Nguỵ Vô Tiện cũng là người nói gió tức là mưa (tức là muốn làm gì phải làm ngay), nói muốn đi bắn diều, là nhanh chóng kêu Giang Trừng và mấy sư đệ, tập trung lên trên ngọn đồi đó, cầm trên tay một mớ diều đủ loại.
Hắn chỉ đạo tam sư đệ, nói: "Tam sư đệ, ngươi làm một lần cho Lam nhị công tử xem, y chưa từng chơi qua".
Nhận lệnh, tam sư đệ thả một con diều, thấy con diều bay lên từ từ, càng lúc càng cao, tam sư đệ cầm cung tên hướng về phía đó, sau khi tìm được góc độ tốt, đột ngột bắn ra một mũi tên, bắn chính xác, làm rơi con diều đang bay trên cao.
"Cũng tiến bộ đó". Nguỵ Vô Tiện xoa xoa đầu nó, khen một câu, nhận được lời khen của hắn, tam sư đệ cười hì hì, trong lòng khỏi nói là vui vẻ thế nào, dù sao đại sư huynh cũng là người lợi hại nhất trong số bọn họ, cho đến nay vẫn chưa có ai phá được kỷ lục của hắn.
Nguỵ Vô Tiện lại nói với Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, chính là chơi kiểu này, thả diều lên, ai bắn hạ được diều cao nhất, là người chiến thắng". Lam Vong Cơ gật gật đầu, đã hiểu, Nguỵ Vô Tiện lại cười nói: "Chúng ta thi đấu một trận, thế nào?"
Lam Vong Cơ nói: "Ai thắng, đối phương phải đồng ý làm một chuyện".
Nguỵ Vô Tiện cười ha ha một tràng, "Được, theo ý ngưoi!" Sau đó nói với mấy sư đệ: "Các ngươi cũng bắn đi, để ta xem dạo này các ngươi có lười biếng không".
Giang Trừng đứng đó nói: "Tại ai mà bọn chúng lười biếng hả, bọn chúng siêng hơn nhiều so với lúc ngươi còn ở đây đó".
"Ha ha ha, đúng thật là như vậy". Nguỵ Vô Tiện cảm thấy lời Giang Trừng rất có lý, bản thân mình là đầu têu nghịch phá, cho nên cũng công nhận luôn.
Mấy người đứng đó lại cười: "Đều do nhị sư huynh quá hung dữ, nếu không tu luyện đàng hoàng sẽ bị nhị sư huynh đá".
Giang Trừng hừ một tiếng, "Sợ ngươi chịu không nổi".
Mấy người bọn hắn đã sẵn sàng, bắt đầu thả diều. Lục sư đệ kém nhất, lâu rồi chưa thả diều, nên bắt đầu lo lắng, không chắc ăn lắm, chưa gì đã bắn tên, tuy bắn chính xác làm rơi được con diều, nhưng độ cao thật ra chưa được bao nhiêu.
Nguỵ Vô Tiện đứng đó chống nạnh, nói: "Không có tiến bộ, phải phạt". Sau đó nói với những người còn chưa bắn: "Các ngươi nên nghiêm túc một chút, coi chừng sau đó ta thực sự sẽ phải phạt nha"
Tam, tứ, ngũ đều có chút hoảng sợ, cái người Nguỵ Vô Tiện này, bình thường tuỳ tiện xuề xoà, nhưng khi đã nghiêm túc, thì cũng cực kỳ nghiêm túc. Vì vậy nắm chặt cây cung, kéo căng dây, khẩn trương đợi con diều được thả từ từ bay lên, sau đó chờ đến lúc con diều đạt đến giới hạn độ cao mà mình chắc chắn, thì buông mũi tên.
Nguỵ Vô Tiện khen: "Rất tốt, đều có tiến bộ, xem ra Giang Trừng tốn không ít công sức với các ngươi".
