Đài sen của Vân Mộng thơm ngọt nhất, là vào mùa hè, chỉ cần hái một cái, bóc vỏ ăn, cảm nhận hương vị tuyệt vời, Nguỵ Vô Tiện thích nhất là như vậy.
Khi Giang Trừng đi ngang qua tiểu viện, nhìn thấy một mình Nguỵ Vô Tiện, ngồi xếp bằng dưới mái hiên, cầm đài sen ăn, trong lòng thấy lạ, mới bước qua gọi hắn, "Nguỵ Vô Tiện, tại sao ngươi có một mình?"
Hỏi rồi, tự mình lại cảm thấy sai sai, nói như vậy giống như Nguỵ Vô Tiện đáng lẽ phải ở cùng ai đó vậy, cho nên trong lòng tự "phi" một tiếng.
Nguỵ Vô Tiện ném một hạt sen vào miệng, nói: "Giang thúc thúc vừa mới gọi Lam Trạm đi, ta đang ở đây đợi y nè".
"Cha ta? Cha ta tìm y làm gì?" Giang Trừng cũng đi tới, cầm đài sen, bóc một hạt bỏ vào miệng.
Nguỵ Vô Tiện trực tiếp đấm hắn một cái, giật lại, "Ta làm sao biết được".
Nhìn thấy hắn một mình ở đây ăn hạt sen, Giang Trừng hiếm khi lại ấp a ấp úng, "Nguỵ Vô Tiện, ngươi... ngươi..."
"Có gì thì nói, ngươi từ lúc nào lại còn học thói rụt rè thế". Nguỵ Vô Tiện chẳng để ý, lại ném một hạt sen vào miệng. Giang Trừng bẻ miệng, đang định nói, Nguỵ Vô Tiện đột nhiên tươi cười với người ở sau lưng hắn, "Lam Trạm!"
Giang Trừng quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Lam Vong Cơ đang từ bên kia bước qua, cả hai cùng gật đầu, coi như là động tác chào hỏi lẫn nhau. Lam Vong Cơ đã ở cùng Nguỵ Vô Tiện tại Liên Hoa Ổ mấy ngày qua, Giang Trừng cũng không thèm chú ý đến những nghi thức nặng nề đó nữa, Nguỵ Vô Tiện cũng hiểu hắn, vì vậy đã nói với Lam Vong Cơ, không cần lễ nghi này nọ với Giang Trừng, cứ thoải mái là được. Mấy lần sau, trái lại cũng quen với cách chào hỏi này.
Nguỵ Vô Tiện vừa nhìn thấy y liền nở nụ cười, hỏi y: "Lam Trạm, Giang thúc thúc tìm ngươi có việc gì vậy?"
Lam Vong Cơ nói: "Huynh trưởng truyền tin" dừng một chút, y lại nói: "Kêu chúng ta trở về".
Nghe vậy, khuôn mặt tươi cười của Nguỵ Vô Tiện chợt cứng lại, "Hả" một tiếng, rồi nói: "Khi nào?"
"Hôm kia" Lam Vong Cơ trả lời hắn.
Hoá ra, nên rời đi rồi. Nguỵ Vô Tiện lại bóc một hạt sen ném vào trong miệng, sau đó cầm đài sen nhét vào tay Giang Trừng, nói: "Giang Trừng, tối mai uống rượu, kêu đám sư đệ". Sau đó kéo Lam Vong Cơ đi.
Giang Trừng nghe thấy tin tức này, cũng cảm thấy một trận buồn rầu, nhận ra, Nguỵ Vô Tiện hiện giờ, đã đến lúc phải rời khỏi đây rồi. Im lặng cầm đài sen lên, mới phát hiện, chết tiệt!!! Đã bị ăn hết sạch, trong lòng chửi bới: Nguỵ Vô Tiện, ngươi cút đi!
***
Hiếm khi Nguỵ Vô Tiện đi suốt một đoạn đường, mà không nói một lời nào, Lam Vong Cơ nhìn nhìn hắn, kêu hắn một tiếng: "Nguỵ Anh".
