Phụ vương của nàng ta là vương của Bắc Cương, muốn dùng Thời Khanh Lạc, đối phương phải ngoan ngoãn thuận theo, nếu không trực tiếp mang về dùng hình, cũng không tin đối phương không nghe theo.
"Ta không sợ đắc tội với thôn phụ nho nhỏ, hôm nay ta nhất định phải g.i.ế.c con ngỗng kia."
Lại liếc mắt nhìn mấy tên thị vệ: "Còn không đi?"
Mấy tên thị vệ chỉ có thể nhắm mắt đi về phía trước: "Tránh ra, nếu không các ngươi cũng sẽ phải chết."
Bá tánh ngăn trước mặt Ngốc Ngốc đều hoàn toàn ngẩn ra, không nghĩ đến ban ngày ban mặt lại có người ngang tàng như vậy.
Bây giờ trên cơ bản Ngốc Ngốc có thể nghe hiểu được tiếng người, đặc biệt là cảm nhận được ác ý mà nữ tử xấu xí kia thả ra.
Lại nhìn mấy quái vật hai chân cầm d.a.o muốn đánh người bảo vệ nó, lập tức nổi giận.
Mấy con ngỗng ở phía sau, chủ động quạt cánh cắn về phía thị vệ.
Bọn thịt vệ bất ngờ không kịp đề phòng, đều bị mấy con ngỗng lớn cắn mấy cái.
"A!" Có người đau đến mức thét chói tai, không nhịn được ném đao xuống đất, dùng tay quơ quào.
Tiếp đó Ngốc Ngốc mắt đầy hung quang nhìn Lương Minh Mẫn, cắn đến chỗ nàng ta.
Sao Lương Minh Mẫn có thể chống đỡ được, thét một tiếng liên tục lui về phía sau.
Mấy nha hoàn sau lưng nàng ta thấy thế, lập tức dùng tjân thể ngăn cản Ngốc Ngốc cho nàng ta.
Bọn thị vệ thấy vậy cũng sắp bị hù chết.
Nếu quận chúa xảy ra chuyện gì, hoặc bị ngỗng cắn bị thương, mỗi người bọn họ cũng đừng mong sống nữa.
Vì vậy lập tức bò dậy, cầm đao muốn c.h.é.m về phía Ngốc Ngốc.
Mấy bá tánh có mặt ở đây lúc trước được Ngốc Ngốc giúp đỡ, từng người đều biết ơn trong lòng.
Mặc dù đây là ngỗng do Huyện lệnh phu nhân nuôi, nhưng giống như ngỗng của bọn họ vậy.
Thấy vậy mỗi người đều giận mình: "Ngốc Ngốc chạy mau!"
"Ngốc Ngốc mau tránh ra!"
Ngay cả những thương nhân từ nơi khác đến cũng căng thẳng không thôi.
Cho tới nay Thời Khanh Lạc đều sợ Ngốc Ngốc gặp phải người xấu có giá trị vũ lực cao, bắt đi làm thịt.
Cho nên chỉ cần có thời gian rảnh, cũng sẽ kéo Tiêu Hàn Tranh đi huấn luyện Ngốc Ngốc.
Cũng vì vậy hiện tại chẳng những Ngốc Ngốc cắn người rất hung tàn, né tránh công kích cũng rất nhạy bén.
Chỉ thấy nó tránh bên trái tránh bên phải, rất nhanh đã trách được đao của mấy thị vệ kia.
Tiếp đó lại ngửa đầu kêu mấy tiếng, tiếng kêu vô cùng to, người của cả con đường và đường phố gần đó đều nghe được.
Người vây xem đều kinh ngạc, ngỗng này thật bất phàm, cho tới bây giờ bọn họ chưa từng nghe tiếng kêu của ngỗng nào vang dội như vậy.
Những thị vệ có chút khó hiểu, ngỗng nà gào thét cái gì?
Ngốc Ngóc nghe được lời của nàng ta, lại tức giận, cắn đến chỗ nàng ta.
Thị vệ và nha hoàn lại loạn thành một đoàn vội vàng dùng thân thể ngăn cản cho Lương Minh Mẫn, từng người đều bị cắn đến kêu la thảm thiết.
Đột nhiên, từ hai bên đường phố và hẻm nhỏ, lao ra mấy chục con ngỗng có màu sắc khác nhau.
Điên cuồng công kích về phía đoàn người của Lương Minh Mẫn.
Bá tánh tại chỗ thấy vậy đều thở phào nhẹ nhõm.
"Vợ và con cháu của Ngốc Ngốc đều đến rồi, lần này không sợ bị người khác bắt đi làm thịt nữa."
Mọi người đều biết, những con ngỗng lớn này đều là gia quyến của Ngốc Ngốc.
Mỗi ngày bọn nó đều đi dạo ở huyện thành, cũng sớm trở thành phong cảnh đặc sắc của huyện Hà Dương.
Cũng làm cho nhiều nhà sinh ra ý muốn nuôi ngỗng trông nhà, hơn nữa còn thật sự có người chạy đi mua ngỗng về nuôi...
Lúc này thấy một đoàn ngỗng lao ra, sức chiến đầu vô cùng cao, cắn cho đám người xấu này chật vật không thôi, mọi người đều cảm thấy kích động và vui vẻ.
