Thấy sắc mặt hắn đỏ bừng, Lam Vong Cơ cảm thấy thật là đáng yêu, đưa tay lên chạm nhẹ vào, Nguỵ Vô Tiện run lên, nhưng cũng không né tránh, Lam Vong Cơ cũng không buông tay, mơn trớn làn da non mềm nóng bỏng kia, nói: "Nguỵ Anh, mặt ngươi đỏ quá".
Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ, đỏ hay không bộ ta không biết hay sao, còn đợi ngươi nói? Mở miệng nói: "Mê, mê hương chắc là bắt đầu có tác dụng".
Lam Vong Cơ hơi hơi gật đầu, tay lướt trên khuôn mặt hắn, đến đôi môi đỏ tươi mới vừa bị y hôn đến ướt nhẹp, đốt tay trắng nõn nhẹ miết lên trên, hỏi hắn: "Ta giúp ngươi giải?"
Lại một trận tim đập thình thịch thình thịch, căn bản là trốn không thoát, mà có lẽ cũng không muốn thoát.
Nguỵ Vô Tiện rũ mắt, nhẹ nhàng, khe khẽ, gật đầu một cái.
Ngón tay thon dài kia chuyển sang nắm lấy cằm hắn, khiến hắn phải ngẩng đầu lên, không cho ánh mắt hắn trốn tránh nữa. Đối mặt với con ngươi nhạt màu càng lúc càng tiến lại gần, lông mi Nguỵ Vô Tiện chớp chớp, hàng mi đó giống như bàn chải nhỏ, nhẹ nhàng cọ qua Lam Vong Cơ, cơn ngứa ngáy rất nhỏ đó, làm gợn lên một đợt sóng ở trong lòng, càng lúc càng lan rộng ra, cho đến khi không thể khống chế được cảm xúc kia nữa, mãnh liệt mênh mông ập tới.
Khi hôn lên, lấp kín hoàn toàn hơi thở của hắn, một chân của Lam Vong Cơ chen vào giữa hai chân hắn, dùng đùi đỉnh lên chỗ hơi phồng kia cọ qua cọ lại, động tác của y cũng không gọi là dịu dàng, cách một lớp vải mang tới cảm giác vi diệu, Nguỵ Vô Tiện chống đỡ không nổi, nắm lấy vạt áo của y, run rẩy.
Mê hương này bắt đầu có tác dụng, cũng không phải chưa từng cùng Lam Vong Cơ hôn môi, nhưng lần này cảm giác đặc biệt mãnh liệt. Cảm nhận rất rõ ràng đầu lưỡi kia ở trong khoang miệng mình, Lam Vong Cơ đang liếm, gặm, cướp lấy nước bọt của hắn, những hành động dù rất nhỏ cũng đều khiến cho cả người hắn phát run.
Lam Vong Cơ cắn vào môi hắn, như là nhấm nháp món ăn cực kỳ thơm ngon, cắn lấy môi dưới của hắn, ngậm trong miệng mà liếm mút. Đưa tay cởi thắt lưng của hắn, thô bạo kéo quần áo của hắn ra, làn da trắng nõn hiện ra, bàn tay ấm áp sờ lên, rịn lớp mồ hôi mỏng, vừa trơn vừa mềm, vết chai mỏng nhẹ ma sát, xoa lên viên thịt nhỏ mềm hồng hào trước ngực, làm cho nó cứng lên trong lòng bàn tay.
Lúc này thân thể cực kỳ mẫn cảm, xoa nắn vuốt ve vài cái, viên đậu đỏ đã dễ dàng dựng đứng thẳng. Lam Vong Cơ dùng đốt ngón tay búng qua lại, đánh vòng rồi ấn vào, làm cho hắn thật là ngứa, cơn ngứa đó từ ngực lan đến trong tim, chân cẳng đều nhũn cả ra, nếu không phải Lam Vong Cơ đang chen vào giữa hai chân hắn, để hắn ngồi trên đùi y, thì chắc chắn là hắn đứng không nổi.
