Xuân Ý Nháo

Chương 26: Chương </span></span>13-2



Sắc mặt hắn càng thêm ửng đỏ, về phương diện này đầu diều hâu là cao thủ, vừa nhìn liền biết đã có tác dụng rồi, lại nói: "Tiểu mỹ nhân à, ngươi không có đối tượng giúp ngươi, lát nữa ngươi sẽ khó chịu chết, không bằng ngươi thả ta ra, ta nhất định sẽ làm cho ngươi sung sướng". Dứt lời nhìn bộ dạng nhỏ nhắn đáng yêu của Nguỵ Vô Tiện, nhịn không được nước miếng nhiễu nhão ra.

Nguỵ Vô Tiện cảm thấy gã ghê tởm muốn chết, còn muốn mắng thêm vài câu, nhưng đầu hơi choáng váng, Lam Vong Cơ vội vàng đi tới, ôm hắn vào lòng, cho hắn mượn sức dựa vào, đưa tay sờ lên gương mặt hắn, hỏi hắn: "Còn ổn?"

Đầu diều hâu nhìn hành động của hai người này, không khỏi quá mức thân mật, gã nhìn đến có chút ngây người, sau đó thấy Nguỵ Vô Tiện lè lưỡi với gã, nói: "Ngươi lại biết không có đối tượng giúp ta à".

Nhớ tới trước đó gã có nhắc tới chuyện ca ca, lập tức hiểu ra, hai người này căn bản không phải là quan hệ bạn bè thuần khiết gì cả! Hèn chi gã nói mà, hai người này hít mê hương ngoài kia, đi vài canh giờ trở về, tại sao lại giống như người không gặp chuyện gì, chắc chắn là hồi nãy ở riêng với nhau đã làm chuyện tốt gì rồi! Hai tên tiểu quỷ này thế mà lại lừa gạt tình cảm của gã!

Vô cùng khiếp sợ, đầu diều hâu vẫn cảm thấy có gì đó không phù hợp, người mặc hắc y dù gì cũng đã phát tác, nhưng người mặc bạch y này, căn bản mặt không đổi sắc, vừa rồi cũng hít phải mê hương nồng độ mạnh, không thể nào không có tác dụng. Nghĩ kỹ, gã cả kinh nói: "Ngươi không bị ảnh hưởng bởi mê hương?!"

Nguỵ Vô Tiện hơi có chút thở gấp, lại nói: "Đã biết còn không thành thật thu ảo cảnh này lại".

Nhưng đầu diều hâu đâu có dễ khuất phục, Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Không thu lại cũng được, ta sẽ chống mắt xem, ngươi luyện công phu này, chắc là nhịn không được lâu thì phải làm việc này đúng không? Bị nhịn có khó chịu không?". Dứt lời hắn ngoắc ngón tay, ra hiệu cho Lam Vong Cơ cúi đầu, Lam Vong Cơ nghe theo hắn, Nguỵ Vô Tiện hôn y một cái, sau đó nói với đầu diều hâu: "Ta không sao cả, ta còn có ca ca của ta ở đây mà, xem trong chúng ta ai chịu không nổi trước".

Lam Vong Cơ ôm hắn, khẽ vuốt sau lưng hắn để hắn dễ thở, Nguỵ Vô Tiện liền thoải mái dựa vào người y, hai người này sắp dính chặt làm một rồi.

Đối với đầu diều hâu mà nói, thế này còn khó chịu hơn là đâm cho gã mấy kiếm á! Thịt ở trước mắt mà không ăn được, chưa kể, hai khối thịt này lại còn tự ăn lẫn nhau, đây cũng quá tra tấn người nha! Hơn nữa Nguỵ Vô Tiện nói không sai, gã luyện tà thuật này, vốn chính là phải làm chuyện ấy trong một thời gian dài, vừa rồi gã mới làm được một nửa thì bị quấy rầy, hiện giờ cũng đã rất khó nhẫn nại. Gã cân nhắc một chút, nghĩ đối với hai người này, gã còn có một đòn sát thủ, không bằng khuất phục trước, chỉ cần giữ lại mạng, thì ngóc đầu trở lại mấy hồi.

Gã nói: "Được được được, ta thu, ta thu".

Dứt lời, gã cắn môi, phun ra một ngụm máu, trong miệng lẩm bẩm, chỉ nháy mắt khung cảnh xung quanh đều biến mất hết, làm gì còn cung điện hoa lệ nào, chỉ là một sơn động thật lớn, trong động còn có rất nhiều ngách nhỏ dẫn sang nơi khác, nghĩ đến những đường đi phức tạp dễ nhầm lẫn đó chính là những ngã rẽ nhỏ này.

