Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 217



Ở bên cạnh, Thời lão Tam lại khá sửng sốt, mặc dù ông ta đã đoán trước được việc người của Tiêu gia cũ đến kinh thành có thể là do nữ nhi của ông ta xúi giục.

Nhưng lại không ngờ rằng đó là sự thật, hơn nữa đúng là người của Tiêu gia cũ nghe lời nàng chạy đi hủy hoại danh tiếng của Tiêu Nguyên Thạch.

Đột nhiên trong lòng ông ta thấy rất may mắn, cũng may ông ta là đã không lựa chọn đối đầu với nàng, nếu không… đoán chắc không còn quả ngọt để ăn.

Nha đầu này chẳng những thông minh, thủ đoạn độc ác, còn có một lão thần tiên đứng sau lưng.

Lương Hữu Tiêu tò mò hỏi: “Vậy sau này các ngươi định chuẩn bị đáp lễ như thế nào?”

Thời Khanh Lạc không trả lời mà hỏi lại: “Nếu như là ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?”

Lương Hữu Tiêu suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta sẽ trả lại.”

“Đi tham gia bữa tiệc rượu ngắm hoa gì đó, làm giả thuốc đông y, sau đó tương kế tựu kế làm Ngô gia bị cắn trả.”

Hắn ta sờ cằm nói: “Sau đó lại nghĩ cách tìm người, cho Tiêu Nguyên Thạch uống ít thuốc, để khi ông ta tham gia bữa tiệc gì đó rồi ngủ với nha hoàn trong quý phủ của người khác.”

“Đương nhiên, đối với các ngươi mà nói thì khó mà làm được chuyện này.”

Dù sao thì muốn mua chuộc nhân gia mà Tiêu Nguyên Thạch quen biết không phải là chuyện dễ dàng.

Tiêu Nguyên Thạch cũng không phải kẻ ngốc, bị gài bẫy thì chưa chắc đã trúng kế.

Thời lão Tam ở bên cạnh thích thú, ý tưởng dồi dào: “Còn có thể tìm mấy người phụ nữ cho Tiêu tướng quân, để nảy sinh ngăn cách giữa ông ta và tiểu thê tử kia.”

Lương Hữu Tiêu nói: “Cái này không được, trước đó không thiếu người đưa nữ nhân cho Tiêu Nguyên Thạch, ông ta đều từ chối.”

“Còn tung tin đồn sẽ không cưới tiểu thiếp.”

“Hơn nữa nếu là một nữ nhân bị hạ thuốc hoặc là người khác đưa cho, có lẽ Tiêu Nguyên Thạch hoàn toàn không động vào, hoặc trực tiếp tổng cố khỏi phủ tướng quân.”

“Thê tử hiện tại của ông ta, nếu có thể lấy chuyện sinh non để hãm hại người thê tử trước đó thì tuyệt đối không phải người hiền lành.”

“Nếu như nàng ta vẫn muốn tiếp tục khỏe mạnh làm tướng quân phu nhân, cho dù trong lòng cảm thấy rất chán ghét thì cũng sẽ không gây chuyện với Tiêu Nguyên Thạch, ngược lại sẽ ra tay xử lý sạch sẽ toàn bộ những nữ nhân kia.”

Hắn ta dừng lại một chút rồi tiếp tục: “Chủ ý ta nghĩ ra chính là phản kích lại, làm cho Tiêu Nguyên Thạch bị mất mặt, đồng thời ảnh hưởng đến danh tiếng một ít.”

“Nhưng đối với Tiêu tướng quân, người đã nắm quyền lực rất lớn trong tay, tối đa chỉ bị Ngự Sử buộc tội vài lần, người ngoài nói ông ta háo sắc một chút, nhưng thật ra không có ảnh hưởng gì quá lớn đối với con đường làm quan của ông ta”

“Đổi lại là Tiêu Hàn Tranh - một tú tài không có gia cảnh gì lớn mà nói, nếu muốn thi khoa cử mà danh tiếng bị hủy hoại như vậy thì chính là đòn trí mạng, giống như phá hủy cả tiền đồ.”

Sau khi Thời lão Tam nghe xong, ông ta phát hiện quả nhiên trình độ không giống nhau thì cách nghĩ cũng khác nhau.