Mấy sư đệ thở phào, tâm trạng cũng thả lỏng, chỉ lặng lẽ nhìn ba người bọn hắn, kỹ thuật bắn cung của Nguỵ Vô Tiện cũng rất giỏi, nhưng Giang Trừng tiến bộ cũng rất nhiều, lại còn thêm một Lam Vong Cơ chưa biết thế nào, đều là cao thủ, đáng để bọn chúng chờ xem.
Những con diều bay càng lúc càng cao, mấy sư đệ trông còn khẩn trương hơn cả ba người bọn hắn. Thời gian qua Nguỵ Vô Tiện không ở Vân Mộng, không có người cầm đầu quậy phá, Giang Trừng đã chán đi ra ngoài chơi, chỉ biết chăm chỉ luyện tập, tiến bộ cũng rất đáng kể, vốn khá tự tin vào bản thân, nhưng nhìn cánh diều ngày càng nhỏ xíu, trong lòng dần mất đi chỗ dựa.
Thật sự là sắp vượt quá trình độ bắn cung của hắn (Giang Trừng), hắn cũng không dám mạo hiểm, dù sao Lam Vong Cơ đang ở đây, nếu mạo hiểm mà bắn không trúng, thì không phải ầm ĩ thành trò cười lớn hay sao, vì thế kéo dây cung, một mũi tên bắn ra, vững vàng trúng đích, con diều đó rơi xuống.
Giang Trừng đúng thật là đã tiến bộ rất nhiều, Nguỵ Vô Tiện cũng cảm thấy điều đó, gần như có thể đuổi kịp kỷ lục của hắn, nhưng Nguỵ Vô Tiện là ai chứ, chính là cái người mà bạn chả biết hắn tập luyện vào lúc nào, nhưng lại cảm giác hắn luôn luôn tiến bộ.
Còn hai con diều nữa, vẫn tiếp tục bay cao, cả hai con diều đều nhanh chóng chỉ còn là hai chấm nhỏ, đám sư đệ khẩn trương đến độ nuốt nước bọt ừng ực, cũng chưa thấy hai người này bắn tên.
Cuối cùng, Nguỵ Vô Tiện ra tay, giương cung, một mũi tên bay ra bắn rơi một trong hai con diều, vẫn rất ổn định và chính xác. Mấy tên sư đệ vẫn chưa dám lên tiếng khen ngợi hắn, bởi vì còn một con diều đang tiếp tục bay lên cao. Mọi người đều muốn nhắc nhở, thế này mà bắn tên, vẫn có thể trúng được sao?
Lúc này mới thấy Lam Vong Cơ giương cung, đứng vững vàng chắc chắn, tư thế nghiêm chỉnh thanh thoát, y ổn định hô hấp, đột ngột có một luồng khí tức lẫm liệt quanh thân, sau đó nhanh chóng buông dây, không có gì bất ngờ, mũi tên trúng ngay chóc, con diều rơi xuống đất.
Nguỵ Vô Tiện sờ sờ mũi, nói: "Ngươi thắng rồi".
Đám nhỏ lại mắt chữ O mồm chữ A ngây ngốc, mãi mới hoàn hồn, lại sùng bái khen ngợi: "Lợi hại! Thật là quá lợi hại luôn! Lam nhị công tử!"
Nguỵ Vô Tiện lại vẻ mặt đắc ý nói: "Lam Trạm đương nhiên là lợi hại rồi, các ngươi không phải là đang nói lời thừa thãi sao!"
Đám sư đệ bất mãn, "Đại sư huynh, huynh dù thắng hay thua cũng đều là đắc ý mà vênh váo hết á".
Nguỵ Vô Tiện ngẫm nghĩ, hình như có chuyện như thế thật, nhưng đây là tiểu cũ kỷ thắng, hắn cũng thấy vui nha. Dù sao đi nữa tiểu cũ kỹ tốt như thế, lợi hại như thế, đều là của hắn.
