Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 296



Hoàng đế biết Mạc Thanh Lăng làm việc rất cẩn thận: "Được, trẫm xe hạt giống trước trước."

Ngài trực tiếp đứng dậy, đi ngoài cửa xem.

Đưa tay bốc một nắm hạt ngô lên nhìn một chút: "Các ngươi đã thử qua?"

Ngài là người thông minh, hiện tại gần như đã đoán được mục đích mấy tên ăn chơi này đi theo.

Mạc Thanh Lăng bước lên nói: "Đã thử qua ạ, cảm giác rất chắc bụng, có thể coi như lương thực."

"Mà sản lượng cũng rất cao."

Hắn ta lấy trong tay áo ra quyển sổ đã sớm chuẩn bị: "Đây là thần cho người ghi chép lại."

Hoàng đế nhận lấy lật ra xem, hô hấp trở nên dồn dập mấy phần.

"Hoàng cữu cữu, ngô này làm thành bánh ăn rất ngon, bột ngô còn có thể chưng màn thầu, làm bánh cao lương."

Tịch Dung vừa mở đầu xong, những người khác lập tức hùa theo.

"Đúng ạ, Hoàng Thượng, ngô này hương vị rất ngon."

"Hoàng Thượng, chúng ta đều đã thử qua, ngài yên tâm."

"Chúng ta cũng đã tận mắt thấy năm cân hạt giống có thể thu được ngàn cân lương thực."

Lúc này hoàng đế đã có chút bình tĩnh lại.

Hoàng đế cười nói: “Được, chờ Đại Tư Nông đến xác định xong, tất cả đều có thưởng.”

Nói xong còn phân phó cung hầu lấy một ít bột ngô đưa cho ngự thiện phòng chưng màn thầu, bánh nướng và bánh cao lương.

Mấy ngày nay Đại Tư Nông đều ở đây chờ lệnh, rất nhanh đã chạy đến.

Sau khi nhìn thấy hạt ngô , thần sắc kích động.

Đưa tay bốc một nắm bột ngô đưa vào miệng nếm.

“Bệ hạ, ngô này đúng là có thể ăn được.”

Đại Tư Nông lại nhìn về phía Mạc Thanh Lăng nửa tin nửa ngờ hỏi: “Thật sư có sản lượng cao như vậy?”

Mạc Thanh Lăng trả lời: “Ta dám dùng đầu để cam đoan, đây là ta tự mình dẫn người đi thu hoạch.”

Đám công tử bột rối rít nói: “Cái này chúng ta cũng nhìn thấy, một mẫu đất đúng là có thể thu được ngàn cân.”

“Chính mắt chúng ta đều nhìn thấy, Đại Tư Nông còn có cái gì mà không tin.”

Đại Tư Nông: “...” Chính là ta không tin mấy người các ngươi được không?

Chẳng qua đối với Mạc Thanh Lăng, ông ta vẫn có chút tin tưởng, dù sao hắn ta cũng dám lấy đầu ra đảm bảo.

“Hạt giống còn lại ? Ta muốn thấy.”

Mạc Thanh Lăng đã chuẩn bị xong, lập tức sai người mang số ngô còn lại vào.

Bên kia, ngự thiện phòng đã làm xong màn thầu ngô.

Hoàng đế và Đại Tư Nông đều nếm thử.

Đại Tư Nông kích động đến đỏ ngầu cả mắt: “Bệ hạ, nếu quả thật sản lượng có ngàn cân giống như đám người Mạc tri huyện nói, đó chính là phúc của Đại Lương ta!”

Chẳng qua ngữ khí còn đang có một chút không chắc chắn và hoài nghi.

Mấy công tử bột không hài lòng.



“Cái gì gọi là nếu quả thật đúng, vốn chính là như vậy.”

“Đúng vậy, chúng ta đã thấy tận mắt.”

“Lão già ngươi nói chuyện đừng lập lờ ba phải như vậy.”

“Chúng ta cũng có thể lấy đầu ra đảm bảo đây chính là thật, lão già ngươi đừng kiếm chuyện.”

Hề Tín Hành và Lương Minh Thành vừa chạy đến, nghe được lời nói của nhi tử, thiếu chút nữa bị dọa ngất đi......

