Xuyên Không Rồi Ta Gánh Môn Phái Còng Lưng

Chương 3: Gặp ông ngoại



' Không có hệ thống thì cố gắng cụp đuôi mà sống thôi.'

Vẫn biết không có hệ thống nhưng theo như kinh nghiệm cày truyện mấy năm nay vẫn sẽ có trường hợp hệ thống vài ba năm sau khi xuyên mới xuất hiện, có những cái cần kí chủ rơi vào hoàn cảnh đặc biệt mới xuất hiện có nhiều hệ thống chảnh cún nếu không nói đúng thần chú thì kí chủ có chầu ông vải cũng "say no" xuất hiện.

Nguy Thần lại tiếp tục chuỗi ngày vô tri tự mình lẩm bẩm như thần kinh mong cho hệ thống xuất hiện.

- vừng ơi mở ra.

- hệ thống siêu ngầu lòi bá cháy bọ chét xuất hiện đi.

- thiên linh linh hệ thống.

- cha ơi, ông cố ơi xuất hiện giùm con với.

- ....

Đáp lại những lời khẩn cầu đó là một mảng im lìm.

Lúc này con hàng Nguy Thần đã rất tuyệt vọng với việc mình là main rồi.

' Sao phải xoắn, không có hệ thống thì bố mày sống theo kiểu không có hệ thống. '

"Viêm đế em tới đây!!!!". Nguy Thần hét lên.

Ý chí cầu sinh của con người đã trỗi dậy thì liêm sỉ là thứ vô dụng nhất trên đời.

Nói làm là làm Nguy Thần lập tức chuẩn bị đủ các loại đồ đạc cần thiết lên đường đi gặp người "con giời" đầu tiên.

......................

Là thiếu chủ của một cái đỉnh lưu môn phái tất cả mọi chuyện đều có người khác làm mà dù có muốn tự mình làm cũng không biết tìm đồ ở đâu. Chuyện có thể không động tay thì Nguy Thần cũng không có ý định chăm chỉ. Làm một con "súc vật học" đã quá vất vả rồi.

Nằm phơi thây trên chiếc giường làm bằng băng tinh mà ra lệnh:

- người đâu mau chuẩn bị vài phần, KHÔNG, vài trăm phần lễ vật cho bản thiếu chủ.

" Thiếu chủ ngài cần nhiều lễ vật như vậy làm gì" Tên đệ tử bị sai bảo thắc mắc.



- Ngươi quản ta?

- không có thiếu chủ đệ tử lập tức đi làm ngay đây.

- MAU.

Phần lễ vật đã xong, thứ có thể giải quyết bằng tiền thì vẫn luôn là thứ dễ nhất. Tiếp theo muốn đi tặng cũng cần cái lý do không thể mang một đống đổ trước cửa nhà người ta rồi bảo người ta ra lấy. Người ta còn là loại thiên tuyển chi tử con cưng ông giời không thể làm việc linh tinh được. Chỉ vì nghĩ cái lý do thôi đã khiến một học sinh giỏi suýt liệt tiếng Tây vắt nát bộ óc rồi. Khinh nghiệm 4,5 năm đọc truyện tiên hiệp của Nguy Thần cho hắn biết nếu chuyện này làm không ổn thì kết cục so với cưới thánh nữ kia không khác nhau là mấy.

Tra nửa ngày các vòng quan hệ của Tiêu Khâm kia cuối cùng Nguy Thần cũng tìm ra chút dây mơ rễ má với người ta. Tiêu mẫu chính là mẹ ruột của Tiêu Khâm kia từng là đệ tử nội môn của nhà mẹ đẻ mình Phất Nguyệt tông.

' Oa!!! Thì ra là người nhà mình a. Chuyện dễ nói rồi '.

Thế là con hàng Nguy Thần cất công chạy đến chỗ ông ngoại một lần hỏi thăm ai? Vị trưởng lão nào là sư phụ của Tiêu mẫu.

......................

Ở Phất Nguyệt tông. Sơn môn cao ngàn bậc khí thế oai hùng. Lão môn chủ tu vi Đại thừa kỳ râu tóc bạc phơ nhưng mặt mày thì lại trẻ trung như tráng niên người.