Đây giống như hồ ly mê hoặc, bình thường có người đi đường núi về trễ gặp nhà cửa có mỹ nhân cũng hợp lý, chỉ là gã đầu diều hâu này tu luyện tà thuật, tu vi rất cao, tạo ra ảo cảnh cả một cung điện. Nghĩ rằng nếu không phải gã đầu diều hâu này bị ám ảnh bởi sắc dục, dễ dàng trúng mưu kế của bọn hắn như thế, chứ không thì đúng là không dễ bắt gã.

Lam Vong Cơ phá huỷ những lò đốt mê hương, Nguỵ Vô Tiện ổn định tinh thần, trước hết đem mấy người kia ra ngoài, ra khỏi cửa động chính là núi rừng, trời còn chưa sáng, núi rừng ban đêm gió lớn ướt lạnh, nhưng thật ra khiến người ta tỉnh táo hẳn lên. Qua một hồi Lam Vong Cơ đem tất cả mọi người trong động đi ra ngoài, một tay còn kéo theo gã đầu diều hâu bị trói chặt.

Đầu diều hâu bị kéo trên mặt đất ma sát với đất đá lởm chởm, kêu gào thảm thiết, nhưng ai để ý gã, Lam Vong Cơ trong lòng không hề gợn sóng, cứ mặc kệ gã chịu đựng.

Những người bị bắt cóc đều được mang ra ngoài hết, cũng không ít, ước chừng có hai ba chục người, một thời gian dài bị mê hương khống chế, tinh thần tất cả đều bị hoảng hốt, chỉ có thể miễn cưỡng đi đứng. Hai người Vong Tiện cũng không mang bọn họ theo, nên quyết định để Lam Vong Cơ quay trở về thị trấn tìm người tới giúp đỡ, Nguỵ Vô Tiện ở lại trông coi bọn họ.

Lam Vong Cơ có chút không yên tâm về hắn, "Nguỵ Anh, ngươi không sao chứ?"

Nguỵ Vô Tiện cười một cái, "Ra ngoài hóng gió đã đỡ hơn nhiều, ta có thể trụ được, cứu người quan trọng".

Lam Vong Cơ gật gật đầu, bước lên Tị Trần, ngự kiếm đi. Nguỵ Vô Tiện ngồi trên một tảng đá đợi y, cố gắng há miệng hít thở, bình ổn tinh thần của mình. Gã đầu diều hâu kia còn dám mở miệng nói: "Tiểu mỹ nhân, mê hương chắc không dễ chịu ha, ta có thể giúp ngươi giải toả nha, chỉ cần thả ta ra, hắc hắc hắc hắc".

Nguỵ Vô Tiện luôn tỏ ra không muốn nói nhiều với gã, chỉ nói: "Ta khuyên ngươi nên câm miệng đi, ta đối với ngươi không có thái độ tốt gì đâu, ta mà nổi giận, coi chừng ta đâm một kiếm kết liễu ngươi luôn".

Dứt lời trừng mắt nhìn qua, ánh mắt thật là hung dữ, tính tình của hắc y mỹ nhân hình như không tốt thì phải, ngay từ đầu đối với gã đã rất hung dữ, đầu diều hâu lập tức thay đổi thái độ, hỏi hắn: "Tiểu công tử, tiểu tình lang kia của ngươi, có phải bị trúng lời nguyền không?"

Kỳ thật cũng không phải là tiểu tình lang gì đó, nhưng Nguỵ Vô Tiện lười giải thích với gã, chỉ hỏi: "Có liên quan gì đến ngươi không?"

Này tuy là không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận, đầu diều hâu thấy suy đoán của mình là đúng, ngược lại gã không nói gì nữa, trong lòng tính toán hành động sắp tới.

Lại đợi một hồi lâu, xung quanh đều tĩnh mịch, chỉ có gió lạnh thổi qua, vậy nhưng thật hiếm hoi có một người từ phía sau đi tới, ngồi ở bên cạnh Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy, là thiếu niên trước đó đã trả lời hắn.



Đúng như lời gã đầu diều hâu nói, đối với tác dụng của mê hương, có ngươi phản ứng mãnh liệt, có người lại ít một chút, như thiếu niên này chính là bị ảnh hưởng ít, gió lạnh thổi một chút đã tỉnh táo lại.

Thiếu niên đó hỏi: "Là ngươi đã cứu chúng ta?"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Không phải một mình ta, còn có một người đang lên thị trấn tìm người giúp đỡ".

