Lâu rồi Nguỵ Vô Tiện không nhìn thấy Lam Vong Cơ như thế này, giống hệt lần đầu tiên gặp y, lúc y nói với hắn về gia quy Lam thị, nghiêm túc đến mức khiến người ta cảm thấy ớn lạnh, sau đó nghe y nói tiếp: "Cách này rất tà đạo, đừng dùng nữa".
Nghĩ rằng y lo lắng cách làm này gây hại cho người trong Tiền phủ, Nguỵ Vô Tiện giải thích: "Chỉ là mấy con ma nhỏ thôi, không sao đâu, không có hại gì".
Lam Vong Cơ khẽ cau mày, nói: "Tu luyện tà đạo, tổn hại thân thể và tâm tính, sẽ phải trả giá".
"Lam Trạm!" Nguỵ Vô Tiện ngắt lời y, nói: "Ta không muốn tu luyện con đường này, chỉ là chơi cho vui thôi. Ta có con đường chính đạo tốt đẹp để đi, không cần phải tu luyện thứ này".
Lam Vong Cơ không lùi bước, chỉ nói: "Nguỵ Anh, hứa với ta".
Hai người đối mặt nhau một hồi, Nguỵ Vô Tiện nhìn y, sắc mặt Lam Vong Cơ cực kỳ lạnh lùng, giống như sẽ không bao giờ nhượng bộ. Nguỵ Vô Tiện không muốn tranh cãi với y, chỉ thở dài, thoái lui trước, hắn nói: "Được được, ưu tiên hàng đầu hiện giờ là việc của Tiền đại thiếu gia, chúng ta có thể đi được chưa?"
Lam Vong Cơ không nói thêm gì nữa, cả hai đều im lặng, đi đến một biệt viện của Tiền phủ, trong đó đang nhốt Tiền đại thiếu gia.
Gia phó ra mở cửa là một đại bá (chú/bác), tuổi không còn trẻ, ước chừng 40 tuổi, mặt mũi nhìn thật thà. Thông báo cho ông biết ý định tới đây, đại bá nói là đã nhận được tin, Tiền phu nhân đã dặn để cho họ vào thăm Tiền đại thiếu gia, hai người đi theo vào. Biệt viện này trái lại được xây dựng rất tốt, có nhà thuỷ tạ, có hàng liễu gió thổi phất phơ, có cả vườn hoa thơm ngát, chỉ là cảm giác có rất ít người, hơi vắng vẻ.
Nguỵ Vô Tiện hỏi: "Biệt viện này rộng như vậy, nhưng hình như có ít người, các ngươi có bận quá không?".
Đại bá nói: "Hai vị tiên sư cũng đã biết, chỉ có Tiền đại thiếu gia là chủ nhân của biệt viện này, cả ngày đều nhốt mình trong phòng, cũng không cần phải hầu hạ gì, cũng không đưa ra mệnh lệnh gì, chúng ta đều rất nhàn rỗi, hoàn toàn không thiếu người".
Nguỵ Vô Tiện lại hỏi ông ta: "Đại thiếu gia của các ngươi, bị như vậy đã bao lâu rồi?"
"Cũng không lâu lắm, ban đầu đại thiếu gia chỉ là hơi có chút kỳ quái thôi, nhưng vẫn là một người bình thường".
Đại bá nói với vẻ tiếc nuối: "Vào cuối năm ngoái, đột nhiên trở nên nói năng thần bí, thật đáng tiếc, đại thiếu gia của chúng ta là một nam tử tuấn tú". Nói xong ông ngước nhìn hai vị tiểu tiên sư tôn quý ở trước mặt, thầm nghĩ, hai vị này cũng quá tuấn tú đi, nói đúng ra là tuấn tú hơn. Cho đến giờ ông chưa từng thấy người nào tuấn tú hơn đại thiếu gia nhà mình nha, nghĩ rằng những người tu tiên này quả nhiên khác biệt, ông không khỏi nhìn thêm vài lần.
Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ, như vậy tính ra cũng không tới vài tháng, mà trong nhà liên tiếp xảy ra nhiều sự cố, nếu nói là trùng hợp, thì cũng quá mức trùng hợp đi.
Trong lúc nói chuyện thì đi đến cửa phòng, nhìn trái nhìn phải không có người canh gác bên ngoài, cửa cũng không khoá, Nguỵ Vô Tiện hỏi: "Các ngươi để thế này, đại thiếu gia có an toàn không?"
