Lương Hữu Tiêu cũng ngớ ngẩn, không ngờ tới lại có người tính toán độc ác muốn phá hủy tiền đồ của Tiêu Hàn Tranh như vậy.
"Một Ngô gia nho nhỏ, lá gan lại lớn như vậy sao?'
Hắn ta nhìn về phía Tiêu Hàn Tranh nói: "Ngươi chính là học sinh của Hầu đại nhân."
Mặc dù lão đầu kia đã về hưu rồi, nhưng sức ảnh hưởng cũng không nhỏ, còn có tính tình bao che nữa.
Ngô gia chỉ là một thương hộ nhỏ, là thân thích của tiểu thiếp tri phủ, ở trong mắt hắn ta hoàn toàn không là cái thá gì cả.
Tiêu Hàn Tranh nói: “Tất nhiên bọn họ không có gan làm như vậy, nhưng nếu như sau lưng có người giật dây, hoặc là giả vờ nói làm chỗ dựa cho bọn họ thì sao? Bọn họ sẽ không còn sợ nữa."
Thời lão tam bổ sung: “Nghe ý của lão tứ, có người từ kinh thành đến, ở sau lưng điều khiển toàn Ngô gia."
“Chẳng qua cụ thể là ai còn chưa biết được."
Thời Khanh Lạc bĩu môi một cái: “Không cần đoán cũng biết, còn có thể là ai chứ?"
"Là tiền phụ thân cắt đứt quan hệ với tướng công của ta, không muốn để huynh ấy có thể đi lên, cùng với nữ nhân ngoại thất lên chức chính thê chứ ai nữa."
Trước đó Lương Hữu Tiêu có đi hỏi người trong thôn, mọi người chỉ chủ yếu nói cho hắn ta biết về chuyện của Thời Khanh Lạc.
Cho nên hắn ta còn chưa biết chuyện của Tiêu Hàn Tranh.
Vì thế mặt đầy bát quái hỏi: "Phụ thân ruột ở kinh thành của Tiêu Hàn Tranh là ai?"
Thời Khanh Lạc nói đúng sự thật: 'Tiêu Nguyên Thạch - Tiêu Đại tướng quân."
Tiếp đó phổ cập kiến thức cho hắn ta, nói năm đó Tiêu Nguyên Thạch lợi dụng ngoại công của Tiêu Hàn Tranh học võ như thế nào, đi chiến trường lập công làm tướng quân ra sao.
Sau đó mang theo một ngoại thất chỉ lớn hơn Tiêu Hàn Tranh mấy tuổi trở về.
Ngoại thất kia cố ý té sinh non , vu oan cho Tiêu mẫu.
Tiêu tướng quân lợi dụng chuyện này muốn biếm thê làm thiếp, Tiêu Hàn Tranh không đồng ý.
Cuối cùng Tiêu tướng quân ngay cả tử nữ cũng không cần, cắt đứt quan hệ, hòa ly với Tiêu mẫu.
Nữ nhân kia cũng thành công lên chức, nhưng không dừng lại.
Trước đó còn thu mua thầy thuốc trên trấn, hạ độc Tiêu Hàn Tranh.
Sau khi Lương Tiêu Hữu nghe sau thì ngẩn ra, chẳng qua rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Dù sao đại tộc thế gia cũng có không ít chuyện xấu xa, mặc dù chuyện xảy ra trên người Tiêu Hàn Tranh rất quá đáng, nhưng hắn ta cũng đã thấy nhiều chuyện còn kinh tởm hơn.
Tất nhiên đối với phu thê Tiêu Nguyên Thạch, hắn ta cũng sinh ra một loại chán ghét.
Nghĩ đến một chuyện, hắn ta hơi có thâm ý nhìn Thời Khanh Lạc.
"Lúc trước ta ở kinh thành nghe được phủ Tiêu tướng quân gây ra không ít chuyện cười, là người ở quê đi kinh thành, không lẽ chính là bút tích của ngươi?"
Ở trước mắt bọn họ, nữ tử này chưa bao giờ che giấu tính tình của mình.
Lúc trước nghe chuyện của Tiêu gia, đó là lúc đám người bọn họ uống rượu còn nói qua, cảm thấy sợ là có người muốn chỉnh Tiêu Nguyên Thạch, lúc này mới giật dây người nhà ở quê lên ồn ào như vậy.
Bây giờ nghe được lời của Thời Khanh Lạc, hắn ta cảm thấy đám người bán đất bán nhà lên kinh thăm nhi tử gì đó kia, có lẽ là bút tích của nàng.
Nếu không thời gian sao có thể trùng hợp như vậy, ở kinh thành mới ồn ào không bao lâu, phu thê Tiêu Nguyên Thạch đã muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Thời Khanh Lạc, hủy đi tiền đồ của Tiêu Hàn Tranh.
Rõ ràng chính là trả thù.
Thời Khanh Lạc cũng không phủ nhận, thoải mái thừa nhận: "Đúng vậy, là bút tích của ta."
"Chẳng qua hiển nhiên đám người kia chống đỡ quá ngắn, bây giờ ta cũng đã bị lộ ra ngoài, cho nên đôi nam nữ kia muốn gậy ông đập lưng ông."
Giật dây không được đám cha nương cực phẩm đi tố cáo nàng, liền trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t nàng ngụy trạng thành tự sát, phá hủy danh tiếng và tiền đồ của tướng công.
Quả nhiên chính là chuyện chỉ có phụ thân cặn bã và nữ nhân kia mới làm được.
Lương Hữu Tiêu có thể nhìn ra, cũng không ngoài suy đoán của nàng, mấy người này cũng không phải công tử thế gia quần là áo lụa chân chính, trong đó ai mà đơn giản chứ?
Lương Hữu Tiêu không ngờ là Thời Khanh Lạc lại thản thiên thừa nhận như vậy.
Thật đúng là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy một nữ tử như vậy.
Đổi lại là người khác thì làm gì có chuyện sẽ thừa nhận chứ, còn phải nhanh chóng nghĩ cách che giấu nữa là.
Hắn ta nhìn Tiêu Hàn Tranh một chút, thấy dáng vẻ biết rõ nhưng không hề hoảng sợ của hắn thì đã hiểu ra.
Ánh mắt của hắn ta lại rơi trên người Thời Khanh Lạc: “Ngươi thật xấu xa.”
“Nhưng chủ ý của ngươi thật sự rất tuyệt vời.”
“Trước đó, nhà của Tiêu Nguyên Thạch đều gà bay chó sủa mỗi ngày, danh tiếng hiện tại của tiểu thê tử kia cũng không tốt, các thái thái và tiểu thư thế gia không còn muốn tiếp xúc với nàng ta nữa.”
Đối với chuyện này, hắn ta rất tán thưởng Thời Khanh Lạc, xấu xa nhưng hợp với sở thích của hắn ta.
Thời Khanh Lạc khẽ cười nói: “Cho đến bây giờ ta vẫn chưa từng nói mình là người tốt, nhưng khi đối phó với những kẻ xấu xa đáng ghét, đương nhiên không thể nhân từ mà nương tay được.”
Nàng đã chuẩn bị hợp tác với Lương Hữu Tiêu trong tương lại, cũng muốn xây dựng sự nghiệp với người này, vậy nên không cần thiết phải che giấu tính cách của mình.