Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 277



Tiêu Nguyên Thạch ngẩn người, ông ta không nghĩ rằng nàng ta sẽ hỏi như vậy.

“ Nàng muốn để Xuân Di làm trắc phi của Nhị hoàng tử?”

Cát Xuân Như thở dài: “Sau khi Xuân Di nhìn thấy Nhị hoàng tử một lần, lập tức động tâm, người làm tỷ tỷ như ta, rất đau lòng.”

“Cho nên nếu có thể, cũng muốn giúp muội muội hoàn thành tâm nguyện.”

Tiêu Nguyên Thach khẽ nhíu mày: “Với thân phận của nàng ta muốn làm trắc phi của Nhị hoàng tử, sợ là không đủ điều kiện.”

Lời nói của ông ta cũng thực uyển chuyển, nói thẳng ra là thân phận không xứng.

Trong lòng Cát Xuân Như thầm mắng, nhà nàng ta ở tiền triều rõ ràng là đại tộc, nhưng hiện tại lúc nào cũng phải khép nép cúi người.

“Tướng quân, ta cũng chỉ có một muội muội này, ngài có thể nghĩ biện pháp không?”

Nàng ta lôi kéo tay Nguyên Thạch nói: “Nếu Xuân Di có thể gả vào phủ của Nhị hoàng tử, cũng có thể giúp đỡ phủ Tướng quân.”

“Nếu được gả đi với thân phận thấp, chúng ta cũng mất mặt, muội ấy cũng không dễ sống ở hậu viện.”

Trước đây Tiêu Nguyên Thạch không nghĩ tới điều này, hiện tại nghe được cũng nghĩ có thể thực hiện được.

Hiện tại ông ta cùng Nhị hoàng tử đã lên một thuyền, đứng cùng một hàng.

Nếu lại có quan hệ thông gia, như vậy càng có thể an tâm.

“Hai ngày nữa ta sẽ thăm dò ý kiến của Nhị hoàng tử thử xem.”

Ông ta ngoài mặt nói như vậy, nhưng trong lòng lại chắc chắn Nhị hoàng tử sẽ đồng ý.

Cát Xuân Như dựa vào lồng n.g.ự.c ông ta: “Cảm ạ tướng quân đã lo lắng, muội muội của ta nhất định sẽ nhớ kỹ ân huệ này của chàng.”

Tiêu Nguyên Thạch cười nói: “Đều là người một nhà, không cần khách khí.”

Cát Xuân Như còn đang tĩnh dưỡng, Tiêu Nguyên Thạch ngồi một lúc rồi rời đi.

Cũng sai người đi mua sát thủ đến huyện Nam Khê chuẩn bị.

Sau đó thì đi đến bộ binh

Trên con đường nhất định phải đi qua, bị một chiếc xe ngựa hỏng bánh chắn đường.

Tiêu Nguyên Thạch rất bực bội, vốn dĩ muốn xuống xe ngựa phát tiết tức giận.

“Trước tiên các ngươi dịch xe ngựa ra một bên, để người ta đi trước đi.”

Lại nghe được trên xe ngựa phát ra giọng nói của nữ nhân.

Sau đó một tiếng nặng nề phát ra.

Một nữ tử ăn mặc thanh nhã, mang khăn che mặt được nha hoàn dìu xuống xe ngựa.

Xin lỗi với ông ta, sai người nhanh chóng dịch xe ngựa.

Tiêu Nguyên Thạch cảm thấy đổi phương tuổi không lớn, tuy rằng che nửa mặt, nhưng chắc chắn là mỹ nhân.



Nhưng trong lòng ông ta cũng không nổi lên tâm tư gì, sai người hỗ trợ dịch xe ngựa.

Nữ tử cũng không quấn đến người ông ta nói chuyện, chờ khi xe ngựa đã được dịch chuyển, cảm tạ ông ta, lập tức xoay người lên xe ngựa.

Đối với chuyện như vậy, Tiêu Nguyên Thạch cũng không để tâm.

Chỉ là hai ngày sau, ông ta lại gặp nữ tử này, đang bị mấy tên lưu manh trong Kinh thành khi dễ.

Thấy bộ dáng đáng thương của nữ tử, ý muốn bảo hộ trong lòng Tiêu Nguyên Thành được khơi dậy, vì thế lập tức sai người lên giúp đỡ.

Thành công đuổi đám lưu manh, nữ tử tiến lên cảm ơn, cũng cùng Tiêu Nguyên Thạch nói qua vài câu.

Nhưng lại không chủ động tiếp cận, ngược lại lúc Tiêu Nguyên Thạch buồn bực, sẽ đi đếm viện nữ tử ở trò chuyện.

Thôn Hạ Khê

Thời Khanh Lạc mang theo mấy người Tịch Dung đến đạo quán đến cúng bái, nhưng lần này không làm sư phụ hiển linh.

Tịch Dung và Hề Duệ đi dạo một vòng đạo quán, đã cảm thấy chán nản.

Sau đó Thời Khanh Lạch dẫn bọn họ lên núi săn thú.

Bởi vì có Tịch Dung là nữ nhân, nên sau khi Tiêu Hàn Tranh lên huyện học, Thời Khanh Lạc cũng đưa bọn họ lên núi.

Nếu chỉ có Lương Hữu Tiêu cùng Hề Duệ và mấy nam nhân, nàng sẽ không đi một mình, tránh bị nghi ngờ.

Hai ngày này đều không vào núi xem, chỉ chơi ở bên ngoài.

Hôm nay Hề Duệ nói: “Chúng ta vào sâu trong núi, bên ngoài chơi không vui,”

Mỗi ngày đánh mấy con thỏ, không có chút thú vị nào.

Tịch Dung tán đồng: “Đúng đúng, Lạc Lạc ngươi dẫn chúng ta lên núi chơi đi.”

“Bên người chúng ta đều có hộ vệ, nhất định sẽ an toàn.”

Lương Hữu Tiêu cũng không ngồi yên, “Nghe nói trong núi này, nếu may mắn có thể đào được nhân sâm hay linh chi, chúng ta cũng muốn đi thử vận may xem.”

Thời Khanh Lạc cũng rất có hứng thú với ngọn núi này “Được thôi”

Phỉ Dục Triết “….” Quả nhiên mấy người này ở cùng nhau sẽ không nghĩ ra được chuyện gì tốt.

Sợ mọi người xảy ra chuyện, hắn ta cũng mang theo mấy người.

Vào trong núi, Thời Khanh Lạc cầm một con dao, đi được một đoạn sẽ lấy d.a.o đánh dấu trên cây.

Tịch Dung hỏi: “Ngươi đang làm gì thế?”

Thời Khanh Lạc trả lời: “Đi trong núi này rất dễ lạc đường, ta đang đánh dấu, nếu lạc đường có thể theo đánh dấu ra ngoài.”

Hai mắt Tịch Dung sáng lên: “Lạc Lạc, ngươi thật thông minh.”

Thời Khanh Lạc cười nhẹ: “Cảm ơn đã khen”

Đi vào trong núi, không gặp thú dữ, thế nhưng lại đàn ông rừng.

Thời Khanh Lạc dẫn bọn họ đi lấy mật ong, rất là kích thích.