"An toàn". Đại bá lại nói: "Đại thiếu gia tuy là điên, nhưng cũng chỉ là thích tự nói chuyện một mình, hát hò này nọ mà thôi, rất là nghe lời, cũng không đi ra ngoài".
Nói xong mở cửa cho bọn hắn, hai người Vong Tiện bước vào, quả nhiên nghe thấy một giọng hát thầm thấp. Bên trong căn phòng rất bừa bộn, sách vở giấy viết quăng khắp nơi, Tiền Vận đang ôm một cái gối lớn, ngồi dưới đất, dựa vào giường mà hát.
Đại bá vội vàng bước vào vừa dọn dẹp vừa nói: "Đại thiếu gia, lại vứt đồ lung tung rồi".
Mặc dù hắn không tự chăm sóc bản thân, tóc tai bù xù, quần áo hơi xộc xệch bát nháo, nhưng vẫn nhìn ra là một người rất đẹp, mắt phượng tinh tế, khuôn mặt cực kỳ thanh tú đó, thay vì nói là soái ca, thì nói là mỹ nhân cũng không quá đáng. Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ, hèn chi mà gã đầu đại bàng lại tơ tưởng.
Tiền Vận nhìn bọn họ đi vào, cũng không phản ứng, vẫn tiếp tục hát.
"Chúng ta có vài vấn đề muốn hỏi ngươi, ngươi có nhớ chuyện quá khứ không?" Nguỵ Vô Tiện lại hỏi hắn.
Tiền Vận hoàn toàn trong bộ dạng nghe mà không hiểu, Nguỵ Vô Tiện vẫn muốn hỏi tiếp, đột nhiên Tiền Vận trợn tròn mắt, lẩm bẩm nói: "Quỷ đến rồi quỷ đến rồi, giết người rồi".
Đại bá vẫn đang thu dọn, nói: "Hai vị tiên sư, hỏi cũng vô ích thôi, đại thiếu gia vẫn luôn như vậy, cứ liên tục nói mấy câu gì mà có quỷ đó, giết người đó".
Nguỵ Vô Tiện lại hỏi đại bá: "Tại sao đại thiếu gia của các ngươi lại trở thành thế này? Nói đi, cái gì cũng không chịu nói với chúng ta, thì chúng ta làm sao cứu hắn đây".
Đại bá ngẫm nghĩ, nói: "Không ai biết cụ thể tại sao lại trở nên thế này, một hôm đại thiếu gia ra ngoài, vốn là muốn đi thắp hương cùng với vị hôn thê Đỗ Lan của hắn, nhưng trên đường đi thiếu gia chợt biến mất, tiểu thư Đỗ Lan tìm rất lâu, cũng không tìm thấy, nên kêu người tới thông báo cho chúng ta để cùng nhau tìm. Lúc đó lão gia sai toàn bộ người trong nhà đi tìm, hẳn là hai vị đã nghe kể chuyện kỳ lạ xảy ra lúc nhỏ của đại thiếu gia chúng ta rồi ha, lão gia lo lắng là cũng sẽ không tìm ra giống như vậy, đến tối thì đại thiếu gia tự mình trở về, nhưng giống như mất trí, hoảng hốt thất thần, sau đó thì cứ thế này".
"Hắn tự mình trở về?" Nguỵ Vô Tiện cảm thấy kỳ quái, hỏi: "Ngươi chắc chứ?".
"Ta đương nhiên là chắc chắn". Lại nghe đại bá nói: "Ta làm việc ở Tiền phủ đã hơn 20 năm, ta đã hầu hạ Tiền phu nhân quá cố trước khi đại thiếu gia ra đời, có thể nói là ta nhìn đại thiếu gia lớn lên, bởi vậy hiện giờ ở đây cũng là giao cho ta chăm sóc hắn. Hôm đó ta cũng có đi tìm hắn, đang lúc gấp gáp, thì thấy thiếu gia tự mình đi bộ về".
Đây lại là một việc kỳ lạ, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với Tiền Vận, đành hỏi đại bá thêm vài câu hỏi khác: "Mẫu thân và vị hôn thê của đại thế gia thì thế nào?"
"Chết rồi" đại bá thành thật trả lời.
Nguỵ Vô Tiện hỏi một cách cẩn thận: "Chết như thế nào, kể cả lão gia của các ngươi, chết lúc nào, chết như thế nào?"