Tiếp đó lại cười kêu tứ, ngũ, lục sư đệ đi nhặt diều về, mỗi lần đều là ba người xếp cuối sẽ phải đi nhặt diều về, chợt thấy một môn sinh áo tím ở đằng kia, vội vàng chạy lại đây, gọi bọn hắn: "Giang công tử, Nguỵ công tử, người nhà Lý gia đến tặng lễ, nói là cảm tạ Nguỵ công tử".
Mấy người kia vừa nghe thấy là sắc mặt thay đổi, Lam Vong Cơ nhìn thấy không hiểu gì, sau khi trừ tuý, đặc biệt là kiểu đại gia tộc như vậy, đến cửa tặng lễ cảm ơn vốn là chuyện bình thường, tại sao sắc mặt của mấy người Giang gia kể cả Giang Trừng đều tái mét vậy.
Tam sư đệ tự đứng ra xung phong nói: "Ta sẽ đi nhặt diều cùng với các sư đệ!"
Giọng điệu Giang Trừng cũng nôn nóng, "Nguỵ Vô Tiện, mau trở về!"
Nguỵ Vô Tiện thở dài một hơi, nói: "Đi nhanh đi, lần này sắp khổ rồi". Nói rồi kéo Lam Vong Cơ vẫn chưa hiểu gì, cùng Giang Trừng cấp tốc trở về Liên Hoa Ổ.
***
Bên ngoài thử kiếm đường, nhìn thấy Kim Châu Ngân Châu đang chỉ đạo mọi người mang đồ vào, Nguỵ Vô Tiện liền biết là không ổn, quả nhiên, bước vào sảnh, chỉ thấy Ngu Tử Diên ngồi trên cao, vẫn trong dáng vẻ hùng hổ vênh váo, bên dưới là a Bính và mấy người có vẻ là người hầu của Lý gia, đang đợi bọn hắn.
A Bính nhìn thấy bọn hắn, liền hành lễ chào hỏi, sau đó cười nói: "Mấy thứ này là Tam tiểu thư nhà chúng ta, muốn bày tỏ lòng cảm ơn đến Nguỵ công tử, kêu ta mang tới tặng".
Nhìn lại thấy mấy tấm hoành phi, cờ phướn, còn có một đống lễ vật bằng bạc, Nguỵ Vô Tiện không hiểu, a Bính liền giải thích. Hoá ra sau khi sự việc được giải quyết, Lý Trân Trân đã biết rõ mọi chuyện, cuối cùng đã hiểu được Lý Thanh Viên và Lý Trường Sinh, hiện giờ mối quan hệ giữa ba huynh muội dần dần trở nên êm thấm, gia đình Lý gia bắt đầu hoà thuận. Nhưng trong những người đến trừ tuý, Lý Trân Trân chỉ biết một mình Nguỵ Vô Tiện, và Nguỵ Vô Tiện cũng gây ấn tượng tốt nhất với cô bé, cho nên mới kêu người đến tặng quà, tất cả đều ghi đích danh hắn.
Sau khi a Bính khách sáo cảm tạ hắn một hồi, rồi dẫn người rời đi, để lại trong sảnh một đống đồ lớn lớn nhỏ nhỏ, Ngu Tử Diên lạnh lùng mở miệng: "Mấy tháng không về, về một cái ngược lại lập tức nổi bật liền ha".
Giọng điệu đó không có một chút ý khen ngợi nào, Giang Trừng sợ bà lại có hành động khác, nên lên tiếng khuyên nhủ trước: "Mẹ...."
"Ngươi câm miệng!" Ngu Tử Diên đập tay xuống tay vịn ghế, khẩu khí cứng rắn, nói: "Rõ ràng ngươi phụ trách vụ án này, hay cho ngươi, người ta vừa trở về liền bị người ta chặn lấy mất, bản thân làm một đống việc đâu đâu, cuối cùng công lao đều là của người ta".
Giang Trừng cũng không phục, "Mẹ, đây vốn là việc của Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ, cha kêu con đừng quản mà".