Cũng không biết là do chưa hít phải mê hương thời gian dài hay sao, mà thiếu niên kia khá bình tĩnh so với tưởng tượng, lại nói: "Vậy tên kia sẽ thế nào"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Đợi khi các ngươi đều an toàn, ta sẽ giết gã".

Lúc này mặt trời đã mọc, ánh nắng như ngọn lửa, gần như thiêu đốt sạch những thứ hắc ám đó. Nguỵ Vô Tiện nhìn mặt trời đỏ chói, nói: "Nhìn kìa, trời đã sáng".

Thiếu niên cũng nhìn mặt trời từ từ lên cao, mắt không ngăn được dòng lệ chảy xuống, lẩm bẩm nói: "Ừ, rốt cuộc trời đã sáng".

Lúc Lam Vong Cơ quay trở về, gọi thêm mấy chiếc xe ngựa, đợi mang hết những người đó lên xe, cuối cùng còn lại gã đầu diều hâu còn bị trói vứt dưới đất.

Hai người Vong Tiện đi lại, nhớ tới lời Nguỵ Vô Tiện nói lúc nãy, chắc là sẽ không tha cho gã, gã vội chặn lại nói: "Từ từ, nhị vị tiểu công tử, ta có tin tức!"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Nói thử xem".

Đầu diều hâu nói: "Mê hương không có tác dụng là bởi vì vị tiểu công tử này bị trúng lời nguyền đúng không?"

Hoá ra vì nguyên nhân này nên Lam Vong Cơ mới nói là mê hương không có tác dụng, Nguỵ Vô Tiện còn không biết, nên hơi tò mò với tin tức của gã, hỏi: "Rồi sao nữa?"

Đầu diều hâu cảm thấy hấp dẫn, lại nói: "Tà tuý hạ lời nguyền đã chết rồi đúng không, các ngươi cũng không biết đó là thứ gì đúng không, ta có liên quan tới manh mối của tà tuý kia! Chỉ cần các ngươi thả ta, ta sẽ nói cho các ngươi..."

Gã chưa kịp nói xong, chỉ thấy luồng kiếm quang màu xanh chợt loé lên, Lam Vong Cơ giơ tay rút Tị Trần chém xuống, đầu của gã đã lìa khỏi cổ.

Nguỵ Vô Tiện kinh ngạc nói: "Lam Trạm, sao ngươi không nghe gã nói hết? Đây không phải là việc rất quan trọng với ngươi hay sao!"

"Nguỵ Anh, lời nguyền này không có cách giải". Lam Vong Cơ thu kiếm, điềm tĩnh nói: "Đã không có cách giải, cần gì phải bị người khác khống chế, yêu quái này làm ác, cần phải giết chết".

Lam Vong Cơ có dung mạo rất đẹp, điều này là không thể chê, nhưng như Lam Vong Cơ lúc này, Nguỵ Vô Tiện trong lòng chấn động, cảm thấy thật là quá ngầu quá ngầu! Có thể không bị lung lay vì lợi ích cá nhân, thế gian có mấy người làm được, trong tiên môn đều nói Lam nhị công tử là đệ tử gương mẫu, lời này hắn đều thấy có lý.

Thế là tiến lên, vỗ vỗ vai y, "Không hổ là Lam nhị công tử, quá ngầu! Nhưng cũng đừng lo lắng, nếu thực sự có manh mối, chắc chắc cũng không chỉ có cái tên ghê tởm này biết, chúng ta lại đi điều tra".

Lam Vong Cơ gật gật đầu, cùng đi với hắn, lên xe ngựa cùng trở về.

Những nhà có người mất tích trên thị trấn, được thông báo, sớm đã tụ tập hết ở lối vào trấn, nghênh đón thân nhân của mình, một đám người vừa xuống xe, trước khoan nói đã gặp chuyện gì, dù sao người vẫn còn, tất cả đều cảm động ôm nhau rơi lệ.

Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy một trận vui mừng, chỉ vì thời khắc này, cho dù thế nào cũng cảm thấy đáng giá.

Những gia đình này đối với ân nhân cứu mạng đương nhiên không thể quên, đến tặng quà cho bọn hắn. Nhưng Lam Vong Cơ lạnh như băng đứng một bên, trong vòng phạm vi vài thước khiến người ta cảm thấy không thể tới gần, nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện, khoé miệng mang ý cười, vừa nhìn là biết người có tính tình vui vẻ, đua nhau chen tới, đưa cho hắn một đống lễ vật.