Đại bá nói: "Đầu tiên là phu nhân nhà ta, mười lăm năm trước, lúc đại thiếu gia mới trở về, cả nhà quá mừng rỡ, tổ chức tiệc mừng cho đại thiếu gia, ba ngày sau thì phu nhân treo cổ tự tử. Sau đó tiểu thư Đỗ Lan không biết tại sao chết, không lâu sau thì lão gia phát điên, đại khái khoảng một tháng, sau đó là vào tháng trước, lão gia đột ngột qua đời, quan phủ tới điều tra, nói là... nói là, sợ hãi đến chết".
Cuối cùng Lam Vong Cơ cũng lên tiếng, y hỏi: "Chuyện Tiền Vận nháo quỷ thì sao?"
Nguỵ Vô Tiện cũng nói: "Đúng, kể tỉ mỉ cho ta nghe về chuyện nháo quỷ gì đó".
"Ồ, chuyện này mới là oan uổng cho đại thiếu gia của chúng ta đây!" Đại bá lộ vẻ tức giận, nói: "Đại thiếu gia của chúng ta, tính tình vốn có chút kỳ quái, không thích ra ngoài giao tế, chỉ thích một mình trong phòng. Sau dó trong nhà bị nháo quỷ, phu nhân hiện giờ nói nguyên nhân là do đại thiếu gia, nói đại thiếu gia suốt ngày ở trong phòng là có vấn đề. Nhưng ta hầu hạ đại thiếu gia lâu như vậy, có vấn đề gì ta lại không biết hay sao, đại thiếu gia chỉ thích yên tĩnh. Lúc lão gia còn sống, cũng không nghe lời bà ấy nói, nhưng khi lão gia vừa qua đời, phu nhân đã xua đuổi ra ngoài."
"Bởi vậy, là quỷ nháo trước, rồi đại thiếu gia mới điên?" Nguỵ Vô Tiện lại hỏi.
"Đúng vậy đó, ta muốn nói đại thiếu gia cũng là nạn nhân thôi". Đại bá dường như rất đau lòng, có thể thấy rằng ông thực sự quan tâm đến Tiền Vận, ông nói: "Mấy năm trước ở Tiền phủ thỉnh thoảng có những âm thanh không thể giải thích được, nhưng chưa từng có chuyện gì lớn xảy ra, mọi việc luôn luôn tốt mà, đại thiếu gia đột nhiên thành như vầy, cũng là có ai đó hại hắn á".
Thấy đại bá gần như đã nói hết những gì mình biết, sợ là cũng không hỏi thêm được gì với bộ dạng sợ hãi thế này của Tiền Vận, hai người theo đại bá ra ngoài. Nguỵ Vô Tiện lấy ra một lá bùa, dán lên cửa phòng, hắn nói: "Sợ là yêu tà sẽ làm hại đại thiếu gia, các ngươi tuyệt đối không động vào thứ này".
Đại bá vội vàng gật đầu, lại nói: "Tiểu tiên sư, nhưng chỗ này của chúng ta không có quỷ quậy phá như Tiền phủ".
Nguỵ Vô Tiện mỉm cười: "Cẩn thận vẫn hơn, không nguy hại gì cho thân thể".
Giải thích xong, đại bá cảm ơn hai người, tiễn hai người ra khỏi cửa.
"Lam Trạm, ngươi có cảm thấy căn phòng đó của Tiền đại thiếu gia hơi kỳ lạ không". Nguỵ Vô Tiện hỏi y.
Lam Vong Cơ nói: "Có tà khí sót lại".
Quả nhiên là Lam Vong Cơ cũng cảm thấy như vậy, hắn lại hỏi: "Chẳng lẽ là hắn thực sự bị thứ gì đó quấy phá?"
"Thứ đó ở đâu?" Lam Vong Cơ hỏi câu này, đúng là, nếu quả thật bị thứ gì đó quấn lấy, thì không có lý do gì mà bọn hắn lại không cảm nhận được vật đó.
Hai người đi đến nhà tiểu thư Đỗ Lan, chuyện này cần điều tra, để biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vào cuối năm ngoái, nhà tiểu thư Đỗ Lan cũng là một gia đình giàu có, quả nhiên hôn nhân phải là môn đăng hộ đối, toà nhà trông cũng không thua kém Tiền phủ, những bức tường nối dài đến tận cùng, toàn bộ đều là đất đai của Đỗ gia.
