Xuyên Không Rồi Ta Gánh Môn Phái Còng Lưng

Chương 2: Cuộc sống không dễ dàng



Trong đại sảnh nghị sự của Vấn Đạo tông sau khi tất cả mọi người đã vào vị trí tông chủ mới bắt đầu nêu lên vấn đề của cuộc họp hôm nay.

- Các vị hôm nay có mặt ở đây hẳn cũng đã biết, Tiêu gia kia nhất định không chịu nhận thư từ hôn của thánh nữ Thanh Phong tông. Chuyện này trực tiếp liên quan đến hài tử nhà chúng ta. Các vị Tiêu gia này nên sử lý thế nào đây?

Mấy trưởng lão trong chính đại sảnh mỗi người một hướng giải quyết nói chuyện cứ như cái chợ. Có người đề nghị:

- Tiêu gia tiểu tử tốt nhất nên xin từ hôn nếu không chúng ta có thể tiễn hắn một đoạn.

Lại có lão già nói:

- Không cần phải mất công như vậy chúng ta cứ tiễn cả Tiêu gia lên đường như vậy sẽ không còn cái gì dây dưa dính dán đến thánh nữ Thanh Phong tông.

Lão ta vừa nói xong thì ông cha già của Nguy Thần lập tức đồng ý:

- Tứ trưởng lão nói rất hợp ý ta.

Rồi người cha thân yêu của Nguy Thần lại quay qua hắn hỏi ý kiến:

- Thần nhi, con thấy sao?

Nguy Thần từ lúc nghe đến Tiêu gia thì hồn phách cũng hoảng hốt lên mây rồi.

'Sắp xếp lại một chút thì mấy khứa họ Tiêu, Diệp, Lâm, Long không nên động vào. Đã thế tên này còn bị từ hôn.Ôi!! Con mợ nó!!!! Ta chưa muốn chết sớm vậy đâu.'

Thấy con trai không thèm để ý đến mình ông già tông chủ lại quan tâm thêm mấy câu:

- Thần nhi, Thần nhi, con làm sao vậy? Thấy cách làm của tứ trưởng lão vẫn chưa thích hợp sao? Hay phụ thân diệt cả thành đó cho con ha?

Nguy Thần nghe ông già nói xong thì muốn xỉu ngay lập tức.

' Mợ nội ông!!! Cảm thấy sống không còn vui nữa thì cũng không nên kéo ta chết chung chứ.Ta sung sướng còn chưa tới một ngày đã bắt ta đi ch.ết là sao?'

- mợ nội ông bị điên sao?

Tông chủ của Vấn Đạo tông bị con trai mắng cái thấy trong lòng mất mát vô cùng:

- Thần nhi, con cảm thấy vẫn còn chưa đủ sao vậy thì cả cái hoàng triều đó đi ha.

Nguy Thần trong lòng " đậu má " trăm ngàn lần cái ý kiến củ chuối của ông ta.

' Đậu má, đậu má, đậu má....!!!!! Người ta họ Tiêu đó ông có biết không hả? '

- Ông im miệng cho ta.



" Thần nhi con là có gì không vừa ý sao? nói ra cho phụ thân nghe phụ thân nhất định thỏa mãn con. " Người cha già của Nguy Thần lên tiếng do ngọt.

' Oa, không thèm mắng ta luôn đúng là người cha tốt. Không được, ông già này muốn hố ch.ết ta. '

- Phụ thân.

- Có.

- Tên họ Tiêu đó tên Tiêu Viêm sao?

- không có hắn tên Tiêu Khâm.

Nguy Thần thấy lòng mình nhẹ đi không ít 'Không phải Tiêu Viêm may vãi'.

Để cho chắc chắn vẫn phải hỏi thêm " Vậy hắn trước đây có được xem là thiên tài gì đó không, bây giờ lại tự nhiên thành phế vật? "

Nhị trưởng lão tiếp lời Nguy Thần, khẳng định:

- Thiếu chủ đúng là có chuyện này nhưng ta thấy dù là thiên tài thì cũng không có cửa so với thiếu chủ ngài đâu.