Hắn đã sắp ngất đi, nhưng Lam Vong Cơ cắn lấy môi hắn, cũng không định buông tha hắn, hắn chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ mềm mềm nhẹ nhẹ, tiếng khẩn cầu nức nở bằng giọng mũi. Sau đó miễn cưỡng cắn thêm vài cái, Lam Vong Cơ mới rời khỏi môi hắn, kéo dây một sợi chỉ bạc, sáng lấp lánh, càng kéo càng dài, cuối cùng rơi xuống dọc theo khoé miệng của hai người, nối liền đôi môi của cả hai lại với nhau.
Nguỵ Vô Tiện hé mở đôi môi đỏ mọng thở hổn hển, tay đấm loạn xạ vào ngực Lam Vong Cơ, nhưng cũng mềm yếu vô lực, không hề uy hiếp, phát ra giọng nói mềm mại đáng yêu: "Ngươi muốn tra vấn ta đến chết à".
Câu nói không giống như tức giận, mà ngược lại giống như làm nũng, thấy hắn có vẻ thực sự chịu không nổi, Lam Vong Cơ thoáng buông hắn ra, tay giữ lấy eo hắn, đỡ cho hắn đứng vững. Nguỵ Vô Tiện chỉ cảm thấy chân mềm nhũn, dựa vào cửa để nghỉ ngơi, nhưng nghe thấy ngoài cửa tình cờ có âm thanh người ta đi qua đi lại rõ ràng, mới nhớ đây là cửa chính, nếu bọn hắn phát ra động tĩnh gì, chắc chắn là bên ngoài sẽ nghe thấy, với tính cách hung bạo của Lam Vong Cơ, nếu làm tiếp, làm sao hắn có thể nhẫn nhịn không hét lên.
Thở hổn hển một hồi, Nguỵ Vô Tiện nói: "Lam Trạm, chúng ta đi vào thôi, đi vào rồi làm".
Nói xong thoát khỏi vòng tay Lam Vong Cơ, vừa nhúc nhích, mới phát hiện những túi đồ ăn lớn nhỏ lúc nãy đều bị rơi hết xuống đất, hắn muốn đi vào, nên sẵn tiện nhặt lên, cầm vào trong, Lam Vong Cơ ở phía sau nhìn động tác của hắn, không nói lời nào.
Đến bên cái bàn, Nguỵ Vô Tiện mới vừa để đồ lên, còn chưa đứng thẳng lại, Lam Vong Cơ đã nắm lấy cánh tay hắn, kéo qua đẩy hắn một cái, trong nháy mắt đã ấn hắn lên mặt bàn, những túi giấy trên bàn kia, mới vừa để lên, đã bị gạt rơi xuống hết trở lại.
"Lam, Lam Trạm?" Hơi bất ngờ, Nguỵ Vô Tiện còn ngây người ra, lên tiếng gọi y.
Lam Vong Cơ đã tiến vào giữa hai chân hắn, nhìn đôi môi đỏ sưng lên kia, khẽ hé mở gọi y, lồng ngực kia thở phập phồng kịch liệt, tiểu quả non mềm hồng hào đong đưa trước mắt, ánh mắt Lam Vong Cơ khẽ động, cúi đầu, cắn lên.
"A! A!" làn da của Nguỵ Vô Tiện chỗ nào cũng nóng lên, khoang miệng ướt át của Lam Vong Cơ bao trùm lấy, chiếc lưỡi linh hoạt liếm láp trên ngực hắn, cuốn lấy viên thịt mềm mại đỏ hồng mà mút lấy, Nguỵ Vô Tiện ôm đầu của y, ngón tay chui vào mái tóc của y, yếu ớt giữ lấy.