Gõ cửa, nói mục đích tới, ai ngờ người đó xấu tính nói: "Nhà chúng ta không có quỷ, muốn trừ quỷ thì đến Tiền phủ". Dứt lời sập cửa một cái "Rầm!", không cho trả lời.
Việc này khiến Nguỵ Vô Tiện tức muốn chết, "Cái gì chứ, nếu người trong cái nhà này bị quấy phá thì ta cũng không thèm giúp đỡ". Càng nghĩ càng tức giận, hắn đá chân vào tường, buột miệng: "Cứ tin ta đi, ta sẽ khiến cả nhà của ngươi bị quấy rối đến mức không sống yên thân".
"Nguỵ Anh!" Lam Vong Cơ thật hiếm thấy, nghiêm giọng nói, "Ngươi đã đồng ý với ta, không dùng cái đó nữa".
Lúc này Nguỵ Vô Tiện bị y làm cho có chút sững sờ, thật ra hắn cũng chỉ nói như thế, chứ không dùng nữa, bất kể thế nào hắn cũng không thể dùng thứ đó với bình dân bá tánh được á, nhưng thái độ Lam Vong Cơ thế này, làm cho hắn phải lên tiếng: "Ngươi cũng đã đồng ý là sẽ nghe lời ta".
Lam Vong Cơ nhìn hắn, cực kỳ nghiêm túc, nói: "Ngoại trừ những vấn đề về nguyên tắc".
"Phải phải phải, Lam nhị công tử chính trực". Nguỵ Vô Tiện nói xong, xoay người bỏ đi, Lam Vong Cơ đi theo, suốt đoạn đường hai người không nói một lời nào. Sau đó hỏi thăm vài người trên thị trấn, những gì họ kể cũng không khác lời tiểu nhị đã nói tối hôm qua, xem ra đúng như gã nói, những điều này thực sự không phải là bí mật gì cả, dù sao nơi này cũng không lớn, quen biết lẫn nhau, mọi người đều lan truyền.
Nghĩ đến chuyện này thấy có nhiều điểm nghi ngờ, khi con trai trở về lẽ ra Tiền phu nhân quá cố phải rất vui mừng, tại sao lại treo cổ tự tử? Nếu nói quanh năm bị nháo quỷ, tại sao đến giờ Tiền lão gia đột nhiên lại bị doạ sợ tới chết? Còn có chuyện gì đã xảy ra với tiểu thư Đỗ Lan? Nguỵ Vô Tiện thở dài: "Không thể hiểu mà".
"Không cần gấp, từ từ điều tra, ngươi đã dán bùa để bảo vệ tính mạng của đại thiếu gia rồi, vẫn có thời gian". Lam Vong Cơ khẽ nói.
Nguỵ Vô Tiện quay qua, nói: "Lam Trạm, ngay cả lúc nãy ta dán bùa gì ngươi cũng biết sao?"
"Ta có thể nhìn hiểu các loại bùa thông thường" Lam Vong Cơ liếc hắn một cái, nói.
Nguỵ Vô Tiện bĩu môi, "Nhưng ta nghĩ ngươi đang tức giận, suốt cả đoạn đường phớt lờ ta, vậy mà cũng nhìn ta à".
Lam Vong Cơ nhìn hắn, nói: "Nguỵ Anh, ta không tức giận".
Nguỵ Vô Tiện không nói gì, hai ngươi đi hết đoạn đường, thật yên tĩnh, chỉ có tiếng cây cối xào xạc. Mặc dù Lam Vong Cơ lãnh tĩnh, nhưng Nguỵ Vô Tiện hoạt bát, luôn tìm các chủ đề khác nhau, sẽ ồn ào, sẽ cười giỡn, cho nên giữa bọn hắn lúc nào cũng náo nhiệt.
Từ khi hai người ở cùng nhau, dường như chưa bao giờ có khoảnh khắc nào yên tĩnh như vậy.
Đột nhiên Lam Vong Cơ nắm lấy cổ tay Nguỵ Vô Tiện kéo hắn vào trong một ngõ nhỏ, "Ngươi làm gì vậy! Lam Trạm!" Nguỵ Vô Tiện vùng vẫy, Lam Vong Cơ không nói một lời nào, cứ một mặt lạnh lùng kéo người đi, đi xuyên qua ngõ nhỏ, tới phía sau một ngôi nhà, bọn hắn dừng lại ở một kẽ hở nhỏ giữa hai bức tường, vì chỗ này chật hẹp, chỉ có thể đứng ép sát vào nhau.
