Xuyên Đến Mười Năm Sau

Chương 8



Vốn tưởng rằng sau khi truyền dịch xong có thể xuất viện về nhà, nhưng Lục Tự Hàn nói tôi bị sốt, bác sĩ dặn phải ở bệnh viện hai ngày, chờ hết sốt mới được xuất viện.

Thảo nào tôi cảm thấy cả người khó chịu, thì ra là bị sốt.

Do phải ngủ lại bệnh viện, nên Lục Tự Hàn cũng ở lại để chăm sóc cho tôi.

Nhớ lại thì đây là lần đầu tiên tôi nhập viện.

Đây là một phòng bệnh cao cấp, ngoài một chiếc giường bệnh hơi lớn hơn so với bình thường một chút, thì còn có giường cho người nhà.



Lúc này đây, anh ấy vẫn chưa chịu đi ngủ mà còn ngồi bên giường với tôi.

"Anh không đi ngủ sao?"

"Vẫn chưa buồn ngủ, anh ngồi đây trông em ngủ trước."

Lục Tự Hàn dịu dàng như vậy, tôi sao có thể nỡ ly hôn với anh ấy...

"Em cũng chưa buồn ngủ lắm, có thể do buổi chiều ngủ hơi nhiều." Tay vẫn đang được anh nắm lấy, tôi vẫn có chút không quen.

Tôi tính rút tay ra nhưng không rút được, đành để anh ấy tùy ý nắm vậy.

Thấy anh không nói lời nào, tôi liền mở miệng hỏi: "Lục Tự Hàn... chuyện em mất trí nhớ, có phải Gia Bảo nói với anh không?"

"Ừm." Anh trực tiếp thừa nhận, sau đó nói: "Lúc em ngất xỉu, bác sĩ gọi điện cho cô ấy, sau đó cô ấy gọi cho anh."

"Ồ." Thảo nào tôi vừa hỏi chuyện của bà ngoại, Lục Tự Hàn liền trực tiếp nói cho tôi biết.

"Vậy anh có thể kể em nghe một chút về hôn lễ của chúng ta không?" Tôi thật sự rất hiếu kì, rốt cuộc hôn lễ của tôi và anh diễn ra như thế nào.

"Được." Anh nắm tay tôi rồi nói: "Hôn lễ của chúng ta kỳ thật rất đơn giản, diễn ra ở một khách sạn bình thường, nghi lễ cũng rất giản đơn, ngày đó em mặc môt chiếc váy cưới màu trắng, rất đẹp..."

Nghe Lục Tự Hàn miêu tả, trong đầu tôi dường như cũng dần hiện lên một bức tranh rất đẹp, tôi mặc váy cưới, anh ấy mặc áo vest bảnh bao, cùng tôi trao nhẫn cưới, vén mạng che mặt hôn môi tôi...

Chỉ mới nghĩ một chút, tôi đã cảm thấy cơn buồn ngủ kéo tới, tôi từ từ chìm vào giấc ngủ.

Đang mơ mơ màng màng tôi dường như nghe được giọng nói có chút nghẹn ngào của anh, "A Sơ, em khỏe nhanh một chút, anh sẽ đưa em đi hồ Nhĩ Hải Vân Nam, đi Tân Cương đi Tây Tạng, đi Thụy Sĩ ngắm tuyết... đi xem cực quang... Em muốn đi đâu, anh sẽ đưa em đi đó, được không?"

"Xin lỗi em, là do anh quá bận rộn không quan tâm đến em, từ nay về sau anh sẽ ở bên em mỗi ngày, được không em?"

Lục Tự Hàn dường như đang khóc, nước mắt rơi xuống mu bàn tay tôi, thật lạnh.

Tôi muốn lau nước mắt cho anh nhưng tay nặng trĩu, không nhấc lên được.

Tôi muốn hỏi anh vì sao lại khóc? Nhưng lại không thể phát ra âm thanh.

Vậy nên ngày hôm sau khi tỉnh lại, tôi cứ nghĩ mình đã nằm mơ.