"Ngốc Ngốc uy vũ, cắn bọn họ."
"Ngốc Ngốc đừng sợ, chúng ta làm hậu thuẫn cho ngươi!"
Lúc Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh chạy đến, chỉ thấy Ngốc Ngốc mang theo hậu cung và con cháu của mình, xông đến cắn đám thị vệ mang đao và nha hoàn ăn mặc quý khí kia.
Những người này đang che chở một nữ tử trẻ tuổi đang chật vật trốn tránh, cũng không cần hỏi cũng biết đây là người nào.
Sau đó một đám bá tánh và thương nhân đứng phía sau, không ngừng kêu gào trợ uy cho Ngốc Ngốc.
Thời Khanh Lạc: "..." Bức tranh này thật thần kỳ, nàng có chút không dám nhìn thẳng.
Ngỗng của nàng thật là quá giỏi, nhân khí cao nhân vậy.
Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh không có lập tức tiến lên, mà là đứng cách đó không xa nhìn vào.
Một đám ngỗng lớn được huấn luyện, sức chiến đấu quả thật rất dũng mãnh.
Rất nhanh đã cắn cho thi vệ và nha hoàn của Lương Minh Mẫn mặt sưng tay sưng.
Mặc dù những người này cố gắng dùng thân thể ngăn cản phía trước cho Lương Minh Mẫn, nhưng Ngốc Ngốc vẫn mang theo mấy con ngỗng cái, rất thông minh tấn công về phía bắp chân bắp đùi của Lương Minh Mẫn.
"A a a!"
"Đau quá!"
"Nhanh chóng g.i.ế.c bọn nó, giết!"
Lương Minh Mẫn vừa bị cắn đau thét chói tai, vừa hô to.
Bởi vì lúc Lương Minh Mẫn mới gây chuyện, Lương Minh Vũ đã giữ một khoảng cách, cộng thêm hắn cũng không có ác ý gì với mấy con ngỗng, cho nên may mắn tránh thoát.
Nhìn Lương Minh Mẫn bị ngỗng lớn cắn, cả người chưa từng chật vật như vậy.
Trong lòng hắn ta hô to, cắn tốt lắm, ngỗng lớn của Thời Khanh Lạc thật uy phong.
Chẳng qua lần đầu tiên cũng sinh ra một chút rụt rè đối với loại gia cầm ngỗng lớn này.
Thật không nghĩ khi ngỗng tấn công người, lại hung mãnh như vậy.
Những thị vệ này đã trải qua huấn luyện, tất cả đều biết võ.
Nhưng bị mấy chục con ngỗng lớn vây quanh dùng cánh, miệng cắn, hoàn toàn không có lực phản kháng.
Nhưng con ngỗng này còn đặc biệt thông minh, có đao c.h.é.m đến sẽ nhạy bén tránh đi, giống như là được huấn luyện vậy.
Đặc biệt là con ngỗng đen lớn dẫn đầu kia, vừa hung mạnh, vừa vô cùng lợi hại.
Mấy tên thị vệ vây công, cũng có thể bị nó tránh thoát, và phản kích.
Lúc này cắn Lương Minh Mẫn nhiều nhất cũng chính là con ngỗng lớn này.
Chẳng qua hắn ta có chút lo lắng, Lương Minh Mẫn bị thương, sợ là chuyện này không dễ dàng
Những con ngỗng lớn này của Thời Khanh Lạc, cũng không biết có giữ được không.
Mặc dù hắn ta rất muốn tiếp tục nhìn Lương Minh Mẫn bị cắn, nhưng nếu như mình không bị thương, lại không ngăn cản.
Trở về Lương Minh Mẫn tìm Vương phi tố cáo, nhất định hắn ta sẽ bị trừng phạt.
Khi còn bé, có một lần, hắn ta thấy Lương Minh Mẫn bị té không đến đỡ.
Nàng ta không vui, lại chạy đến trước mặt Vương phi nói hắn ta đẩy mình.
Hắn ta bị Vương phi phạt quỳ trong mùa đông lạnh giá.
Nếu không phải mẹ ruột của hắn ta là Hoa trắc phi chạy đến viện Vương phi, cũng cùng nhau quỳ, không ngừng dập đầu cầu xin tha thử, Vương phi khai ân chỉ phạt hắn ta quỳ một canh giờ, sợ rằng ngày đó hai chân của hắn ta đã bị tàn phế rồi.
Mà cha ruột Cẩm vương của hắn ta lại mặc kệ.
Từ trước đến nay, mọi người đều biết, hắn ta là thế tử vương phủ, nhưng ở trước mặt Vương phi và Lương Minh Mẫn hoàn toàn không là cái thá gì cả.
Những thứ tử thứ nữ khác cũng không dám trêu chọc Lương Minh Mẫn.
Vì vậy hắn ta cũng học được cách ẩn nhẫn, những chuyện mà mình và mẹ ruột bị khi dễ, hắn ta đều vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, tương lai nếu có cơ hội, hắn ta nhất định sẽ trả thù.
Cho nên lúc này cũng không thể chỉ đứng nhìn.
Nhưng những con ngỗng này quá hung tàn, dù cho hắn ta biết võ vẫn bị cắn trúng.