Thấy thằng cháu ngoại lâu ngày không gặp lão tông chủ mừng ra mặt muốn lập tức mở tiệc ba ngày ăn mừng:

- Ây Thần nhi của ta. Sao hôm nay rảnh rỗi đến đây vậy?

Nguy Thần hôm nay muốn nhờ người đương nhiên phải lễ phép với người ông ngoại này một chút:

- Ngoại công cháu trai nhớ người đến thăm không được sao?

Lão tông chủ là mặt già đại hỉ khi nghe thằng cháu ngoại này hôm nay còn biết nhớ mình.

' Ôi cuộc sống, không còn gì đáng để chờ mong nữa '.

" Truyền lệnh của ta toàn tông trên dưới mở tiệc ba ngày thông đêm suốt sáng ". Lão tông chủ Phất Nguyệt tông sang sảng nói. Đã thế trên dưới cái tông này lại còn hô hào hưởng ứng nữa chứ.

' Đậu má!!! Ông già bị thần kinh hay gì?'

- Ông ngoại có cần phải vậy không?

- Cần, đương nhiên là cần rồi.Ông ngoại của con đang rất vui vẻ, ta vui thì tất cả cũng phải vui theo.

Nguy Thần trong lòng giơ lên cho ông một like to đùng.

Việc chính đến đây thì vẫn phải làm.



" ông ngoại Thần nhi muốn hỏi người một chuyện".Nguy Thần bám tay ông già lay lay như trẻ con vòi quà.

- Ồ. Thần nhi cứ việc hỏi.

- Ông ngoại người biết một đệ tử tên Lam Phi Yên ( mẹ ruột Tiêu Khâm) không?

ông già ngẫm nghĩ lại một chút cố nhớ ra cái tên kia nhưng bất thành:

- Thần nhi à, cái tên này ông ngoại chưa nghe thấy bao giờ.

Nguy Thần là thất vọng ra mặt "Ồ" lên một tiếng.

Thấy thằng cháu yêu quý như vậy một người sống mấy nghìn năm như lão không thể cầm lòng nổi lập tức ra lệnh trên dưới Phất Nguyệt tông tra rà cái tên Lam Phi Yên kia.

Năng xuất làm việc của người Phất Nguyệt tông khá cao chưa đến nửa ngày đã ra hết thông tin cuộc đời sự nghiệp của Tiêu mẫu.

Cầm quyển trục trong tay đưa cho Nguy Thần:

- Thần nhi con tìm người này để làm gì?

Nguy Thần cầm lấy đọc một lượt.

_ Lam Phi Yên: vào tông môn năm 8 tuổi đệ tử Lam trưởng lão của đan đường...Cưới Tiêu Đồng, sinh con trai Tiêu Khâm... đã ch.ết.

Nhìn vào quyển trục kia ông già dựng đứng chòm râu trắng:

- A!!! Thì ra cái tên tiểu tử Tiêu gia đó do Lam Phi Yên sinh. Bây giờ ông ngoại đi trục xuất Lam trưởng lão ra khỏi tông môn cho con.

Nguy Thần lập tức dùng sức ba bò chín trâu kéo ông già này lại:

- Ông ngoại ông ngoại.Khoan hãy đi đã.

" Con yên tâm Thần nhi ta sẽ cho con đáp án hài lòng." Ông già hùng hổ đi ra ngoài.

" Hài con m*ẹ ông mà hài, có nghe ta nói hết không hả?". Nguy Thần là rất ức chế với ông già này rồi. Cái thế giới mà tất cả nhân vật phụ đều có IQ dưới mức con người cộng thêm máu liều nhiều hơn máu não chúng ta sẽ có công thức chuẩn ngu + liều= tự hủy.

Ông lão mấy nghìn cái nồi bánh chưng bị cháu mắng một câu thì như trẻ con bị mắng oan ủy ủy khuất khuất mà nói:

- Thần nhi à. Ông ngoại xin lỗi mà.Con đừng tức giận ha.