Mấy trưởng lão khác cũng hưởng ứng:

- đúng vậy chỉ cần so gia thế thì khắp thiên hạ không ai bì được với thiếu chủ Vấn Đạo tông chúng ta.

- đúng đứng trước thiếu chủ tất cả thiên kiêu đều không dám thẳng lưng.

Nghe người khác tâng bốc mình đến tận mây xanh nhưng con hàng Nguy Thần thì trong lòng ảm đạm như sắp đi lên đoạn đầu đài không bằng.

' Ông trời ơi, từ thiên tài rớt xuống làm phế vật cộng thêm bị từ hôn con làm sao mà sống đây'

' đúng rồi hệ thống, hệ thống mày mau ra đây đi cứuuuu!!!! ' Trong lòng gào thét tên hệ thống không dưới trăm lần mà cái của nợ ấy vẫn không thèm xuất hiện.

Gương mặt Nguy Thần lúc này đã như đưa đám. Lão cha tiện nghi thấy thế thì lại bắt đầu lo lắng:

- Thần nhi con sao vậy? Mặt mà khó coi quá đi.

- Tại các người đó. Tả nghiêm cấm các người động đến tên Tiêu...

Nhị trưởng lão nhắc nhở:

- là Tiêu Khâm.

- đúng Tiêu Khâm, hắn là bằng hữu của ta nếu ai dám động đến hắn thì ta sử người đó.

Người cha tiện nghi cùng mấy trưởng lão của Vấn Đạo tông vẫn là không hiểu cái mô tê gì nhưng nhìn mặt con hàng này căng quá cũng đồng ý theo.



- Thần nhi tiểu tử đó làm bằng hữu của con khi nào vậy?

- Ông quản việc ta kết giao bằng hữu?

- Không có, không có chuyện này con tùy ý muốn sao cũng được.

Nguy Thần nhắc lại một lần:

- Các người nghe cho rõ ta và Tiêu... Tiêu...

Nhị trưởng lão:

- Tiêu Khâm.

- đúng Tiêu Khâm là hảo bằng hữu từ giờ trên dưới Vấn Đạo tông thấy Tiêu Khâm như thấy ta không được vô lễ. Còn thánh nữ cái... cái... tông...

Nhị trưởng lão:

- Thanh Phong tông.

- Đúng Thanh Phong tông ta không thèm nghiêm cấm ả tả xuất hiện ở Vấn Đạo tông, nghe rõ chưa.

Tất cả mọi người trong đại sảnh đều đồng thanh " nghe rõ thiếu chủ ".

Lại là nhị trưởng lão người vô cùng quan tâm đến đối ngoại của Vấn Đạo tông:

- Thiếu chủ Thanh Phong tông và Vấn Đạo tông chúng ta nhiều đời qua lại nếu bây giờ làm như vậy với thánh nữ nhà bọn họ thì e không tiện.

" Có cái khỉ gì không tiện? " Nguy Thần là vô cùng ức chế với mấy con hàng không hiểu "cốt truyện" này:

- Lệnh của ta các người giờ không muốn nghe có đúng không?

Để dỗ con vui thì tông chủ Vấn Đạo tông liền thẳng mặt chửi nhị trưởng lão một trận té tát ngay trên đại sảnh. Rồi lại quay qua Nguy Thần mà giở ra bộ mặt nịnh nọt lấy lòng:

Thần nhi đưng tức giận hại thân thể, phụ thân lập tức làm theo những gì con nói.

- vậy được rồi các người cứ từ từ bàn ta đi trước.

......................

Trở ra khỏi đại sảnh Nguy Thần lập tức theo đương cũ về phòng. Nằm phơi thây trên giường mồm lẩm bẩm thử xem mình có hệ thống bàn tay vàng nào không. Và đời đã tát một cú đau điếng vào mặt con người đáng thương kia. Không hệ thống nào cả, không một cái nào, không một âm thanh nào đáp lại lời kêu gọi của Nguy Thần. Không còn gì có thể lấp đầy sự tuyệt vọng này.

' Ây còn tưởng mình giống với mấy nhân vật phản diện chính chuyên chăm "rau hẹ" đợi ngày thu hoạch chứ.'

' Không có hệ thống thì cố gắng cụp đuôi mà sống thôi.'