"Ngươi làm gì vậy?" Nguỵ Vô Tiện bị y ép đứng dựa vào bức tường, khoảng cách sát nhau như thế, muốn vùng ra cũng không thể.
"Nguỵ Anh" Lam Vong Cơ nói: "Là ngươi tức giận".
Có lẽ là, mặc dù Nguỵ Vô Tiện đã thoả hiệp, nhưng hắn không vui, Lam Vong Cơ không hỏi gì cả, lại còn bắt đầu có thái độ trách móc đó, hắn không thể nào chấp nhận được.
"Ngươi buông ta ra" Nguỵ Vô Tiện bắt đầu giãy giụa, giọng nói rất là lạnh lùng. Lam Vong Cơ đè chặt hắn, không hề có ý định buông ra, nhưng khuôn mặt lạnh lùng của hắn, khiến y hơi bối rối, lại không biết nói cái gì. Hai bên chỉ có thể im lặng, nhìn nhau, khí thế của ai cũng không chịu kém.
Nhưng y vẫn cố gắng mở miệng: "Nguỵ Anh, thuật pháp vừa nãy..."
"Lam Trạm!" Nguỵ Vô Tiện ngắt lời, "Đừng nhắc nữa, ta không muốn cãi nhau với ngươi". Nguỵ Vô Tiện rũ mắt xuống, cố gắng bình tĩnh lại, rồi nói: "Ta sẽ không sử dụng nữa, ngươi thả ta ra đi".
Nhưng Nguỵ Vô Tiện không thèm nhìn y nữa, cảm giác cũng sẽ không cười với y nữa, Lam Vong Cơ có chút hoảng sợ. Y giam người vào trong vòng tay, nâng cằm hắn lên, tiến đến gần, đối mặt với hắn, hôn xuống.
"Lam Trạm?" Lam Vong Cơ ôm lấy mặt hắn, lần lượt hạ từng nụ hôn xuống, hôn lên đuôi mày của hắn, lên chóp mũi nhỏ xinh, lên khoé môi đang nhếch lên, lên chiếc cằm với đường nét tuyệt đẹp, nhẹ nhàng, như là đối với một bảo bối.
Làm cho người ta cảm thấy ngứa ngáy râm ran và lan tràn, Nguỵ Vô Tiện nghĩ, thôi vậy, chỉ là một thuật pháp nhỏ, Lam Vong Cơ không thích, thì hắn sẽ không dùng nữa. Thế là mỉm cười một chút, "Ơ, Nhị ca ca này thật hư, hôm qua ta vừa mới dạy, hôm nay đã dùng để đối phó ta rồi".
Hắn cười đến đôi mắt hoa đào xinh đẹp cũng cong cong lên, Lam Vong Cơ hôn lên hàng lông mi của hắn, hỏi: "Hết giận chưa?"
"Hôn nhiều như vậy, còn giận gì chứ". Hắn ôm lại Lam Vong Cơ, gác đầu lên vai y, ngửi mùi thơm cơ thể Lam Vong Cơ, rồi cọ nhè nhẹ, hắn nói: "Nhưng mà Lam Trạm, sau này ngươi đừng như vậy với ta nữa, ta biết cân nhắc đúng sai".
Con người Nguỵ Vô Tiện này, tính tình luôn cởi mở và phóng khoáng, đi săn đêm cũng không có quy củ gì, đôi khi để đạt được mục đích sẽ dùng một vài phương pháp không theo lẽ thường, rất nhiều người đúng là không thể chấp nhận, nhìn không được, Giang Trừng vẫn luôn nhắc nhở hắn, có một vài phương pháp tốt hơn hết là không nên sử dụng, bị người ta nhìn riết sẽ trở thành mục tiêu công kích. Ngu phu nhân, vốn có thói quen nói năng lạnh nhạt với hắn, thường hay xử phạt nếu hắn làm việc khác người gì đó, sẽ càng phóng tay, trừng phạt hắn nghiêm khắc hơn.