Làm cho viên thịt kia trở nên sưng to trong miệng, màu sắc cũng chuyển sang đỏ sẫm, Lam Vong Cơ mút cho đến khi núm vú nhô lên, mới buông ra. Nhìn thấy bên kia cũng đang run rẩy nũng nịu, lại há miệng cắn lấy, bên kia đã bị liếm đến ướt át, liền dùng đầu ngón tay vân vê, ấn núm vú vào sâu bên trong. Hàm răng nhay nghiến viên thịt của hắn, ngậm mút ra ngoài, xúc cảm đó quá rõ ràng, thật sự quá kích thích, chút cảm giác tê ngứa lan thẳng đến bụng dưới, truyền ra phía sau, làm cho Nguỵ Vô Tiện phải kêu to lên: "Ngứa, ngứa a, Lam Trạm!"
Nghe hắn thở dốc, lại tiếp tục gặm cắn ở ngực hắn, dường như cố ý không muốn cho những dấu vết này biến mất, mỗi một động tác đều mạnh bạo, giống như phải ấn cho thành vết bầm mới thôi, cắn xong lại tiếp tục mút, phát ra âm thanh "chụt chụt", khiến cho mảnh ngực kia loang lổ đầy dấu vết xanh xanh hồng hồng. Nguỵ Vô Tiện bị đau, nhưng lúc này hắn quá mức mẫn cảm, đau đớn kia cũng không làm cho hắn ngừng được, hạ thân bắt đầu bốc dục hoả, đôi chân thon dài kẹp ở thắt lưng Lam Vong Cơ vẫn luôn run rẩy.
Hắn không nhịn được nữa phải lên tiếng nhắc nhở: "Không, không phải trên đó, ta ngứa phía dưới".
Nói xong chính mình cũng cảm thấy thẹn, không không dám nhìn vào ánh mắt Lam Vong Cơ, nghiêng đầu sang một bên, không nhìn động tác của Lam Vong Cơ.
Nhưng hắn cảm thấy không được ổn, Lam Vong Cơ đè lên người hắn chẳng lẽ không nhận ra hay sao, nghe lời nói giống như làm nũng của hắn, Lam Vong Cơ lại dùng sức cắn một ngụm ở ngực hắn, rồi mới ngẩng đầu lên. Nhìn đôi mắt hắn đều đã phủ một tầng hơi nước, tay hướng xuống phía dưới hắn, chiếc quần cản trở tầm mắt hắn, Lam Vong Cơ túm lấy, xé bỏ tất cả quần áo ở hạ thân Nguỵ Vô Tiện, lộ ra cảnh sắc khiến người ta yêu thương.
Còn chưa cần phải chạm vào, tính khí giữa hai chân Nguỵ Vô Tiện đã ngẩng cao chót vót, run rẩy theo phản ứng của cơ thể Nguỵ Vô Tiện, thân thể kia còn chưa nảy nở hoàn toàn, lớp lông thưa thớt, không che hết màu hồng phớt kia, càng có vẻ non tơ ướt át.
Có lẽ là tác dụng của mê hương quá mãn liệt, động tình đến mức khó khống chế, tiểu huyệt khẩu phía sau đã chảy ra chút dịch trong suốt, làm ướt hai bên đùi.
Lam Vong Cơ nhìn thấy huyệt khẩu khe khẽ run, đưa tay sờ, ướt át trơn trượt, sau đó dùng ngón tay chọc vài cái vào giữa đùi hắn, rồi giơ tay lên xem, ngón tay đã ướt đẫm những sợi tơ trơn dính.
Đúng như lời gã đầu diều hâu đã nói, loại mê hương này, khi nhiễm lâu, sẽ khiến người ta thật sự khó nhịn, thân thể ngứa ngáy. Thân thể hắn đã thực tuỷ biết vị, biết hậu huyệt bị cắm vào sẽ có cảm giác sảng khoái, cho nên giữa hai chân hắn ngứa ngáy, giữa mông càng ngứa ngáy hơn, chỉ tưởng tượng bị Lam Vong Cơ tiến vào, thọc vào rút ra, cọ xát với vách thịt bên trong, là hắn cảm thấy vật dưới thân kia càng đứng thẳng hơn một chút.