"Hả? Hả, Lam Trạm, chuyện gì?" dường như mới vừa hoàn hồn, Nguỵ Vô Tiện trả lời, Lam Vong Cơ mới tiếp tục nói: "Ta cùng ngươi, lại đi mua sắm?"
Lam Vong Cơ biết hắn lưu luyến, làm vậy là muốn cố gắng an ủi hắn đây mà, trong lòng thấy xấu hổ với tiểu cũ kỷ quá. Phụt cười thành tiếng, nghĩ một chút, sau đó nói: "Lam Trạm, tối nay ngươi đi dạo cùng ta ở chợ đêm Vân Mộng nha, ngươi còn chưa thấy đó". Lam Vong Cơ gật gật đầu, "Được".
Buổi tối ở Vân Mộng rất là náo nhiệt, sau khi trời tối, Nguỵ Vô Tiện kéo Lam Vong Cơ ra khỏi Liên Hoa Ổ, đi trên con phố dài huyên náo đông đúc. Các quán ăn nhỏ bán đủ loại đồ ăn trên đường, nồi hấp trên các quầy hàng toả ra hơi nóng, làn khói từng vòng từng vòng, bay lên xung quanh, mùi thơm thức ăn xộc vào mũi.
Nguỵ Vô Tiện xoa xoa bụng, than thở: "Đáng tiếc, vừa ăn no, không thể ăn thêm được nữa".
Lam Vong Cơ nói: "Mua món gì có thể giữ được, mang về"
Nguỵ Vô Tiện tủm tỉm cười, lặng lẽ đưa tay móc lấy ngón tay y, nói: "Được nha". Lát sau, lại nói: "Mua nhiều một chút, mang về cho Trạch Vu Quân và Lam lão tiên sinh".
Lam Vong Cơ gật gật đầu, ngón tay cũng duỗi qua móc lấy ngón tay Nguỵ Vô Tiện, hai ngươi nghéo tay lẫn nhau, nếu không phải có quá nhiều người ở đây, thì thật sự là muốn giữ mãi không buông.
Nguỵ Vô Tiện tối nay, Lam Vong Cơ vẫn thấy có chút gì đó khác biệt, mặc dù vẫn giống như trước, đi lại giữa đám đông như mắc cửi, với các hàng quán nhỏ đều cười nói chào hỏi quen thuộc, nhưng bình thường ngoại trừ ăn uống, còn thích xem mấy đồ chơi kỳ quái hiếm lạ, không biết hôm nay tại sao đột ngột đổi tính, lang thang mua sắm ở các quầy hàng trang sức.
Hầu hết những người bán đồ trang sức đều là các cô nương, cảm giác Nguỵ Vô Tiện rất thân quen với bọn họ, các cô nương mỉm cười giới thiệu các thể loại món hàng cho hắn, Nguỵ Vô Tiện cũng tươi cười đáp lại, Lam Vong Cơ đứng cách một khoảng đợi hắn, nhìn hắn, muốn bước qua, lại không muốn bước qua, nhìn một đống đồ ăn vặt trong tay mà Nguỵ Vô Tiện mới mua hồi nãy, lấy ra, cắn một miếng, rồi lại cắn vài miếng nữa.
Lúc sau Nguỵ Vô Tiện chạy qua tìm y, thì thấy Lam Vong Cơ đang tự mình ăn đồ ăn vặt, cũng kỳ lạ hỏi: "Lam Trạm, ngươi vừa ăn cơm tối, không no sao?"
Lam Vong Cơ không trả lời hắn, tiếp tục ăn, Nguỵ Vô Tiện giơ tay lau khoé miệng cho y, "Bánh này khá bở mềm, dính hết rồi nè". Sau đó lè lưỡi ra liếm đầu ngón tay của mình, hành động hết sức tự nhiên, ngược lại khiến mắt Lam Vong Cơ loé sáng, trong lòng thấy hơi vui vui.
"Vẫn rất ngon". Nguỵ Vô Tiện cười cười, lại nói: "Lam Trạm, tiếp tục đi dạo cùng ta một lát nha, ta lại tìm một chút".
