Thời Khanh Lạc cầm trà quả hái được trên núi ra trước, ép thành dầu trà, dẫn theo Tịch Dung và Tiêu tiểu muội làm soi môi và xà phòng thủ công.
Tịch Dung chơi vui quên lối về.
Sau khi làm xong khối xà phòng đầu tiên, nàng ấy vô cùng kích động: "Lạc Lạc, cái này chính là xà phòng thơm mà chúng ta lúc tắm dùng sao?"
Thời Khanh Lạc cười nói: "Cái đó là dùng mỡ cừu làm, cái này làm từ dầu trà."
“Chẳng qua hiệu quả cũng không sai biệt lắm."
"Cái này ngươi thêm huân hương vào, hương thơm sẽ thơm hơn."
“Còn có thể làm thành hoa xà phòng."
Tịch Dung ngửi một cái: "Đúng là rất thơm."
"Vậy ta muốn làm nhiều hơn một chút, làm thành hoa xà phòng mang về tặng người."
Khẳng định ngoại tổ mẫu và mợ sẽ rất thích.
Thời Khanh Lạc cười nói: "Được nha!"
Tiếp đó lại dạy hai người làm son môi.
Sau khi làm ra son môi, Thời Khanh Lạc tô lên môi của mình trước.
Tịch Dung cũng không kịp chờ đợi mà cầm lấy cái mình làm, nhìn vào gương đồng học theo Thời Khanh Lạc, tô lên môi: "Son môi này dùng thật tốt, màu sắc còn rất đẹp, còn tốt hơn cả son mỡ nữa.”
Thời Khanh Lạc cười nói: “Ngươi thích là tốt rồi."
Sau khi tô son xong hai người đi ra khỏi phòng.
Mấy người Lương Hữu Tiêu cũng phát hiện, sau khi bôi son môi gì đó, khí sắc của hai người nhìn tươi tắn hơn.
Nhất thời L ương Hữu Tiêu cảm thấy hứng thú: "Khanh Lạc, ngươi có bán công thức làm xà bông thơm và son môi không?"
Hắn ta biết nữ nhân thích đẹp, đám người mẫu thân của hắn ta mỗi tháng đều tốn không ít tiền bạc vào cửa hàng son phấn.
Cũng vì vậy vừa nhìn thấy xà bông thơm và son môi, hắn ta đã thấy được cơ hội làm ăn.
Thời Khanh Lạc cười nói: "Không bán công thức , chẳng qua có thể hợp tác giống như ván trượt vậy.”
Tự mình mở xưởng rất phiền phức, thị trường và lợi nhuận của loại đồ vật này rất lớn, rất dễ dàng cho người khác nhớ đến.
Cho nên trái lại hợp tác với những người khác là chuyện không tệ.
Ở hiện đại, quả thấy nàng không thích chuyện kế thừa công ty, cha nàng lập tức đề nghị, để cho nàng đầu tư nhập cổ phần vào công ty có tiềm lực.
Sau này nhận các loại hoa hồng, nửa đời sau cũng không cần lo nữa.
Thời Khanh Lạc cũng đã làm như vậy, nàng cảm thấy ở cổ đại mình cũng có thể làm như thế.
Sau này chỉ cần lấy hoa hồng lợi nhuận, nàng cũng sẽ trở nên giàu có, không cần tự mình đi buôn bán.
Lương Hiểu Tiêu nhìn thấy có triển vọng, trong mắt tràn đầy ý cười.
Vừa mới chuẩn bị nói chuyện, đã bị Tịch Dung đoạt trước.
"Lạc Lạc, ngươi và ta hợp tác đi."
“Chúng ta cùng nhau buôn bán xà phòng thơm và son môi, ngươi cung cấp công thức, còn thường xuyên làm ra mấy món đồ mới mẻ, ta để cho người đi kinh doanh."
"Tiền kiếm được, chúng ta mỗi người một nửa như thế nào?"
Không chỉ có Lương Hữu Tiêu nhìn thấy cơ hội làm ăn, Tịch Dung cũng như vậy.
Ai ngại tiền nhiều đâu chứ?
Nàng ấy vẫn luôn muốn thành lập một quân đội nữ tử, nhưng dựa vào tiền trong tay nàng ấy, muốn thành lập không khó, nhưng rất khó để nuôi sống.
Dù cho cữu cữu đồng ý, nhưng triều đình tuyệt đối sẽ không cho nàng ấy quân phí.
Lương Hữu Tiêu: "..." Con cọp mẹ này đoạt mối làm ăn của hắn ta.
Quan trọng nhất là chia năm năm kia, làm cho hắn ta phải nuốt xuống lời chia ba bảy kia xuống.
Coi như nữ nhân này ác.
Hắn ta hỏi: "Nếu không ba chúng ta hợp tác?'
Tịch Dung ghét bỏ liếc nhìn Lương Hữu Tiêu: "Đi qua một bên chơi, không dẫn theo ngươi."
Lương Hữu Tiêu: "..." Thật hối hận dẫn nữ nhân này đến đây.
Hề Duệ không có hứng thú với chuyện làm ăn, nhưng hắn ta vui vẻ nhìn thấy bằng hữu nhận thua.
Hắn ta nhìn Lương Hữu Tiêu, cười trên đau khổ của người khác: "Huynh đệ, xem ra chí hướng xa của huynh không có cách nào thực hiện được rồi, người ta không dẫn theo huynh nha."
Phỉ Dục Triết cũng vui vẻ cười nói: "Vậy khẳng định rồi, người nào đó chỉ có trơ mắt nhìn thôi."
Lương Hữu Tiêu: "..." Đây đều là loại bằng hữu gì thế này.
Thời Khanh Lạc xem Tịch Dung là bạn, hơn nữa hợp tác với người cùng giới, dễ dàng hơn hợp tác với nam nhân rất nhiều.
Đặc biệt là Tịch Dung còn hào phóng trực tiếp nói chia năm năm.
nàng cười nhìn Tịch Dung nói: "Hợp tác không thành vấn đề."
"Ta sẽ cung cấp công thức, còn sẽ thường xuyên đưa kiểu mới ra, ngươi tìm người xây xưởng mở cửa hàng, lại bán những thứ này ra toàn bộ Đại Lương."
"Bên này ngươi làm nhiều hơn ta, cho nên không cần năm năm, ngươi bảy ta ba là được rồi."
Cho tới bây giờ Thời Khanh Lạc cũng không phải là người có lòng tham.
Đặc biệt kiếp trước cô sống trong hào môn, hiểu một ít chuyện khúc khủy trong thương trường.
Đút lót quan hệ , xây xưởng, tìm người tiêu thụ, đều không phải là chuyện dễ dàng.
Còn có tiền đầu từ giai đoạn đầu cũng là Tịch Dung lấy ra, chia một nửa thì đối phương sẽ bị thua thiệt.
Nàng sẽ không chiếm tiện nghi của người khác.
Hơn nữa trừ bỏ quan hệ bằng hữu, sau lưng Tịch Dung chính là thái hậu và hoàng đế.
Chia ba bảy, thật ra nàng không chỉ kiếm được tiền, còn kiếm được mạng lưới giao thiệp, không thua thiệt chút nào.
Tịnh Dung không ngờ đến Thời Khanh Lạc lại nói chia ba bảy, người rộng rãi như vậy cũng không nhiều lắm.