Hắn ta biết Bắc Thành đã từng có hai tài nữ mỹ mạo tương tương đối nổi tiếng, rất nhiều thế gia công tử theo đuổi.
Nhưng đích muội của hắn ta nhìn chướng mắt, âm thầm để cho một người trong đó, ngồi xe ngựa bị mất khống chế, từ trên xe té xuống, mặt chà xuống đường, bị hủy dung.
Một người khác thì lúc đi ra cửa, bị du côn vô lễ, danh tiếng hoàn toàn bị phá hủy, bị người ta đưa đến am ni cô làm ni cô.
Mà Vương phi không những không trách cứ, trái lại còn dọn dẹp cho Lương Minh Mẫn, không để cho người của hai gia tộc kia phát hiện ra, đây là cố ý để người làm, không phải bất ngờ.
Đây cũng là ở Bắc Thành, có phủ Cẩm vương và Vương phi dọn dẹp cho Lương Minh Mẫn, nếu ở Kinh thành, hắn ta thật sự muốn nhìn thử Vương phi có thể một tay che trời như vậy hay không.
Một quận chúa, lòng dạ lại nhỏ nhen như thế.
Bởi vì chuyện này, sợ là Thời Khanh Lạc bị Lương Minh Mẫn ghi hận rồi.
Thật là nằm không cũng trúng đạn.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lương Minh Vũ chuẩn bị ra ngoài dạo một vòng, sau đó đi huyện nha tìm phu thê Tiêu Hàn Tranh nói chuyện sửa đường.
Hắn ta không muốn dẫn theo Lương Minh Mẫn, cho nên xuống lầu ăn sáng chuẩn bị đi ra ngoài.
Ai biết mới vừa ăn xong, Lương Minh Mẫn đã đi xuống.
Lúc trước nàng ta sẽ không dậy sớm như vậy.
Hắn ta hỏi: "Ngươi có ăn sáng không?"
Tối hôm qua Lương Minh Mẫn ăn hơi nhiều, lúc này không có khẩu vị: "Không cần."
Nàng ta hỏi: "Ngươi là muốn đi tìm Tiêu Hàn Tranh sao?"
Lương Minh Vũ: ..." Nữ nhân này thật không biết xấu hổ, nếu như muội muội cùng mẫu của hắn ta như vậy, hắn ta tuyệt đố sẽ nhốt ở trong phòng, không cho đi ra làm mất mặt xấu hổ.
Thật sự trước nay chưa từng thấy, nữ tử phóng đãng như vậy.
Chẳng qua hắn ta không biểu hiện ra: "Trước tiên ta chuẩn bị đi dạo huyện thành một chút rồi mới đi huyện nha."
Lương Minh Mẫn liếc nhìn hắn ta một cái: "Vậy còn không nhanh đi?"
Vị trí của khách điếm tương đối khá, ngay ở trung tâm huyện thành.
Hai người mới vừa đi ra khách điếm, chỉ thấy cách đó không xa có một con ngỗng lớn màu đen tinh thần sáng láng, mang theo mấy con ngỗng hùng dũng oai vệ đi trên đường giống như đi tuần tra vậy.
Dân chúng ở huyện thành cũng đã quen rồi, người mới đến huyện thành đều rất tò mò nhìn sang.
Có người cười khen ngợi: "Con ngỗng này nhìn rất có tinh thần, nhìn giống như nha dịch đang tuần tra vậy."
Lần đầu tiên bọn họ thấy, một con ngỗng lớn có màu lông sáng bóng uy vũ bất phàm như vậy.
Một bá tánh đi ngang qua cười nói: "Đây là ngỗng do Tri huyện phu nhân nuôi lớn đó."
"Bọn nó đúng là đang đi tuần tra, nếu thấy ăn trộm hoặc người bị bắt nạt, sẽ ngăn cản."
Tên thương nhân kia ngẩn ra: "A, thật đúng là đang tuần tra, bọn nó có thể biết được những cái này sao."
Bá tánh kiêu ngạo nói: "Đó là tất nhiên, đây chính là ngỗng do phu nhân nuôi, rất thông minh và linh tính, nói cái gì cũng hiểu."
"Lợi hại." Mọi người đều tỏ ra kinh ngạc.
Vốn dĩ tâm trạng của Lương Minh Mẫn đã không tốt, nghe được đối thoại của mấy người này, trong nháy mắt nhìn thấy con ngỗng đen này cảm thấy không được thuận mắt.
Nàng ta phân phó thị vệ ở sau lưng: "Đi bắt con ngỗng đen kia lại, buổi trưa trở về khách điếm để cho phòng bếp hầm."
Lời của Lương Minh Mẫn làm cho người ở mặt ở đây đều kinh ngạc.
Nữ nhân này có bệnh phải không?
Lương Minh Vũ: "..." Hắn ta biết nha đầu c.h.ế.t tiệc này không an phận mà.
Bá tánh xung quanh, mỗi người đều đứng ra nói chuyện.
