Sau khi ở bệnh viện hai ngày, cuối cùng tôi cũng đã hết sốt, thân thể tuy vẫn còn chút mệt mỏi, nhưng nói chung cũng đã tốt hơn nhiều rồi.
Tôi phải năn nỉ Lục Tự Hàn rất lâu, anh ấy mới đồng ý cho tôi xuất viện về nhà.
Nhưng mà trước khi đồng ý để tôi xuất viện, anh ấy đã ở bên ngoài cùng Đàm Gia Hân cãi nhau một trận vì chuyện này, cuối cùng khiến Đàm Gia Hân tức giận rời đi.
Tôi cảm thấy có thể Lục Tự Hàn đang muốn trả thù những chuyện đã diễn ra ở lễ cưới, nào là ăn rau mùi, sầu riêng, chao, bún ốc,... dường như mỗi khi anh và Đàm Gia Hân đụng mặt, cả hai người đều chướng mắt nhau.
Lục Tự Hàn chỉ nói hai ba câu đã khiến Gia Bảo phát điên.
Nhưng hồi còn học trung học hai người bọn họ cũng giống như vậy, tôi nhớ rõ ngày tôi định tỏ tình với Lục Tự Hàn, Gia Bảo còn trêu chọc tôi, nói rằng: chị em tốt của tôi lại muốn cùng kẻ thù của tôi ở bên nhau, tôi nên đem bạn trở thành thù, hay đem thù thành bạn đây?
Sự thật đã chứng minh, kẻ thù chính là kẻ thù, không thể không cãi nhau.
Hai người bọn vậy mà cũng cãi nhau hơn mười năm rồi... kiên trì thật.
Trên đường trở về nhà, Lục Tự Hàn đột nhiên nói: "Trí nhớ của em dừng ở ngày chúng ta mới bắt đầu ở bên nhau... vậy chúng ta lại bắt đầu hẹn hò yêu đương một lần nữa đi.
Lời này của Lục Tự Hàn thật hợp ý tôi.
Không hiểu sao lại xuyên không tận mười năm, không có ký ức của mười năm qua, hẹn hò yêu đương cũng không, lại trực tiếp trở thành vợ anh ấy, tôi căn bản chưa thích ứng được với thân phận này.
Đề nghị này của anh ấy cực kỳ hay, tôi thật muốn cùng anh trải nghiệm cảm giác yêu đương.
Thích nhất chính là không cần làm bài tập, không sợ không có tiền. Nhìn số dư trong thẻ ngân hàng xem, chúng tôi hiện tại quả thật có thể tận hưởng cảm giác yêu đương chân chính.
Khụ khụ, đương nhiên tôi không phải đứa con gái ham mê vật chất, tôi chỉ muốn ở bên anh ấy dễ dàng một chút thôi.
Lục Tự Hàn luôn luôn thuộc phái hành động, vừa nói nói xong, anh liền lấy bút vạch chiến lược.
Anh sưu tầm được cả trăm việc mà cặp đôi yêu đương có thể làm cùng nhau, nào là đi xem phim, đi dạo tâm tình, đi khu giải trí, đi dã ngoại,... và đi du lịch, vân vân.
Cuối cùng quyết định, trước tiên sẽ đi chơi vòng quanh nội thành, để anh ấy có thời gian sắp xếp công việc ổn thỏa, năm ngày sau sẽ xuất phát đi du lịch.
Xuất phát từ phía bắc, đi theo hướng tây đến Đại Lý.
Anh nói, cùng anh tự lái xe đi đến Đại Lý, Vân Nam là nguyệt vọng của tôi hồi tốt nghiệp, nhưng vì công việc nên anh không thể đưa tôi đi.
"A Sơ, hy vọng hiện tại không quá trễ."
Tôi vươn tay ôm lấy anh : "Chỉ cần là anh, sẽ không trễ."