Hề Tín Hành và Lương Minh Thành vội vã chạy đến.

Nếu nơi này không phải là chỗ ở của hoàng đế, bọn họ thật muốn nhanh chóng đón nhi tử hỗn đản kia về nhà đánh một trận tơi bời.

Vừa vào hai người hành lễ với Hoàng đế, “Bái kiến bệ hạ!”

Tâm trạng của hoàng đế đang vui vẻ, nâng tay, “Hai vị ái khanh miễn lễ.”

Ngài cười hỏi: “Các khanh tiến cung là có việc?”

Hề Tín Hành cười trả lời: “Thần nghe nói, nhi tử Hề Duệ đột nhiên chạy vào cung làm thần không khỏi lo lắng, thần sợ nó làm ra chuyện gì để bệ hạ chê cười, vậy nên mới tiến cung mang nó về.”

Lương Minh Thành cũng nói: “Thần cũng vậy.”

Hề Duệ cạn lời: “Cha, ta đã nói với ngài ta vào cung làm việc lớn, chỗ nào cần phiền ngài lo lắng?”

Hề Tín Hành hận không thể lấy khăn nhét vào miệng con mình, ông ta trừng mắt nhìn hắn tata, “Ngươi câm miệng.”

Vẻ mặt Hề Duệ vô tội, “Cha, ngài không nói lý quá rồi.”

Thiếu chút nữa Hề Tín Hành đã tức giận đến ngã ngửa, “Ngươi, trở về rồi ta xử lý ngươi sau.”

Hề Duệ vừa thấy cha mình như vậy lập tức biết về nhà sẽ bị ăn đòn.

Vì vậy, hắn ta ra vẻ đáng thương nhìn hoàng đế, “Bệ hạ, người nói với cha thần, hôm nay thần tiến cung muốn dâng hạt giống làm chính sự, nếu không, khi trở về ông ấy lại tìm thần đàm đạo.”

Bình thường Thái Hậu có vẻ rất thích hắn ta, hoàng đế đối xử với hắn ta cũng hiền hòa, cho nên hắn ta cũng không sợ.

Hề Tín Hành thật muốn tát cho đứa con này một cái tại chỗ này.

Vừa mới chuẩn bị nói chuyện, hoàng đế cười nhìn ông ta nói: “Được rồi, hôm nay thằng nhóc tiến cung đúng thật là để làm chính sự.”

“Nếu các ngươi không tiến cung, trẫm cũng sẽ cho người gọi các ngươi tới.”

Hề Tín Hành ngẩn người, “Bệ hạ, tiểu tử này có thể làm chính sự?”

Hề Duệ bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm, “ Sao ta lại không thể làm chính sự?”

Ngay lập tức hắn ta nhận được ánh mắt cảnh cáo của thân cha, lúc này mới ủy khuất ngậm miệng lại.

Hoàng đế đối với con người Hề Duệ rất yêu thích, người thẳng thắn không nhiều mưu mô, mọi chuyện đều rõ ràng.

“Huyện Nam Khê có được loại giống trời cho năng suất cả nghìn cân trong một mẫu ruộng, mấy thằng nhóc này đã tận mắt nhìn thấy lúc thu hoạch, còn đã ăn thử qua.”

“Lần này cũng hồi kinh với Mạc Thanh Lăng cùng nhau dâng lên.”

Hề Duệ lập tức nói: “Đúng vậy, chúng ta vào cung là để dâng hạt giống.”

Hề Tín Hành khiếp sợ không thôi, không hề nghĩ tới còn có chuyện như vậy.

Ông ta không nhịn được hỏi: “Bệ hạ, bệ hạ xác định là giống cây trời cho này có thể ăn được sao, còn thu được nghìn cân trong một mẫu ruộng?”

Hoàng đế gật đầu, “Không sai, đã xác định.”

“Trẫm đang chuẩn bị cho người triệu tập đại thần tứ phẩm trở lên tiến cung, trẫm muốn cho các khanh nếm thử lương thực mới của triều ta.”

Vốn dĩ cũng không cần triệu tập nhiều người như vậy, nhưng ai bảo gần đây tin đồn bay đầy trời.