Xuyên Không Làm Hoàng Hậu

Chương 8: Phá Đám



Tối đêm đó tại Điện Tĩnh Âm.
- Muôn tâu hoàng thượng. Trác Kỳ đã đến.
Tĩnh Âm điện là nơi của hoàng thượng nghỉ ngơi. Những lúc ngài xong việc triều chính thì chỉ thường về đây tịnh nghỉ mà ít đến các cung của phi tần khác, như đã nói khi sáng, cậu sẽ đến đây tìm Tần Minh và nói với ngài những điều mình muốn.. Nên trời vừa sụp tối thị vệ của hoàng thượng đã đến truyền cậu đi. Mọi chuyện sẽ không có gì đáng nói nếu ngay lúc đó thái hoàng thái hậu không cùng các cung nữ cùng nhau cười khúc khích sau lưng Trác Kỳ khi thấy quân lính vừa đến và nói:" Hoàng thượng cho truyền ngươi đến Tĩnh Âm Điện"
- "Căn phòng này rộng bao nhiêu mét vuông thế?"
Cậu nghĩ thầm rồi nhìn thấy Tần Minh hoàng đế đang ngồi ở bàn đọc tấu chương, ngài đang mặc mỗi một thân bạch y đơn thuần chứ không cầu kì nhiều tầng trang như mỗi khi thượng triều, huyền phát ngài buông thả tuỳ ý, giường gỗ được lót một tấm chăn lông lớn đặt giữa gian phòng, khá to và tráng lệ, những kệ tủ xung quanh trưng các món sứ hoặc hoàng kim quý giá. Cùng bên cạnh vô số các tấu chương quan trọng xếp ngay ngắn một hàng, có thể hiểu được khi hoàng thượng rời khỏi. Nơi này được lau dọn không dưới ba lần một ngày, đến cả mùi hương trầm cũng thật đặc biệt hơn các cung khác.
- Nô tài tham kiến hoàng thượng.
- Đã đến đây rồi thì cũng không cần phải câu nệ, ngươi đã nghĩ ra được điều ngươi muốn chưa? Ngân lượng, chức tước hay giai nhân ?
Tần Minh chậm rãi đặt lại bút lên giá rồi đứng dậy trở về giường. Trong lúc ngài đi lại thì cũng là đợi nghe câu trả lời của Trác Kỳ
- Điều nô tài muốn đầu tiên.. là được ngồi trên giường cùng với hoàng thượng.
- ...
Tần Minh có chút bất ngờ khi Trác Kỳ nói ra một điều đơn giản đến không ngờ được, ngài gật đầu thuận ý, mang đầy thương yêu chiều chuộng đáp.
-  Được, ngươi đến đây.
Trác Kỳ không ngần ngại đi đến ngồi xuống mép giường trong khi Tần Minh đang nằm bên cạnh với khoảng cách rất gần, cậu không hề biết rằng lên chung giường với hoàng đế là đại tội cấm kị. Nếu là người khác chỉ cần vừa mở lời liền bị chu vi tam tộc, chứ đừng nói đến việc có thể tuỳ tiện thế này. Chỉ không thể hiểu ngài là đang cưng chiều cậu đến mức quá đáng thế nào rồi? Tần Minh nhàn nhã gối đầu lên tay mình và trầm ngâm nhìn mỹ nhân đang ở trước mặt. Chợt bầu không khí có chút kì quặc khi cả hai cứ giữ im lặng nhìn nhau mà chẳng nói lên câu gì, chỉ biết trong lòng của hai vị đấy đang có chung suy nghĩ.. rằng người kia rất đẹp, thoáng một chốc Trác Kỳ đỏ mặt, nhiệt nóng bất giác chạy dọc sóng lưng khiến ham muốn dâng trào. Đúng là hai vị mỹ nam tuấn tú mà ở cùng một giường thì nhất định sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng nếu bây giờ nói những lời gạ tình tuỳ tiện như ở thời đại cậu thì chắc chỉ bay đầu. Gắng quên đi cảm giác đó Trác Kỳ quay mặt đi hướng khác, bỗng Tần Minh ngồi dậy, ngài đưa tay nắm lấy cằm cậu kéo quay lại nhìn về hướng mình. Mặt đối mặt kề sát nhau
- Ngươi vừa phí phạm một điều.
- Nhưng đó là điều mà nô tài muốn thì cũng không phí phạm lắm, điều thứ hai. Nô tài muốn uống rượu cùng hoàng thượng.
Ngón tay ngài miết mí mắt của Trác Kỳ, làn da mịn màn trắng trẻo này, đôi mắt đen huyền long lanh càng nhìn càng khiến người khác say đắm, thêm thần tình đang ngượng này thật rất gợi tình.. Nghe câu hỏi của Tần Minh.. Trác Kỳ rũ mắt nhìn xuống, thuận tình để y tuỳ ý vuốt ve.
Tần Minh cho người đem rượu tới theo đúng ý cậu, cả hai bắt đầu trò chuyện với nhau một hồi lâu cho đến khi Trác Kỳ tâm trí sắp lâng lâng lên mây, cậu vốn định chuốc say hoàng thượng nhưng không ngờ tửu lượng ngài lại cao đến như vậy, cậu thì sắp ngã ra ngủ đến nơi trong khi ngài vẫn còn rất tỉnh táo.
- Ngươi say rồi, mặt cũng đỏ lên hết cả.