Cũng không hỏi hắn muốn tìm cái gì, tất nhiên là hắn muốn đi đâu, Lam Vong Cơ đều sẽ đi cùng hắn, thế là hai người đi vòng vòng trên con phố dài đó mấy lần. Nguỵ Vô Tiện chọn lựa trong một gian hàng bán đồ phụ kiện nhỏ, sau đó nói: "Vẫn là cái hồi nãy tốt hơn". Cuối cùng quyết định, hắn nói: "Lam Trạm, ta quay lại mua cái hồi nãy, người đông, người đừng đi, đứng đây đợi ta nhé".
Hắn thì quen rồi, nhưng hắn không nỡ để Lam Vong Cơ bị người ta chen lấn tới lui như thế, Lam Vong Cơ gật gật đầu, tự giác lấy túi tiền ra đặt vào tay Nguỵ Vô Tiện, lùi vào một tán cây đợi hắn. Nguỵ Vô Tiện lại cười một cái, Lam Vong Cơ người này ngược lại rất tự giác ở điểm này, vì thế cười nói: "Vậy Lam nhị công tử chờ ta một chút nha". Sau đó nhoáng một cái biến mất vào đám đông.
***
Có cái gọi là oan gia ngõ hẹp, Lục Tâm Dao hiện giờ cảm thấy câu này rất là đúng. Nàng vừa bước ra từ một cửa hàng, thì nhìn thấy nam nhân của người mà nàng thích nhất đang đứng ngay trước cửa, Lam Vong Cơ cũng nhìn thấy nàng. Hai người bốn mắt nhìn nhau, thật ra biết nhau, cũng coi như là không biết, ngược lại không hiểu sao phát sinh cảm giác lúng túng.
Người mà Lục Tâm Dao ít muốn gặp nhất chính là y, nhưng có cơ hội gặp gỡ ở khoảng cách gần thế này lại nhịn không được nhìn người ta nhiều hơn một chút, nàng tò mò. Nàng thừa nhận, là rất đẹp trai, đẹp trai đến mức không có thiên lý. Nguỵ Vô Tiện bị câu mất hình như cũng không phải là không có lý, thầm nói mắt nhìn đáng ghét của Nguỵ Vô Tiện thật là tốt. Nghĩ đến đây, lại càng không muốn gặp người này nữa.
Vì vậy vội vội vàng vàng ôm chặt món đồ trong tay, muốn làm lơ Lam Vong Cơ và rời đi, có lẽ là do quá khẩn trương, chân bị vấp một cái, ngã ra, món đồ trong tay lăn lông lốc, dừng lại ngay dưới chân Lam Vong Cơ.
Té một cách khó coi như vậy trước mặt tình địch, Lục Tâm Dao muốn khóc tới nơi, nhưng nàng dù sao cũng là một đại tiểu thư rất được nuông chiều từ bé, Thu Thuỷ không ở bên cạnh, không ai hỗ trợ, bị té đau, nhất thời không đứng dậy được.
Thế nhưng nam nhân mặc bạch y trước mắt, thậm chí không nhúch nhích một chút, chỉ nhìn nàng, đôi mắt và khí tức lạnh lẽo quanh thân đó, Lục Tâm Dao đột nhiên cảm thấy tủi thân, nước mắt rưng rưng.
Lam Vong Cơ dường như khẽ thở dài, cúi người xuống.
Nguỵ Vô Tiện đã mua đồ xong, lúc phấn khởi quay trở về, thấy ngay cảnh này. Hắn ở sau lưng Lam Vong Cơ, ở góc độ đó không nhìn ra được nữ nhân ở phía trước là ai, Lam Vong Cơ vẫn đang cúi người xuống, từ góc nhìn của hắn, giống như hai người dán sát vào nhau, không kịp nghĩ ngợi gì, lập tức lao tới, nắm lấy tay Lam Vong Cơ: "Lam Trạm!" .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn
2. Anh Rung Động Được Không?
3. Trồng Trọt Làm Giàu Tại Dị Giới
4. Thập Sinh Ái Mộ
=====================================
Lúc này mới phát hiện khoảng cách của hai người cũng đủ xa, Lam Vong Cơ cũng không qua giúp nàng ấy đứng dậy, chỉ cúi người xuống nhặt món đồ trên mặt đất, nhìn rõ ràng lại lần nữa, người té trên mặt đất chính là Lục Tâm Dao.