Nguỵ Vô Tiện tất nhiên là không chịu nhận, nhưng những người dân trong thị trấn quá mức nhiệt tình, lại đều là những nữ tử, hắn thật sự khó có thể cự tuyệt. Nguỵ Vô Tiện đối với nữ tử, vẫn luôn lịch sự hơn, cho nên chỉ có thể cười uyển chuyển từ chối.

Những nữ tử đó cũng không chịu bỏ cuộc, hắn đành tuỳ ý chọn một vài món ăn, mà không quý giá, đợi lát nữa có thể lấp đầy bụng, dù sao bọn hắn cũng đã bận rộn cả đêm. Những thứ khác hắn thật sự không thể nhận, liền để lại một câu, muốn gì có thể đến Cô Tô Lam thị để cảm tạ, bọn hắn chỉ là phụng sự đến đây, sau đó lôi Lam Vong Cơ chạy.

Cũng khó khăn mãi mới thoát khỏi vòng vây, Nguỵ Vô Tiện mới đi chậm lại, tuỳ ý cầm một miếng điểm tâm đưa cho Lam Vong Cơ, tự mình lại cầm một miếng để ăn.

Thấy Lam Vong Cơ vừa rồi là dáng vẻ người sống chớ lại gần, nhớ tới Lam Vong Cơ vẫn luôn không thích nói chuyện hoặc làm những hành động dư thừa trước mặt người khác, hắn liền nói: "Lam Trạm, hồi nãy ở trước mặt gã đầu diều hâu, ta vì khiêu khích gã, không phải cố ý trêu chọc ngươi, ngươi đừng cho là thật nha".

Lam Vong Cơ chỉ gật gật đầu, nói: "Không sao".

Nguỵ Vô Tiện là sợ y tức giận nên mới giải thích, dù sao trước mặt người khác lôi lôi kéo kéo, còn ra thể thống gì, hắn thì không sao, chỉ sợ Lam Vong Cơ chịu không được. Nhưng thấy Lam Vong Cơ hình như cũng không để ý, hắn coi như đã nói rõ, dù sao gã đầu diều hâu cũng đã chầu trời, không ai khác biết chuyện này, hơn nữa hiện giờ hắn thực sự vừa đói lại vừa buồn ngủ, liền hỏi: "Lam Trạm, chúng ta trở về, hay là ở trọ?"

Lam Vong Cơ chậm rãi nuốt xuống, nhìn Nguỵ Vô Tiện đang ôm túi lớn túi nhỏ đầy thức ăn, nói: "Ở trọ".

Nguỵ Vô Tiện hơi bất ngờ, dù sao việc cũng giải quyết rồi, còn tưởng là với tính tình của Lam Vong Cơ sẽ lập tức trở về báo cáo, hắn lại nói: "Ta còn nghĩ rằng ngươi sẽ phải đi về chứ".

Ánh mắt Lam Vong Cơ chớp động, nói: "Còn cần phải giúp ngươi giải mê hương".

Nguỵ Vô Tiện đương nhiên hiểu rõ đây là có ý gì, chỉ là Lam Vong Cơ nói bình tĩnh được như thế, giống như một câu đối thoại bình thường, thật ra lại khiến hắn không biết phải mở miệng nói gì. Cũng không biết là tác dụng của mê hương hay tác dụng của lời nói Lam Vong Cơ, cũng chỉ cảm thấy tim mình lại đập nhanh lên.

Hai người thẳng một đường trở về khách điếm, bà chủ thấy bọn họ trở lại, ngạc nhiên nói: "Nhị vị công tử! May mắn các ngươi không có việc gì nha!!". Buổi tối bọn hắn đi ra ngoài rồi không thấy trở lại, hai người lại tuấn tú như thế, bà chủ lo lắng bọn hắn bị hái hoa tặc bắt đi mất, giờ nhìn thấy bọn hắn mới yên lòng, lại nói: "Nơi này của chúng ta không an toàn, các ngươi làm ta hoảng sợ đó".

Nguỵ Vô Tiện thấy bà chủ lo lắng cho bọn hắn, liền lấy hai túi thức ăn trong tay tặng cho bà, sau đó mỉm cười nói với bà: "Đã không sao nữa, sau này sẽ có tin tức, ngươi sẽ biết".

Bà chủ nghe không hiểu, định kéo hắn lại nói thêm, Lam Vong Cơ đã lên được một đoạn cầu thang, hiếm khi lại ngắt lời bọn họ nói chuyện, kêu một tiếng: "Nguỵ Anh".