Nhưng người khác nói gì, mắng chưởi thế nào, xưa nay hắn vẫn luôn có thể nghe tai này ra tai kia, hắn vốn là người muốn sống thế nào sẽ sống thế nấy, không ai có thể ngăn cản. Nhưng chỉ có một mình Lam Vong Cơ, hắn không muốn nghe Lam Vong Cơ cũng đánh giá hắn kiểu như vậy, không hề muốn chút nào.
Lam Vong Cơ ôm chặt lấy hắn, lên tiếng: "Được".
Nguỵ Vô Tiện len lén ngước nhìn y, nhưng ánh mắt của Lam Vong Cơ chưa từng rời khỏi hắn, bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt xinh đẹp đôi môi xinh đẹp của Lam Vong Cơ cách hắn rất gần, vốn khe hẹp giữa hai bức tường buộc họ phải đứng sát vào nhau, nhưng hắn bất giác càng lúc càng tiến lại gần hơn, cho đến khi tự mình tìm thấy đôi môi mỏng mềm mại đó, hôn một cái.
Hô hấp phả hết vào mặt, hơi thở đan xen lẫn nhau, âm thanh thình thịch như gõ vào tim của nhau, Nguỵ Vô Tiện nói: "Ở đây hẹp quá".
Lam Vong Cơ nói: "Ừ".
Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Tiếp theo điều tra cái gì ha?".
Lam Vong Cơ nói: "Không vào được Đỗ phủ, làm sao có thể hỏi thăm"
Nguỵ Vô Tiện mỉm cười, "Ngược lại ta có rất nhiều cách như thế". Một lát sau, lại nói: "Vậy chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút không?"
"Có thể" Lam Vong Cơ gật đầu, Nguỵ Vô Tiện lại hôn qua, mắt mang theo ý cười, "Vậy thì nghỉ ngơi một chút đi".
Nói xong, dùng lưỡi chạm chạm vào môi Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ đáp lễ, hôn hắn thật sâu, trong ngõ nhỏ chật chẹp đó, không có một ai, bọn hắn ôm chặt lấy nhau.
***
Buổi đêm, hoa rơi liễu rũ, tràn ngập âm thanh nói cười của chốn ăn chơi truỵ lạc, giai điệu ngọt ngào của ca cơ trên Hoạ Phương lâu văng vẳng truyền đến. Đây là nơi trăng hoa lớn nhất thị trấn, có nhiều người tới đây để tìm vui, cũng có không ít người say xỉn, vào vào ra ra, người đông như nêm.
Đêm nay Đỗ Tường đã say rồi, loạng choạng lảo đảo bước lên kiệu, kêu phu kiệu khiêng về nhà. Gã vốn là người thường hay ra ngoài mua vui, nhưng gần đây Tiền phủ liên tiếp xảy ra nhiều việc, người trong nhà đều sợ hãi, cha hắn không cho gã qua đêm bên ngoài, bắt buộc gã phải về nhà mỗi đêm, còn cử một đội bảo tiêu đi theo gã.
Trong lòng tức giận, sẵn tiện chửi mắng người của Tiền phủ đó, hại người hại mình, chứ có phải là cái thứ gì đó đâu.
Gã uống say đến mức choáng đầu, chiếc kiệu lắc lư, gã bắt đầu muốn nôn. Kêu phu kiệu dừng kiệu lại, bước xuống, để nôn. Bảo tiêu định bước theo, gã nói: "Đừng đi theo, ta muốn đi đại tiểu tiện một chút, các ngươi cũng muốn nhìn à? Ta sẽ giải quyết ở con hẻm cụt kia, các ngươi đợi đi, đợi đi nha".
Gã chỉ vào một con hẻm nhỏ phía trước, cách đó không xa, đám bảo tiêu có thể nhìn rõ, vì vậy để cho gã lảo đảo đi tới đó. Đỗ Tường tới đó, còn chưa kịp nôn, chợt cảm thấy một cơn gió, cảm giác hình như chân mình lơ lửng không chạm đất, mới phát hiện chân mình thực sự là không chạm đất, mà là chạm trên nóc nhà.
Gã hoàn toàn không biết tại sao mình lên được trên đó, nhìn thấy dưới ánh trăng, hai thiếu niên vô cùng tuấn mỹ, một đen một trắng, trông như tiên nhân, người mặc đồ đen vẫy vẫy tay với gã, mỉm cười, nói: "Chào nha, Đỗ thiếu gia, chúng ta có việc muốn ngươi hợp tác một chút".