Nguỵ Vô Tiện xấu hổ, sờ sờ mũi, "Các ngươi, đang làm gì thế?" Nhưng bàn tay đó vẫn nắm lấy Lam Vong Cơ không buông.
Nguỵ Vô Tiện trước đây, thích chọc ghẹo các tiểu cô nương, với người này cười một cái, với người kia quậy một chút, một đám tiểu cô nương vây quanh hắn, nhưng chưa từng khiến người khác phải nghĩ nhiều, cũng bởi vì hắn đối với mọi người thật ra đều giống nhau, làm gì từng thấy hắn đối với người khác khẩn trương như thế.
Lam Vong Cơ chỉ là giúp Lục Tâm Dao nhặt một món đồ, vị trí đứng vẫn là cách xa ba xích (khoảng 1m), vậy mà Nguỵ Vô Tiện khẩn trương đến mức nắm chặt tay người nọ không rời.
Hơn nữa hai người này, nhìn một tiểu cô nương như nàng ấy té xuống đất, thế mà ngay cả ý định giúp nàng đứng lên cũng không có, một chút cũng không có! Con người ấy mà, một khi nổi giận, thì năng lực tiềm tàng là vô hạn, nàng vỗ mạnh xuống mặt đất, tự mình đứng dậy, sau đó đập đập tay cho sạch bụi đất, nói: "Có thể trả lại đồ cho ta?"
Nguỵ Vô Tiện lấy món đồ đang trong tay Lam Vong Cơ, đưa cho nàng, vốn cũng không được gói kỹ lắm, miếng vải bọc sơ sài rốt cuộc bị mở ra, bên là một cái chén ngọc, nền trắng vân xanh lá đậm, sắc ngọc sáng bóng.
"Cái chén này, ngươi vẫn còn giữ ha?". Nguỵ Vô Tiện cảm thấy kỳ lạ, một đại tiểu thư như nàng đây, thế mà lại dùng một vật lâu như vậy.
Cái chén này, Lục Tâm Dao vốn đã muốn vứt nó đi, nhưng nàng lại có chút không nỡ, mấy hôm trước bị rơi xuống đất có chút sứt mẻ, chính là khi mang nó đi sửa, vừa mới bước ra thì gặp Lam Vong Cơ, có chút đau lòng, lại nảy sinh ý muốn vứt nó lần nữa, bây giờ nhìn thấy hai bọn hắn dính vào một chỗ, nàng thật sự cảm thấy, cái chén này vô tội.
Vì thế nói: "Ta thích giữ thì giữ thôi, không có ý gì khác".
"Tiểu thư, tiểu thư!" Thu Thuỷ từ bên kia chạy qua gọi nàng, vừa rồi cô ấy đi mua mấy thứ đồ khác cho Lục Tâm Dao, lúc quay lại đây thì thấy ba người đứng cùng nhau, còn sợ tiểu thư nhà mình sẽ làm gì đó ngu ngốc, nói lời gì đó ngu ngốc. Nên vội vàng chạy qua, nhưng thấy Lục Tâm Dao đang gói cái chén lại kỹ lưỡng, đưa cho cô ấy, kêu cô ấy cầm, sau đó gật đầu với Nguỵ Vô Tiện, nói: "Nguỵ Vô Tiện, ngày sau nếu có lúc muốn ngươi thực hiện lời hứa, thì hãy nhớ trói mang lại cho ta một lang quân như ý".
Nguỵ Vô Tiện vẫn đang níu Lam Vong Cơ, mỉm cười, nói: "Nguỵ mỗ ta, nhất ngôn cửu đỉnh".
Lục Tâm Dao hừm một tiếng, xoay người, mang theo Thu Thuỷ, vô cùng tiêu sái rời đi.