Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 297



Hơn nữa có thể trồng ra cả nghìn cân một mẫu ruộng, chỉ cần mấy năm kế tiếp Đại Lương trồng cây này thì bá tánh đều có thể ăn no, có lợi cho quốc gia, là đại sự.

Hề Tín Hành cười nói: “Vậy xem ra thần tiến cung là đúng lúc rồi.”

Trong lòng ông ta cũng thở phào nhẹ nhõm, còn may là thằng hỗn trướng này không gây ra sai lầm gì.

Đúng là chó ngáp phải ruồi, còn đi chung với đội ngũ dâng hạt giống, ít nhiều gì thì bệ hạ cũng sẽ ban thưởng một chút.

Ông ta là biểu ca của hoàng đế, nhưng vì nguyên nhân này, sau khi hoàng đế lên ngôi, phủ quốc công của bọn họ đều cần điệu thấp.

Cha của ông ta còn giao binh quyền ra ngoài.

Đến lúc này mới có được tín nhiệm của hoàng đế.

Mỗi việc liên quan đến sự suy thịnh của gia tộc, ông ta đều phải suy nghĩ hết mực cẩn thận.

Lương Minh Thành cũng không ngờ nhi tử nhà mình không gây chuyện, còn vớt vát được chuyện tốt.

Lương Minh Thành cũng cười phụ họa, “Vậy thần cũng đi cùng dính thơm lây.”

Sau đó đoàn người đi theo hoàng đế lên chính điện thượng triều.

Các đại thần được thông báo tới, đều lục tục chạy nhanh vào trong cung, bao gồm cả Tiêu Nguyên Thạch.

Khi đám người tới gần đông đủ, hoàng đế cho cung hầu mang thức ăn làm từ bột ngô kia bưng lên.

“Đây là giống ngô tốt do ông trời ban tặng từ huyện Nam Khê dâng lên, chẳng những có thể sử dụng làm lương thực mà còn cho năng suất nghìn cân một mẫu ruộng.”

Ông ta dừng một chút nói: “Đây là màn thầu ngô và bánh bột ngô được làm từ hạt ngô xay nhuyễn, các khanh nếm thử đi.”

Lời nói của hoàng đế giống như sấm sét giữa trời quang, đánh đến làm các đại thần đều kinh sợ.

Bọn họ chưa từng nghe nói qua loại giống nào năng suất nghìn cân một mẫu như vậy.

Nếu đây là sự thật, thì đối triều đình và bá tánh mà nói là chuyện vô cùng tốt.

Đặc biệt là gần đây, bọn họ nghe thấy những lời đồn bên ngoài, không ít đại thần đều lo lắng.

Một đời vua một đời thần, bọn họ trung thành trước nay đều là một người.

Nếu để hoàng đế bị kéo ngã ngựa, bọn họ cũng xem như tiêu đời.

Vì thế mọi người đều kích động tươi cười, “Thật sự là quá tốt.”

Có lão thần không tin, “Bệ hạ, người có xác định thực sự là năng suất nghìn cân mỗi mẫu ruộng không?

Hoàng đế trả lời: “Xác định là thật, thời điểm thu hoạch chẳng những có huyện lệnh huyện Nam Khê Mạc Thanh Lăng tự mình giám sát, Hề Duệ, Lương Hữu Tiêu và mấy người Phỉ Dục Triết đều chứng kiến.”

“Bọn họ có thể chứng minh, một ngàn cân ngô đưa lên kinh thành, tất cả đều là xuất phát từ một mẫu đất.”



Người ở đây lại kinh ngạc, sao mà mấy đứa ăn chơi trác táng này cũng tham dự?

Nhìn thấy các đại thần triều đình sôi nổi liếc mắt nhìn sang, ba người Hề Duệ ưỡn ngực, gương mặt nghiêm túc hiếm thấy.

Hề Duệ mở miệng nói: “Chúng ta đều là tận mắt nhìn thấy, hơn nữa còn đã ăn thử ngô này.”

Phỉ Dục Triết nói: “Không sai, đây chính là chuyện tốt lợi quốc lợi dân, chúng ta sao dám lừa gạt bệ hạ.”

Lương Hữu Tiêu nói thêm, “Lúc ấy còn có người huyện nha Nam Khê, cùng với bá tánh, không ít người đến đạo quán dâng hương đều thấy, các vị không tin có thể đi điều tra.”

Hắn ta quay sang hành lễ cung kính với hoàng đế, nói với vẻ sùng kính: “Đều là nhờ phúc khí của bệ hạ, triều ta mới được ông trời ban cho hạt giống tốt.”

Lương Minh Thành nghe nhi tử nịnh nọt hoàng đế, trong lòng ngẩn ngơ.

Thì ra thằng nhóc này không chỉ đơn thuần biết dỗ dành đám người lão thái thái trong hậu viện, còn dám nói như vậy trên triều đình?

Hề Duệ và Phỉ Dục Triết cũng không ngốc, lập tức phản ứng lại, trong lòng thầm mắng thằng nhãi này không biết xấu hổ.

Sau đó không chút do dự cùng nhau không biết xấu hổ nịnh nọt hoàng đế.

“Đúng vậy, đây là lão thần tiên cố ý vì bệ hạ ban cho giống tốt, chúng ta có thể làm chứng.”

“Lúc ấy lão thần tiên hiển linh, ta còn tận mắt nhìn thấy.”

“Thần linh kim quang lập loè, hiển linh chỉ định giống cây tốt có thể thu hoạch, nhờ ân đức của bệ hạ một lòng chăm lo cho bá tánh làm cảm động tới tận trời cao, cho nên đặc biệt phái lão thần tiên tới ban phước.”

“Không sai, lúc ấy gió nổi mây bay, sắc trời biến đổi lớn, lão thần tiên……”

“Bệ hạ hồng phúc tề thiên, là đại quân vương đầu tiên của mọi triều đại được ông trời ban cho giống cây tốt...”

Sau khi xem qua thoại bản , trình độ nịnh nọt của mấy người cũng tăng lên một bậc.

Nịnh nọt hoàng đế chính là đường tắt cực kỳ tốt, không tốn một đồng, lợi vậy sao không làm được.

Các đại thần ở đây nghe được sửng sốt không thôi, không biết là thật hay giả? Sao có thể có chuyện vô cùng kì diệu như vậy.

Hề Tín Hành và Lương Minh Thành chỉ muốn kiếm cái mền che đầu lại.

Mấy đứa hỗn trướng này càng nói càng hăng, muốn nịnh nọt là nịnh nọt , bọn họ nghe mà mặt già đều đỏ lên.

Hoàng đế bên trên nghe mấy lời nói này, khuôn mặt lộ ra tươi cười.

Tuy rằng mấy nhóc này bình thường không làm chính sự, nhưng nói chuyện lại rất xuôi tai.

Mạc Thanh Lăng nghe vậy cảm thấy đã đến lúc,, lập tức tiến lên lấy ra phong thư từ trong lòng.

“Bệ hạ, đây là di ngôn của lão đạo trưởng đã trồng ngô kia.”

“Mười mấy năm trước ngài ấy đã biết được bệ hạ người chính là chân mệnh thiên tử.”

“Vì thế trước khi cưỡi hạc đăng tiên, đã để lại hạt giống cây ngô, dặn dò đồ đệ Thời Khanh Lạc của mình gieo trồng vào tháng bảy năm nay, tháng mười thu hoạch, dâng lên cho bệ hạ!”