- Hoàng Trác Kỳ ! Ngươi đang làm gì đấy?
Tiểu Uyên nhìn thấy Trác Kỳ đang đứng nép phía sau cửa Thái An lặng lẽ quan sát ai đó, y lâu rồi cũng không gặp cậu từ lúc cậu bị điều đi đến nay chả khi nào là thấy bóng dáng vì ai cũng điều bận, nghe nói bây giờ cậu là chi hậu quan theo hầu hoàng thượng, phụ trách những việc truyền tin, thỉnh thoảng khi trời đứng nắng thế này, ngài cho cậu một đặc ân bằng cách lệnh cậu tự thân đem điểm tâm đến Thái An Cung, hoàng thượng biết rõ Trác Kỳ rất muốn gặp Ninh Kiều công chúa dù chỉ một khắc cũng đã rất mãn nguyện.
- Suỵt. - Trác Kỳ nhíu mày nhìn chằm chằm Tiểu Uyên, cậu đưa tay lên môi ra hiệu giữ im lặng, Tiểu Uyên thấy vậy liền nghe theo mà đi chậm không ra tiếng lại gần cậu.
- Ngươi đang theo dõi ai đấy?
- Thật khả ái.. Hôm nay Ninh Kiều thắt nơ hoa ở cổ. Ai bày ra kiểu y phục như thế này? A.. cười kìa, chơi rất vui sao ? Ta cũng muốn chơi cùng..
Trác Kỳ rất phấn khởi, người khác nhìn vào rõ ràng thấy trên trán cậu hiện rõ chữ:" Ninh Kiều là đệ nhất khả ái không ai sánh được" Bộ dạng ngạo kiều, khó gần, hảo soái ca ngày trước bây giờ bị bay đi đâu mất cả, chỉ còn lại một kẻ chỉ cần thấy Ninh Kiều cười tươi thì ngày đó sẽ ăn rất ngon, ngủ rất êm ngay.
Tiểu Uyên nhìn theo thì thấy Ninh Kiều đang chơi ngựa gỗ, y liền đen mặt trong đầu nghĩ ra nhiều suy nghĩ không hay, ám khí ngút trời nhìn Trác Kỳ với vẻ mặt nghi ngờ..
- Ngươi..là tên..cầm thú sao? Ngươi.. ngươi có ý đồ gì với công chúa.. Chơi cưỡi ngựa cùng á hả.
- Rút lại lời đó ngay trước khi ta đem cả giếng nước cho ngươi rửa sạch miệng. Hiểu lầm rồi, Ninh Kiều rất giống với tiểu muội đã khuất của ta.
- Ta xin lỗi vì không biết chuyện đó, đừng giận ta. - Tiểu Uyên nghe đến từ đã khuất liền thấy rất có lỗi.
Tiểu Uyên lấy trong túi ra một cái trống tay, chỉ cần lắc qua lại là sẽ vang tiếng trống. Khi sáng y có rời cung mua mỹ trang cho cung chủ nên sẵn tiện mua luôn trống tay, vốn thấy hoạ tiết đẹp định giữ nhưng giờ lại cho Trác Kỳ.
- Trẻ con rất thích những món đồ chơi này. Ngươi đem tặng công chúa, biết đâu sẽ thân hơn. Ở trong cung không có nhiều đồ chơi đâu, nên có dịp thì ngươi xuất cung xem.
- Đa tạ, ta khi rỗi sẽ ghé thăm tỷ muội các nàng.
- Chậc, cứ nhận đi, đều là bằng hữu cả mà. Khi nào cần gì nữa thì nói ta.
Rồi Tiểu Uyên phải đi về làm việc của mình, Trác Kỳ hít một hơi sâu gắng lấy tự tin đi vào Ninh Thọ cung, vốn lần đầu gặp không có thiện cảm tốt nên Ninh Kiều khá là sợ Trác Kỳ, gặp cậu là liền chạy đi, những bảo mẫu và tỳ nữ cũng thấy tội cho Trác Kỳ vì trông cậu rất thương công chúa, nên thường bảo cậu ở ngoài quan sát thôi. Nào công chúa quen dần hẳn tiếp cận. Bây giờ cũng vậy, cậu vừa bước vào thì Ninh Kiều liền chạy đi.
"Cốc tùng tùng cốc" - Tiếng trồng tay vang lên do Trác Kỳ quay qua lại khiến Ninh Kiều chú ý. Con bé trông rất tò mò về thứ cậu đang cầm trên tay.
- Công chúa, trông có phải rất vui không? Có muốn chơi thử không ?
Ninh Kiều gật đầu, cộng với sự thúc ép của bảo mẫu kêu công chúa lại nhận đi, tiểu khả ái chậm chạp đi lại gần cậu. Trác Kỳ thấy đủ gần liền quỳ một chân xuống đất, cậu đưa trước mặt Ninh Kiều rồi mỉm cười rất ôn nhu.
- Tặng cho công chúa.
- Đa..Đa tạ - Ninh Kiều nhận lấy rồi cười híp cả mắt. Đây là lần đầu công chúa cười với cậu mà chẳng sợ gì cả, quyết định rồi.
Hôm nay cậu sẽ xuất cung và đem cả sạp đồ chơi về cho Ninh Kiều.
Sau đó Trác Kỳ hí hửng hướng đi về Tiền Triều, trên đường tình cờ lại gặp Kỷ Hạo, cả hai trò chuyện về việc Trác Kỳ muốn ra khỏi cung để mua đồ hỏi Kỷ Hạo có muốn đi cùng hay không, Kỷ Hạo lập tức gật đầu lia lịa đồng ý. Bây giờ chỉ là đến cầu xin hoàng thượng, Kỷ Hạo vừa đi được một lúc, chợt tự dưng bên cạnh vang lên giọng nói khiến cậu giật cả mình.