"A! Tới đây!" Nguỵ Vô Tiện liền nói mấy câu tạm biệt bà chủ, đi theo Lam Vong Cơ cùng lên lầu.

Bà chủ cảm thấy, bạch y tiểu công tử kia tuy rằng rất đẹp, nhưng nhìn vào ánh mắt kia, thật sự là quá lạnh lẽo, làm người ta nhìn thấy liền cảm giác ớn lạnh. Vẫn là hắc y tiểu công tử tốt hơn, nụ cười đẹp, vẻ ngoài đáng yêu, đối với người khác lại khách sáo, chỉ là không biết hai người này làm thế nào có thể đi cùng nhau, rõ ràng tính tình hoàn toàn khác nhau như thế, cũng hợp nhau sao?

Vừa vào cửa, Lam Vong Cơ đã đè Nguỵ Vô Tiện lên cửa, đem người giam lại không cho nhúc nhích, hôn lên môi hắn. Hơi thở nóng rực phun lên mặt Nguỵ Vô Tiện, Lam Vong Cơ cắn cánh môi hắn, hắn hơi hơi hé miệng, chiếc lưỡi ấm áp đã đi vào trong miệng hắn, quấn lên đầu lưỡi nhỏ nhắn chưa kịp phản ứng của hắn, liếm mút đến nghe cả tiếng nước tấm tắc, vội vàng đến mức gần như quên cả thở.

Hắn nghĩ lần này Lam Vong Cơ không hỏi hắn, cũng không kêu hắn nhắm mắt, nhưng thôi, hắn đại khái là cái gì cũng không nói ra được. Lúc trước có gió lạnh thổi vào, áp xuống tác dụng của mê hương nay vì cái này mà khơi gợi lại, tim Nguỵ Vô Tiện đập nhanh hẳn lên, thình thịch thình thịch, đầu không chịu nổi nữa bắt đầu choáng váng.

Cũng không biết là bị mê hương mê hoặc tâm trí, hay là bị Lam Vong Cơ làm cho mờ mắt, mà hắn tự nhắm mắt lại, vòng tay ra sau cổ Lam Vong Cơ, để mặc y càn quét khắp mọi nơi trong miệng mình, mãnh liệt hôn hắn, không muốn buông ra, hôn cho đến khi cả người hắn mềm nhũn.

Đôi bàn tay mà hắn vẫn luôn cảm thấy xinh đẹp thon dài, vuốt ve dọc theo sống lưng hắn, một đường trượt xuống, đã luồn vào tiết khố của hắn, nắm lấy cặp mông căng tròn của hắn, hết xoa lại nắn, rà qua rà lại hai cánh mông non mềm đầy đặn kia.

Hai khối thịt bị y nắm chặt, nhéo đến mức gây đau, trong lúc làm còn vô tình hữu ý kéo banh kẽ mông, ý đồ lộ liễu rõ ràng. Trong miệng vẫn bá đạo tuỳ ý tung hoành, Nguỵ Vô Tiện bị y ép tới mức thở không nổi nữa, run rẩy trong vòng tay của y, phát ra giọng mũi phản đối, Lam Vong Cơ mới khẽ cắn vào môi dưới của hắn, buông hắn ra. Nguỵ Vô Tiện tức khắc há to miệng thở hổn hển dữ dội, cảm giác được Lam Vong Cơ vẫn đang khẽ liếm láp dọc theo cánh môi của hắn, sự ấm áp và ướt át bao trùm lấy, hắn cũng vươn lưỡi ra, chạm chạm vào Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ lập tức trốn tránh.

Nguỵ Vô Tiện mở mắt ra, nhìn vào đôi mắt nhạt màu trong veo đã hơi có ánh lửa bập bùng, muốn đốt cháy lòng người, quá mức mãnh liệt, Nguỵ Vô Tiện cũng không dám nhìn tiếp vào đôi mắt đó, hơi né tránh, nói: "Lam Trạm, mê hương không phải là vô dụng với ngươi hay sao? Tại sao ngươi còn gấp hơn cả ta vậy?"

Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm chăm chú, nói rõ ràng với hắn, "Nguỵ Anh, nhưng mà ngươi có tác dụng đối với ta".

Thật sự là khiến người ta muốn tránh cũng không tránh được, gương mặt kia, chắc là đỏ đến mức nhỏ máu rồi, Nguỵ Vô Tiện chỉ cảm thấy gò má của mình nóng bừng lên, đại khái không chỉ là tác dụng của mê hương. Hắn thầm nghĩ, tiểu cũ kỷ này, mẹ ơi lực sát thương quả thực là lớn quá đi!!!