Giọng điệu của Ngu Tử Diên thậm chí càng tệ hơn, gần như là chửi rủa thậm tệ, "Kêu ngươi không quản, rốt cuộc không phải là ngươi toàn chạy việc vặt cho người ta sao, ngươi là cái đứa không có tiền đồ, nghe lời cha của ngươi, cha của ngươi chỉ muốn đưa hết những gì tốt đẹp cho người ta, không biết ai mới là con trai của hắn nữa!"
Giang Trừng bực bội, quay đầu không nói gì. Ngu Tử Diên ở nhà luôn nói cái kiểu này, dĩ nhiên đã thành thói quen, có lẽ bản thân bà không nhận ra mình đang mắng chửi người khác, nói tới nói lui là thành ra thế này. Nguỵ Vô Tiện nhìn xuống không nói gì, toàn bộ quá trình không đáp trả, bởi vì hắn biết rằng lúc này bất kể hắn nói gì thì chắc chắn cũng là đổ thêm dầu vào lửa, chỉ cần không đáp lại bà, một hồi sau cơn nóng giận của bà sẽ nguôi ngoai.
Bầu không khí tưởng rằng sẽ trầm mặc sau những lời mắng chửi của Ngu Tử Diên, đột nhiên Lam Vong Cơ lên tiếng.
Trước tiên y hành lễ với Ngu Tử Diên, sau đó nói: "Ngu phu nhân, quan điểm của phu nhân, thứ lỗi cho vãn bối không thể đồng ý". Ngu Tử Diên luôn nghe nói Lam Vong Cơ là người giữ phép tắc, không thích nói, không nghĩ tới y sẽ lên tiếng, nên lắng nghe Lam Vong Cơ nói tiếp: "Vãn bối muốn hỏi, Nguỵ Vô Tiện có phải là người của Vân Mộng Giang thị không? Có thân phận gì ở Giang gia?"
Những lời này ngược lại khiến Ngu Tử Diên cảnh giác lên, dù sao Nguỵ Vô Tiện này đã hứa gả cho Lam Vong Cơ, với thân phận của Lam Vong Cơ, như vậy sợ rằng Nguỵ Vô Tiện vốn là một hạ nhân, lại hứa gả cho Lam Vong Cơ, thì Giang gia cần phải nâng thân phận hắn lên mới được, bằng không chẳng phải sẽ nói là Giang gia coi thường Lam gia hay sao, vì vậy trả lời: "Đương nhiên là đại đệ tử của Tông chủ Vân Mộng Giang thị chúng ta".
Lam Vong Cơ lại nói: "Đã là người một nhà, bất kể công lao hay lợi ích gì của Nguỵ Anh, hay của Giang công tử, đều là của Vân Mộng Giang thị, sao phải phân biệt?". Ngu Tử Diên nhất thời không trả lời được, y lại nói: "Nguỵ Anh là đại đệ tử, vụ án mà các sư đệ không thể giải quyết được, hắn tiếp nhận, cũng là chuyện đương nhiên, hành động này của Nguỵ Anh, nên thưởng, không nên phạt."
Ngu Tử Diên kinh ngạc đến nỗi hai mắt trợn tròn, nhìn Lam Vong Cơ với ánh mắt khác hẳn, đứa nhỏ Lam Vong Cơ này, tuyệt đối lợi hại hơn nhiều so với lời đồn đại, chỉ vài câu nói ngắn gọn đơn giản, khiến bà phải nói rõ ràng thân phận của Nguỵ Vô Tiện, còn chỉnh đúng công lao của Nguỵ Vô Tiện, trách móc bà không nên nói lời mắng chửi, thậm chí còn nhắc nhở bà mối quan hệ giữa Nguỵ Vô Tiện và Lam gia.
Ngu Tử Diên hơi nheo mắt, lông mày nhướng cao, nhìn bọn hắn một lát, nói: "Lam nhị công tử đang trách móc ta?"
"Vãn bối không có ý đó, chỉ là, cảm thấy không thoả đáng". Sau đó Lam Vong Cơ lại hành lễ, nói: "Trừ tuý vốn là vì sự bình yên của bách tính, không nên kể đến công lao được mất".