"Đây chính là ngỗng của Tri huyện phu nhân, là có chủ, các ngươi không thể bắt về hầm ăn."
"Đúng vậy, Ngốc Ngốc lại không trêu chọc các ngươi, tại sao lại muốn bắt nó đi hầm."
"Ngươi dựa vào cái gì muốn bắt Ngốc Ngốc?"
Từ sau khi phu thê Huyện lệnh đến huyện Hà Dương, mỗi ngày những con ngỗng này đều tản bộ tuần tra, sẽ biết giúp bắt trộm hoặc đánh du côn.
Mỗi ngày bọn họ nhìn thấy bọn nó hùng dũng oai vệ đi tuần tra, thời gian dài, bọn họ đều đã thành thói quen, còn xem bọn nó thành những thành viên của huyện thành.
Đặc biệt là Ngốc Ngốc thông minh đặc biệt hiểu tính người, bọn họ cũng không nhịn được mà yêu thích.
Hơn nữa Tri huyện đại nhân và phu nhân đối với mọi người rất tốt, ngỗng của nàng bị người bắt đi hầm, tất nhiên bọn họ sẽ không cho.
Lương Minh Mẫn thấy mấy dân đen này che chở cho ngỗng lớn, trong lòng càng khó chịu thêm.
Nàng ta hừ lạnh nói: "Ta muốn bắt thì bắt, các ngươi quản làm gì?"
"Một Tri huyện phu nhân nho nhỏ được tính là cái gì."
Hôm nay nàng ta phải bắt con ngỗng kia về hầm ăn.
Chắc hẳn bình thường Thời Khanh Lạc đó rất yêu thích con ngỗng lớn này, nàng ta muốn đối phương phải đau buồn.
Bá tánh nổi giận: "Tiểu nương tử này, sao lòng dạ của ngươi lại độc ác như,"
"Đúng vậy, lại nói con ngỗng này cũng không phải của ngươi, ngươi có tư cách gì bắt về hầm."
"Hôm nay chúng ta sẽ không cho ngươi đụng vào Ngốc Ngốc."
Đám người rối rít đứng ra.
Lương Minh Mẫn ở Bắc Thành đã quen tùy ý phách lối, vẫn là lần đâu tiên thấy bá tánh bình dân dám nói với nàng ta như vậy.
Nàng ta sầm mặt nói: "Được nha, nếu các ngươi che chở nó, vậy các ngươi cũng đi c.h.ế.t đi."
Sau đó phân phó thị vệ: "Người nào cản thì g.i.ế.c người đó."
Thật ra trong lòng bọn thị vệ rất mẫu thuẫn với cách làm này, cũng cảm thấy quận chúa này thật là lòng dạ độc ác, bất chấp lý lẽ.
Nhưng lại không dám vi phạm mệnh lệnh của nàng ta, nếu không trở về liền thảm.
Chỉ có thể nhắm mắt rút đao ra: "Vâng!"
Bá tánh và thương nhân có mặt đều sợ ngây người, sao trong thiên hạ lại có nữ tử bá đạo và ác độc như vậy.
Lương Minh Vũ cũng tối sầm mặt, không nhịn được nhỏ giọng khuyên: "Quận chúa, nếu không hay là thôi đi.
"Ngươi muốn ăn ngỗng, ta sẽ để cho người lại mua mấy con ngỗng về hầm trưa ngươi ăn."
Bọn họ là tới lôi kéo Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh, cũng không phải là để kết thù...
Lương Minh Mẫn lạnh lùng liếc nhìn hắn ta một cái: "Nhát gan."
Nàng ta chỉ vào Ngốc Ngốc, cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng nói: "Hôm nay ta nhất định phải ăn con ngỗng đên kia."
Ở trong lòng nàng ta, nơi này là Bắc Cương, là địa bàn của phụ vương, nàng ta muốn làm gì thì làm cái đó, chẳng qua chỉ g.i.ế.c một con ngỗng mà thôi, được xem là cái gì,
Lương Minh Vũ: ".." Thật sự là bất chấp lý lẽ.
Hắn ta lại khuyên: "Quận chúa, phụ vương là muốn lôi kéo Thời Khanh Lạc, ngươi g.i.ế.c ngỗng của nàng ấy, đó là muốn kết thù sao?"
Hơn nữa ngay trước mặt mọi người động một chút là muốn g.i.ế.c người, đây quả thật không coi mạng người ra gì.
Mặc dù hắn ta cũng không coi mạng của mấy người nghèo khổ này ra gì, nhưng mặc ngoài vẫn phải giả bộ, g.i.ế.c người vô tội lung tung khộng có lợi cho thanh danh của vương phủ,
Nhưng sao Lương Minh Mẫn có thể nghe lời của hắn ta.
Trái lại hắn ta càng nói, nàng ta càng sinh ra lòng phản nghịch.
Chẳng qua chỉ là một thôn phụ, nàng ta có đắc tội thì đã làm sao?