Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 633



Lương Minh Mẫn sửa sang lại đầu tóc hỗn loạn, còn có váy bị xé loạn nữa.

Tiếp đó lạnh lùng nhìn Thời Khanh Lạc: "Những con ngỗng này của ngươi cắn bổn quận chúa, ngươi nói phải làm sao đây?"

Thời Khanh Lạc nhướng mày hỏi lại: "Ngỗng của ta đang đi trên đường, hoàn toàn không chọc đến ngươi, nhưng ngươi lại muốn bắt nó hầm ăn, ngươi nói phải làm sao đây?"

Lần đầu tiên Lương Minh Mẫn bị người ta nói như vậy: "Càn rỡ, ngươi chỉ là một thôn phụ cũng dám nói chuyện với bổn quận chúa như thế."

"Người đâu, bắt nàng ta cho bổn quận chúa, mang về Bắc Thành."

Đến Bắc Thành, nàng ta tuyệt đối sẽ để cho nữ nhân này muốn sống không được mà muốn c.h.ế.t cũng không xong.

Phụ vương muốn biết cái gì, có thể dùng hình bức cung.

Còn có những con ngỗng này, nàng ta muốn g.i.ế.c hết toàn bộ hầm ăn.

Tiêu Hàn Tranh mở miệng nói trước Thời Khanh Lạc: "Quân chúa uy phong thật lớn, phu nhân của mệnh quan triều đình mà ở trong mắt ngươi chính là dân đen, muốn bắt thì bắt, ngươi đặt pháp luật ở đây?"

"Nơi này là huyện Hà Dương, cũng không phải ở Bắc Thành."

"Hơn nữa dù là Cẩm vương, cũng phải tuân thủ pháp luật? Chứ đừng nói ngươi chỉ là một quận chúa."

Lương Minh Mẫn nhìn về phía Tiêu Hàn Tranh, có chút ngây người.

Bộ dạng của nam nhân này thật đẹp.

MẶc dù không tuấn tú dịu dàng giống như Cát thị thiếp nói, trái lại mang một vẻ lạnh lùng tuấn mỹ, tuổi không lớn lắm, lại có một loại mị lực thành thục.

Nàng ta híp mắt, nam nhân như vậy không thể tiện nghi cho Thời Khanh Lạc đứa.

Nàng ta có lý chẳng sợ nói: "Nàng ta xúi giục những súc sinh này cắn bổn quận chúa, chẳng lẽ không phải là phạm thượng, không nên phạt?"

Tiêu Hàn Tranh chỉ nói: "Con mắt nào của ngươi thấy thê tử của ta xúi giục ngỗng cắn người?"

"Chẳng lẽ không phải là ngươi ra tay với ngỗng, mới bị cắn sao? Vậy mà còn đẩy lên đầu người khác, những người ở chỗ này đều thấy Quận chúa ngươi khi dễ người."

Lương Minh Mẫn nhìn hắn hỏi: "Vậy ngươi nói phải làm sao?"

Tiêu Hàn Tranh lạnh lùng nói: "Ngươi để cho người g.i.ế.c ngỗng, rồi bị ngỗng cắn, đã sòng phẳng với nhau, tất nhiên là xong chuyện."

Lương Minh Mẫn không nghĩ Tiêu Hàn Tranh lại lớn gan như vậy: "Ngươi càn rỡ!"

"Hôm nay ta nhất định không bỏ qua cho chuyện này."

Nàng ta âm trầm nói: "Ta cho các ngươi hai lựa chọn, nếu không để người của ta bắt Thời Khanh Lạc về Bắc Thành, thì các người phải g.i.ế.c tất cả ngỗng ở chỗ này ngay trước mặt mọi người."

Nàng ta cũng sẽ không bỏ qua cho Tiêu Hàn Tranh, thu thập Thời Khanh Lạc, vừa lúc mang hắn về Bắc Thành làm trai lơ của nàng ta.

Tiêu Hàn Tranh cũng cường thế nói: "Nơi này là huyện Hà Dương, ta là quan phụ mẫu ở đây, còn không đến lượt người khác làm chủ."

"Đám ngỗng này chỉ là tự vệ, cũng không sai, thê tử của ta là vô tội, cho nên yêu cầu của ngươi đưa ra, ta sẽ không đồng ý."