Đã nói đến thế này, nếu Ngu Tử Diên tiếp tục hùng hổ hăm doạ người, truyền ra ngoài, ngược lại thực sự trở thành người bị tiểu bối dạy dỗ. Bà gõ nhẹ nhàng vài cái lên tay vịn ghế, ngẫm nghĩ một chút, mở miệng, không còn tức giận như lúc nãy nữa, nhưng giọng nói vẫn mang khẩu khí cao ngạo như cũ, bà nói: "Vân Mộng Giang thị xưa nay có việc gì cần phải khen thưởng, đều sẽ do Giang tông chủ quyết định, Nguỵ Anh nên được thưởng thế nào, sau này các ngươi đợi hắn đến rồi nói đi". Sau đó hừ một tiếng, bà đứng dậy, nhìn Nguỵ Vô Tiện một cái, lạnh lùng nói: "Lại có người bảo vệ ngươi" rồi nghênh ngang kiêu ngạo bước đi.
Trong sảnh ngoại trừ Lam Vong Cơ, hai người còn lại đều sững sờ.
Giang Trừng sững sờ là phải, hắn vừa mới tận mắt nhìn thấy Lam Vong Cơ chặn lời lão nương miệng lưỡi so với pháo còn nhanh và vang hơn của hắn, một trận toàn thắng không còn gì để nói, bình thường hắn không phục cái người Lam Vong Cơ này như thế nào đi nữa, nhưng lúc này, hắn không thể không phục rồi!
Còn Nguỵ Vô Tiện, sớm đã bị Lam Vong Cơ mê hoặc đến nỗi đầu óc mờ mịt, làm gì còn nhớ những người khác làm cái gì, trong não chỉ còn lại bức tranh tuyệt mỹ Lam Vong Cơ mới vừa rồi nói giúp cho hắn, dù sao đây là lần đầu tiên thấy Lam Vong Cơ một lần nói nhiều câu như vậy, chỉ vì hắn đó nha, thật khiến Nguỵ Vô Tiện cảm động muốn chết.
Cặp mắt sáng rực của hắn nhìn Lam Vong Cơ, nhìn đến nỗi con ngươi muốn rớt ra ngoài, "Lam Trạm!"
Lam Vong Cơ quay đầu qua "Hửm?" một tiếng
Nguỵ Vô Tiện thật sự không thể nhịn được nữa, Giang Trừng vẫn còn đó ư? Kệ hắn (Giang Trừng) chứ, trực tiếp nhào lên ôm lấy, hôn một cái rõ to lên mặt người nọ: "Lam Trạm, ngươi ngầu quá đi a a a a a a a a a!!!"
"Nguỵ Vô Tiện!!! Ngươi dừng lại!!! Ngươi cho rằng ta vô hình hả!!" Giang Trừng chỉ biết hét to: "Á a a a a a a!! Đôi mắt của ta!! Ta mù rồi, người đền cho ta!!!"
Nguỵ Vô Tiện không thèm để ý tới hắn, tiếp tục lắc lư đu trên người của người nọ.
Ầm ĩ nhốn nháo trong thử kiếm đường, bên ngoài, có một người đứng cạnh cửa, đã nghe toàn bộ đoạn đối thoại vừa rồi. Giang Phong Miên ban đầu nghe có người đến tặng lễ cho Nguỵ Vô Tiện để cảm ơn, cũng quá hiểu tính tình Ngu Tử Diên, khó tránh nói ra những lời khó nghe, chửi mắng quở trách như mọi khi, vì vậy vội vàng đến ngăn cản định khuyên nhủ, không ngờ nghe được đoạn đối thoại giữa Lam Vong Cơ và nàng ấy.
Sau đó cũng không bước vào, bản thân cũng không muốn quấy rầy những người trẻ tuổi, đứng một hồi rồi xoay người rời đi. Nghe âm thanh ồn ào náo loạn của những người trẻ tuổi, trên mặt lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm, biết rõ: sau này Nguỵ Vô Tiện đã có người bảo vệ rồi.