nhìn chằm chằm vào y, cách y một khoảng rất gần, gần đến mức y có thể cảm nhận được nhịp thở của Nguỵ Vô Tiện.
Thình thịch, thình thịch, lại không biết là nhịp tim đập của ai, quanh quẩn giữa hai người. Nghe rồi lại nghe, dường như mang tới lời cảnh cáo mặt đỏ tai hồng.
Hầu kết Nguỵ Vô Tiện khẽ nhúc nhích, mở miệng hỏi y: "Lam Trạm, ngươi không định làm, chuyện kia đúng không?"
Lam Vong Cơ thở dài một hơi, cực kỳ bất đắc dĩ nói với hắn, "Ngươi cần nghỉ ngơi". Sau đó lại nói, "Yên tâm ngủ đi".
Nguỵ Vô Tiện lại "ờ" một tiếng, ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Nhưng hắn thật sự có một loại cảm giác, luôn cảm thấy ánh mắt Lam Vong Cơ đang trên người mình, hắn chợt mở mắt ra, thì thấy con người màu hổ phách kia phóng lớn ngay trước mắt, dán lại thật gần.
Không ngờ hắn bỗng nhiên mở mắt, lần này khiến Lam Vong Cơ sợ hãi không nhẹ, vội vàng lui về phía sau, thật hiếm khi, Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy vẻ mặt có chút quẫn bách của y.
Trong lòng liền thấy vui vui, tiểu cũ kỷ này, quả nhiên là nhìn trộm hắn, còn cố giả bộ.
Ánh mắt Lam Vong Cơ chợt loé lên khi nghe thấy tiếng cười vui vẻ của hắn, tiếng cười êm tai dễ nghe, đánh thẳng vào tâm trí y, khiến cho hồi chuông báo động trong tim y vang lên.
Không cho hắn có nhiều thời gian để làm càn, hắn đã bị Lam Vong Cơ đè trên giường, dùng hết sức để hôn lên.