- Ngươi với hắn có vẻ rất thân thiết ? - Tần Minh nhìn theo hướng Kỷ Hạo dò xét.
- A.. Hoàng thượng.. Ngài làm thần giật cả mình - Trác Kỳ thoáng giật mình rồi cũng bình tĩnh lại
- Thần tham kiến hoàng thượng.
Rõ ràng dạo gần đây hoàng thượng rất hay thình lình xuất hiện cạnh cậu, không một thị vệ hay cung nữ nào đi theo hầu. Nếu không thì bình thường cách mấy thước đã nghe được bước chân của hộ vệ và giọng lảnh lót của thái giám rồi. Đôi khi lại như là không thể rời xa cậu nửa bước, lúc nào cũng dỗi theo Trác Kỳ.
- Mau trả lời trẫm. Hai ngươi vừa nói gì ? - Tần Minh nhíu mày.
- Hạ thần với Kỷ Hạo chỉ là bằng hữu, vừa rồi tình cờ gặp nhau trên đường, trò chuyện đôi câu thì có cùng ý muốn mua một vài thứ ngoài hoàng cung.
Trác Kỳ chưa kịp nói dứt câu thì Tần Minh cắt ngang lời cậu.
- Được, ngươi muốn giấy thông hành xuất cung? Trẫm cho ngươi, nhưng chỉ có y không cho ngươi. Trong cung không thiếu thốn bất cứ món gì, chỉ cần nói trẫm liền ban.
- Hoàng thượng.. nhưng tại sao thần lại không thể đi ?
- Chức của ngươi là gì ? Việc của ngươi là ở cạnh trẫm, hầu bên cạnh trẫm. Chứ không phải chạy vặt cho bằng hữu của ngươi, nếu trẫm còn thấy ngươi chạy theo kẻ khác thay vì ta thì đừng trách ta phạt.
- " Ghen.. Rõ ràng là đang ghen, hũ giấm chua đến nuốt không trôi." - Trác Kỳ cười thầm trong lòng.
- Thần tuân lệnh, những gì thần muốn chỉ là đồ chơi cho Ninh Kiều công chúa, ngoài ra không cầu gì khác.
- Được. - Nói rồi hoàng thượng quay đi. Trác Kỳ cũng nối bước theo sau.. Nhưng cậu cảm thấy rất lạ, giống như cảm giác đang có ai đó theo dõi phía sau vậy. Cậu ngời ngợi nhìn ra phía sau lưng lại không thấy gì cả.
Từ đằng xa sau bụi Tùng La Hán chợt có vài ba người ngóc đầu lên từ trong bụi khi Trác Kỳ rời đi. Hai cung nữ cùng một Mama tổng quản lú đầu nhìn quanh
- Mama, người nghe rõ không ạ? Hoàng thượng với hắn ta đúng là có gian tình !
- Ta nghe được.. Tên Trác Kỳ kia đêm qua có lẽ vì lao động quá sức với hoàng thượng. Hắn đòi danh phận nhưng hoàng thượng không ban liền muốn xuất cung cùng người nam nhân khác !
- Ối chà quả là một kẻ mưu mô xảo quyệt, hoàng thượng bị y mê hoặc đến điên cuồng khi nghe đến y định thành thân với kẻ khác liền nổi máu bá vương ngạnh thượng cung, muốn độc chiếm hắn. Cấm hắn gặp gỡ nam nhân khác chỉ một mực chung tình ở cạnh hoàng thượng..
- A.. Hoàng thượng thật là si tình. Đúng là mẫu người khiến người khác mê đắm. Ta cũng muốn thử cảm giác được hoàng thượng độc chiếm ta trong vòng tay ngài..huhu
Hai người nữ nhân kia cứ thao thao bất tuyệt mặc cho người Mama kia vẫn cứ quan sát. Thấy không có hồi đáp, hai người kia vội lay lay bà.
- Mama, sao người không nói gì?
- Ta đang khóc trong lòng.. Thật là bi thương.
- Hả? Đau thương chổ nào chứ? - Hai người đồng thanh hỏi.
- Tên Trác Kỳ kia vốn chỉ có tình cảm với người đứng với hắn khi nãy, họ muốn thành thân nên bàn chuyện cùng nhau nắm tay bỏ trốn, ai ngờ bị hoàng thượng phát hiện được.. Vốn trong lòng ngài luôn có Trác Kỳ nên từ yêu thành hận, ngài muốn giam giữ y mãi mãi nếu y dám gặp người kia liền bị phạt lên giường đại chiến ba trăm hiệp.. Huhu.. Ngài vì yêu đơn phương mà chia rẻ uyên ương, Trác Kỳ vì sợ quyền lực của hoàng thượng mà cắn răng ở cạnh người mình không yêu.. nói xem? Có phải rất thảm thương không?
Nói xong cả ba người họ ôm nhau khóc lóc một hồi lâu..
Trong khi họ khóc thì ở đâu đó trong cung.
- Ắc.. xì! - Trác Kỳ bị nhảy mũi.
Hoàng thượng thấy vậy liền đưa tay vuốt ve má của Trác Kỳ.
- Ngươi cảm rồi sao ?
- Không.. Cảm giác như thần đang bị ai đó nói xấu sau lưng.
Trác Kỳ lắc đầu rồi hôn vào lòng bàn tay của Tần Minh.
- Ắc.. xì. - Hoàng thượng cũng bị nhảy mũi, ngài dùng tay áo che mũi mình.
- Hoàng thượng...?
- ... Trẫm cũng có cảm giác giống ngươi, kì lạ thật.