Dục hoả càng cháy càng vượng, Lam Vong Cơ đè lên giữa hai chân hắn, vật cứng ngắc chọc vào người vào hắn, hậu huyệt của hắn bất giác co rúm lại, hút lấy lớp vải quần của Lam Vong Cơ. Hắn có lẽ cũng không nhận ra mình đang làm gì, chỉ là luống cuống đi tìm vật mà mình đang muốn, duỗi tay qua chạm vào vật cứng ngắc của Lam Vong Cơ.
Vì mang đầy dục vọng, nên giọng nói có chút khàn khàn, nghe vào tai Lam Vong Cơ chính là lời kêu gọi ngọt ngào, hắn nói: "Lam Trạm, tại sao ngươi còn chưa tiến vào vậy?"
Lam Vong Cơ từ trước đến nay đều rất điềm tĩnh, không hề gợn sóng, cho đến khi gặp Nguỵ Vô Tiện. Y chỉ cảm thấy người này trêu chọc người ta đến đáng sợ, dễ dàng có thể lấy ra những thứ từ sâu bên trong nội tâm của y, y có khát vọng điên cuồng đối với hắn, ngăn không được, cản không xong, diệt không mất.
Nắm chặt lấy cánh mông đầy thịt của hắn banh ra, khiến cho huyệt khẩu hoàn toàn lộ ra trước mắt, nhìn tiểu huyệt khẩu phấn chấn lộ ra lấp loáng ánh nước, bị tách ra một cách mạnh bạo, khiến Nguỵ Vô Tiện phát run rẩy, huyệt khẩu cũng theo đó mà lúc đóng lúc mở. Hình ảnh quá mức mê người, ánh mắt Lam Vong Cơ giật giật, lấy thứ ấy của mình ra, nhắm ngay huyệt khẩu, nhét vào, quá chặt, chặt đến mức khiến hô hấp người ta phải ngừng lại.
Lam Vong Cơ đi vào được khúc đầu, rút ra, rồi lại chen vào, lặp đi lặp lại như vậy, Nguỵ Vô Tiện kêu lên đứt quãng, huyệt khẩu khoá chặt lấy tính khí của y, bị y mang ra càng nhiều ánh nước, cảm thấy đã ướt hơn một chút, Lam Vong Cơ nâng hai chân của hắn lên, nắm lấy đùi hắn, trong nháy mắt đưa hết toàn bộ của mình vào.
Bỗng nhiên bị xỏ xuyên qua thân thể, Nguỵ Vô Tiện hét lên một tiếng dài, cho dù bởi vì mê hương, cúc hoa đã ướt, nhưng kích cỡ của Lam Vong Cơ kinh người, lúc đâm mạnh vào, vẫn là đau, hắn nắm chặt cánh tay Lam Vong Cơ, thân thể lại căng cứng, khóc hu hu, "Ô, đau quá, Lam Trạm, tại sao ngươi không làm mềm trước cho ta..."
Chỉ nói thì sợ là Nguỵ Vô Tiện sẽ không làm được, nên Lam Vong Cơ dứt khoát không nói nhiều nữa, nắm lấy chân hắn bắt đầu chuyển động, vì mê hương, hắn vốn đã động tình khó nhịn, hậu huyệt ngay khi bị kích thích, đã phun thuỷ dịch ra, tưới ướt cự vật đỏ tím kia, trơn dính chỗ giao hợp của hai người.
Động tác càng thêm dễ dàng, Lam Vong Cơ thọc vào rút ra ở huyệt khẩu của hắn, thấy hắn dường như đã từ từ thích ứng, thân thể cũng chậm rãi mềm mại đi, liền đẩy nhanh tốc độ tấn công vào bên trong. Vách tràng cực kỳ mẫn cảm, bị tính khí Lam Vong Cơ ma sát qua từng đợt, nghiền trúng điểm nhạy cảm bên trong, giảm bớt cơn ngứa ngáy của hắn, nhưng mang tới một cảm giác tê dại khác, nhắm thẳng ngay bụng dưới.