Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Chương 300: 300



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Đợi khi Liễu Thư Allen thu thập xong hết thảy, mang theo hai hài tử vội vàng bận rộn tiến đến tiễn người thì đại bộ phận mọi người các bộ tộc đi rồi, hiện tại chỉ duy nhất còn lại Ngạc Duy bộ lạc Dực Xà cùng Lan Kỳ tộc trai ngọc, nga còn có đám người Na Nhã Na Ny, bộ lạc các cô ấy vốn cách gần, ngược lại là một nhóm người cuối cùng đi.

"Rốt cục đến rồi.

" Xa xa nhìn thấy hai người lại đây, có người kêu lên.

Liễu Thư vừa nghe thoáng xấu hổ một phen, nghe lời này, xem ra bọn họ đều còn chờ ở nơi này là vì đợi bọn họ nha, vội vàng tiến đến, cô ngay cả thở cũng chưa kịp thở gấp mấy hơi thì đầu tiên là xin lỗi: "Thực xin lỗi chúng ta đã tới chậm.

"

"Tớ thiếu chút nữa thì đến nhà cậu gọi cậu đi, sao trễ như vậy hả, sẽ không phải là tối hôm qua vì chăm sóc Allen mới dậy trễ đi.

" Eva tiến lên kéo kéo vạt áo Liễu Thư, mắt thực ý vị thâm trường đẩy đẩy cô, lời nói cũng mang theo ái muội.

Hắc tuyến một phen, một giò đẩy Eva ra, quét mắt liếc nhìn một cái, sau đó phát hiện bộ dạng mọi người đều là đang giả bộ chờ phân phó, xem ra cô và Allen lại trễ một chút thì bọn họ đã có thể toàn bộ đều đi rồi, xin lỗi cười cười mới đi ra phía trước: "Thật ra làm chậm trễ thời gian mọi người rồi.

"
"Không có, kỳ thực chúng tôi vốn muốn ở lại hai ngày, chính là chỉ còn lại chúng tôi, mọi người cũng đều cùng nhau, chung đường thì nguy hiểm cũng ít chút.

" Na Nhã ôn nhu cười nói, cô sở chỉ cùng đường là chỉ đám người Ngạc Duy cùng Lan Kỳ, dù sao người ba tộc bọn họ tới cũng không phải rất nhiều, nhiều một phần bảo đảm cũng tốt.

"Allen chúng tôi phải đi rồi, lúc này đây từ biệt cũng không biết khi nào thì mới có thể gặp lại.

" A Tư và Allen xem như thực tốt, hiện tại bắt đầu ly biệt rất nhiều không nỡ đều tụ ở trong lòng.

"Ừ, đúng vậy, tôi thực sự luyến tiếc đây.

" Vi Nhi cũng là vẻ mặt sầu khổ gật đầu, nói một nhóm đến lục địa lần này, tiểu nha đầu đốivới dực thú giữa bầu trời sinh ra hứng thú rất lớn, vô cùng muốn lưu lại nghỉ ngơi nhiều thêm một đoạn thời gian.


Chẳng qua loại này ý tưởng của cô nàng bị hai tiểu thúc thúc là tuyệt đối không cho phép, cho nên chỉ có thể chết non, sau khi làm ra vẻ như kiểu dạng lắc đầu thở dài một phen, Vi Nhi tiến lên, đi tới trước mặt Liễu Thư: "Ngày trao đổi lần này tôi thật cao hứng, thực sự thích cô, cái này tặng cô.

"
Vi Nhi lấy ra là một cái ốc biển tương đối lớn, nhiều màu sắc, phi vô cùng xinh đẹp cô cười meo meo về phía Liễu Thư nói: "Đây là tôi trong lúc vô tình nhặt được, con ốc biển này sống rất lâu dài cho nên mới lớn như vậy, để nó dán lên lỗ tai t có thể nghe được tiếng sóng biển đại hải, không chỉ như thế nó còn có thể thổi ra thanh âm càng dễ nghe.

"
Liễu Thư tự nhiên là biết một ít chỗ thần kỳ của ốc biển, nhưng mà Vi Nhi hẳn là cho rằng cô chưa từng đi qua đại hải mới giải thích cho cô như thế, mặc kệ như thế nào cô đều thực thích, vui mừng tiếp nhận, còn thật sự gật đầu: "Cảm ơn cô.

" Cảm thấy cảm tạ như vậy hình như không đủ, Liễu Thư lấy một cái răng thú trên cổ xuống, treo ở trên cổ Vi Nhi, răng thú này còn là Allen tặng đấy, hiện tại cô cũng không có cách nào khác chuẩn bị tốt lễ vật, cái này coi như mượn hoa hiến phật, xong rồi còn liếc mắt nhìn Allen một cái, người sau chính là cười cười cũng không thèm để ý.

"Nha, răng thú thật đẹp, cảm ơn cảm ơn, tôi rất thích.


" Răng thú bị mài thực bóng loáng, Vi Nhi thấy thì vui sướng, vui sướng hài lòng gật đầu nhỏ.

Eva đứng ở bên người Liễu Thư nghiêng đầu nghi hoặc liếc mắt nhìn Liễu Thư cùng Allen một cái, vừa rồi hai người này hỗ động lẫn nhau, làm cho cô đột nhiên có một loại cảm giác, tựa như là, mặt nhăn nhíu nghĩ lát nữa sẽ hỏi một chút, liền ngậm miệng không nói gì, còn thật sự nhìn mấy người lưu luyến nói lời tạm biệt.

"Cậu yên tâm đi, tôi sẽ lại đi.

" Đối mặt A Tư nói nhiều, Allen cũng có chút bất đắc dĩ, nhưng khôi phục trí nhớ hắn là vô cùng cảm tạ đoạn thời gian tại tộc trai ngọc đó, đám người A Tư chiếu cố với hắn, còn mang theo hắn trở về, nếu không hắn cũng không biết phải lưu lạc bên ngoài
.