Tần Minh ngồi dậy định gọi người đến đưa Trác Kỳ về nhưng bị cậu cản lại.. Trác Kỳ đưa tay lên chặn môi Tần Minh khi ngài vừa nói chữ:" Ngươi.." Trác Kỳ có thể nhận ra rằng dù bản thân có hành xử quá mức nhưng không hiểu vì sao ngài lại rất dung túng. Điều này khiến cậu cảm thấy mình khá đặc biệt với ngài, trong lòng như nở hoa vì phấn khích.
- Nô tài còn một điều nữa.. Nên vẫn chưa muốn đi.
Trác Kỳ nhướng người tới áp sát vào lòng Tần Minh, hơi men làm thần trí trống rỗng không nghĩ ngợi được gì. Cậu hít một hơi sâu cảm nhận mùi hương từ cơ thể Tần Minh rồi như tiểu miêu dụi đầu vào vai ngài.
Tần Minh nhíu mày nhìn bộ dáng của người trong lòng khiến sự kiềm chế nãy giờ đang mỏng như sợi tóc kia sắp đứt đến nơi.. Ngài dịu dàng đỡ cậu nằm xuống giường rồi đè lên phía trên chiếm giữ cả cơ thể cậu dưới thân mình.
- Ngươi nghĩ trẫm không nhận ra việc ngươi muốn tiếp cận trẫm ?
-... Ưm..? - Trác Kỳ mơ màng lắc đầu.
- Đừng giả ngây, trẫm đã suy nghĩ khá nhiều về việc vì sao ngươi lại nói thật chuyện bản thân hứng thú với nam nhân, còn không phải là muốn trẫm biết ngươi sẽ có tình cảm với trẫm ?
- Hoàng thượng.. Nếu nô tài nói phải, thì hoàng thượng sẽ trảm nô tài hay.. Trút bỏ hết y phục xuống rồi khiến nô tài dục tiên dục tử ?
Rượu vào thì mạnh miệng hẳn ra quả không sai, Trác Kỳ nửa tỉnh nửa mê mà nói lời câu dẫn bất chấp hậu quả. Dù gì mọi chuyện cũng đã đi quá xa đến không thể quay đầu lại, Trác Kỳ nhướng người lại gần Tần Minh, cậu ngồi trên đùi của ngài, hơi nghiêng đầu thổi nhẹ lên môi ngài và nhìn sâu vào ánh mắt đang tràn khao khát dục vọng kia, hơi men khiến dục hoả trong người trỗi dậy càng nhiều, tay ngài trượt ra sau hông Trác Kỳ và kéo y áp sát cả thân vào lòng mình, tay còn lại giữ cố định gáy đầu cậu không cho cậu có cơ hội quay đi hay trốn, ngài dứt khoác hôn lên cổ cậu và mút mạnh để lại những dấu đỏ ngân trên cần cổ trắng ngần, Trác Kỳ khẽ run rẩy cảm nhận đầu lưỡi ấm áp và ẩm ướt liếm lướt trên cổ. Đến khi ngài thấy hài lòng khi đã đánh dấu đủ như Trác Kỳ là của ngài. Tần Minh ngước mặt rồi dừng một chốc quan sát gương mặt gợi tình đang mê luyến cảm nhận từng cái chạm của ngài. Tần Minh muốn hôn lên môi cậu và day cắn đến khi nó sưng đỏ.. Trác Kỳ biết Tần Minh muốn gì cậu nhắm mắt lại định hôn ngài thì...
- Muôn tâu hoàng thượng. Thần có chuyện cấp báo
Tiếng nói phá đám thánh thót trời đánh thánh giật của con kì đà cản mũi nào đó ngoài cửa vang lên, vẻ mặt Tần Minh lộ rõ sự khó chịu, nếu không phải đang bận ôm mỹ nhân này trong lòng thì ngài đã đi ra tẩn tên kia một trận rồi.
- Có chuyện gì ? - Tần Minh gằn giọng.
- Hoàng Tử Kiến Hoàng bỗng dưng bị sốt nặng, hôn mê, miệng liên tục nói muốn gặp phụ hoàng, Huệ Phi sợ nếu hoàng tử không được gặp người thì bệnh tình sẽ chuyển biến nặng hơn.
À ra là Huệ Phi, ả ta biết việc Trác Kỳ đến gặp hoàng thượng, sợ là bị cậu khui ra những chuyện không hay về mình nên chột dạ bày ra những chuyện này để cậu không có dịp gặp ngài. Nhưng ả đâu biết chỉ cần qua ngày mai là Trác Kỳ nhận chức Chi Hậu Quan, lúc đó muốn tách hai người họ ra cũng khá là khó. Trác Kỳ tránh sang một bên để Tần Minh thay y phục. Cậu thở dài tỏ vẻ tiếc nuối khiến Tần Minh để ý.
- Đây chỉ mới là bắt đầu, không phải lần cuối. Đừng tỏ vẻ tiếc nuối như thế.
- Hm..?! - Trác Kỳ đơ người ra một lát.
- Ngươi say rồi, cứ ngủ lại đây đi. Trẫm sẽ tìm ngươi sau.
Nói rồi Tần Minh bước đi ra khỏi phòng để cậu lại một mình, ngài còn dặn với lính canh bên ngoài là đừng làm phiền cậu. Trác Kỳ nằm xuống giường rồi nhìn lên trần nhà.. Một lát quá mệt mà thiếp đi không hay. Trong giấc mơ, khúc đàn đó lại vang lên lần nữa. Giấc mơ này chưa từng thay đổi.. Rốt cuộc nó có điềm báo gì ?