Nghe một cái đã thấy rất có lý.

Thời Khanh Lạc giơ ngón tay cái lên với Lương Hữu Tiêu: “Lợi hại, người rất hiểu biết chuyện tranh đấu hậu trạch, cả chuyện nữ nhân nữa nhỉ!”

Người này có tiền đồ, đầu óc vô cùng minh mẫn, còn nhìn thấu hoàn toàn.



Nàng quyết định dụ dỗ hắn ta cùng nhau gây chuyện.

Lương Hữu Tiêu đắc ý cười: “Gặp nhiều nên biết rõ thôi, ta cũng khá hiểu biết về nữ nhân.”

Hắn ta cũng nổi danh là một tên công tử phong lưu tiêu sái ở kinh thành, nhưng chưa bao giờ bị dính vào những cám dỗ của sắc dục.

Hậu trạch của nhà bọn họ cũng không tính là bình an, với con trai trưởng thì tương đối hài hòa, nhưng giữa con của vợ lẽ thì không ít tranh đấu.

Mẹ ruột của hắn ta là chính thê, thường xuyên đấu đá với thê thiếp của cha hắn ta.

Sở dĩ lần này hắn ta bị phát hiện chuyện muốn làm kinh doanh sớm như vậy, nghi ngờ là do con của vợ lẽ trong nhà vạch trần với lão gia tử.

Hơn nữa trước đây hắn ta đã nghe qua không ít chuyện ở hậu trạch, đây thật ra là nơi gió mưa tanh mùi máu, vậy nên hắn ta hoàn toàn không có hứng thú với chuyện thành hôn gì đó.

Mỗi lần trong nhà muốn giúp hắn ta đính hôn, hắn ta đều nghĩ cách can thiệp, làm cho nó thất bại.

Hắn ta lại nhìn Thời Khanh Lạc, hỏi: “Tới lượt ngươi.”

Thời Khanh Lạc cũng không che giấu: “Cứ dùng cách ngươi vừa nói, trước tiên để cho tiểu tướng công của ta tương kế tựu kế, sau đó làm cho Ngô gia tự cắn trả.”

Tiếp theo nàng nói với Thời lão Tam: “Cha, ta giao cho ông một nhiệm vụ.”

Thời lão Tam bị tiếng “Cha” này làm cho tóc gáy dựng ngược hết lên.

Nha đầu này lại muốn bảo ông ta đi phá cái gì đây?

“Ngươi nói đi.” Ai bảo ông ta đã lên phải thuyền giặc, tạm thời không xuống được.

Thời Khanh Lạc nói: “Ông đi tâm sự với Thời lão Tứ cho tốt.”

“Phải xúi giục được Thời lão Tứ.”

Thời lão Tam thấy hơi mơ hồ: “Hả?”

Thời Khanh Lạc nói cặn kẽ: “Không phải Thời lão Tứ đó luôn muốn xây dựng quan hệ với Ngô gia sao? Trước đây Thời lão Tứ đó còn muốn cưới thứ nữ của Ngô gia về làm tức phụ.”

“Bây giờ thời cơ đã tới.”

“Ông để Thời lão Tứ tương kế tựu kế, đến lúc đó, sau khi giúp đỡ tướng công nhà ta rời đi, đừng đưa đến phòng đã sắp xếp trước, mà tự mình đi.”

“Chia thứ thuốc kia ra một ít, để Thời lão Tứ rót hết cho thứ nữ kia.”

“Cùng lúc đó, để đồng môn hoặc là bằng hữu của Thời lão Tứ đưa người đến gian phòng kia.”

“Sau đó để cho mọi người nhìn thấy dáng vẻ chủ động ôm lấy Thời lão Tứ của nữ nhân kia, còn Thời lão Tứ thì giả bộ từ chối.”

“Đây là thứ nữ của Ngô gia coi trọng Thời lão Tứ, muốn gả cho Thời lão tứ.”

“Thời lão Tứ không muốn hủy hoại thanh danh của con gái nhà người ta, muốn rời khỏi đó, không ngờ nữ nhân kia lại muốn gạo nấu thành cơm với mình , không muốn buông mình ra.”

“Sau đó bị mọi người nhìn thấy.”