"Dù ngươi có ầm ĩ đến chỗ Cẩm vương, ầm ĩ đến chỗ Hoàng đế, ta cũng sẽ xử như vậy."

Lương Minh Mẫn không nghĩ Tiêu Hàn Tranh lại không cho nàng ta mặt mũi như vậy, còn che chở cho Thời Khanh Lạc, tiểu tiện nhân đó dựa vào cái gì.

Nàng ta phân phó với đám thị vệ: "Ngươi đâu, đi bắt Thời Khanh Lạc cho ta."



Tiêu Hàn Tranh cũng lạnh mặt nói: "Ngươi đâu, nếu ai dám ở huyện thành ỷ thế h.i.ế.p người, cũng bắt vào nhà lao cho bổn quan."

Tiếp đó nha dịch trong huyện nha dồn dập rút đao ra, ánh mắt bất thiện nhìn những người này.

Mặc dù bọn họ cũng sợ Cẩm vương, nhưng Tiêu đại nhân mới là áo cơm cha mẹ của bọn họ.

Hơn nữa đám người này đúng là quá kiêu ngạo.

Ngốc Ngốc của bọn họ đáng yêu như vậy, cho tới bây giờ chưa từng cắn bậy, trái lại giúp đỡ những người yếu ớt, còn giúp bọn họ bắt trộm và trông trẻ nữa.

Trước đây không lâu trong đám bọn họ, có một đứa bé trai của nhà nha dịch bị mẹ mìn lừa gạt len lén che miệng ôm đi, bị Ngốc Ngốc phát hiện, lập tức dẫn mấy con ngỗng đến cắn cho mẹ mìn kia bị thương.

Từ đó về sau, Ngốc Ngốc sẽ để cho một đám ngỗng cái giúp đỡ trông chừng con cái của các nhà trong huyện nha, cũng che chở đứa trẻ trong huyện thành.

Tất nhiên bọn họ không thể nhìn Ngốc Ngốc và đám ngỗng bị g.i.ế.c được.

Bá tánh cũng không nhịn được nữa: "Đúng, nơi này chính là huyện Hà Dương, không cho phép người khác ngang ngược."

"Dù cho ầm ĩ đến Cẩm vương, trước mặt hoàng thượng, chúng ta cũng có thể làm chứng, Ngốc Ngốc và đám ngỗng là tự vệ."

"Đúng đúng, chúng ta có thể chứng minh đám ngỗng này cắn người đều là vì có người muốn g.i.ế.c bọn nó, bọn nó mới miễn cưỡng phản kích, mà không phải là phu nhân xúi giục."

Từ khi Tiêu đại nhân và phu nhân đến huyện Hà Dương, trừ người lười biếng bùn nhão không thể trác tường ra, cuộc sống của những nhà khác đều đang dần tốt lên.

Bây giờ đa số người của huyện thành, đều có người làm việc ở xưởng của huyện nha, đây là Huyện lệnh và phu nhân làm chuyện tốt cho dân.

Tất nhiên bọn họ không thể để phu nhân bị người ta vu oan mang đi được.

Cùng lắm thì bọn họ sẽ đi làm một quyển vạn dân, để cho người đưa đi kinh thành, mời hoàng thượng làm chủ.

Huyện Hà Dương cũng không thuộc phạm vi đất phong của Cẩm vương, không thuộc quyền quản lý của Cẩm vương.

Con gái của Cẩm vương càng không có tư cách làm bậy phách lối trên địa bàn huyện Hà Dương.

Có người dẫn đầu, vốn dĩ còn có ít người sợ hãi, cũng cố gắng lấy dũng khí mở miệng, hôm nay bọn họ nhất định phải bảo vệ phu nhân và đám ngỗng ở huyện thành này.

"Đúng đúng, chúng ta có thể làm chứng."

Ngay cả thương nhân vây xem cũng phụ họa, phu thê Thời Khanh Lạc cho bọn họ không ít cơ hội kiếm tiến, tất nhiên phải cảm ơn.

Hơn nữa vốn chính là do Trân quận chúa kia quá đáng, bọn họ cũng không mù.

Sự bảo vệ của mọi người làm cho Thời Khanh Lạc và Tiêu Hàn Tranh ấm áp trong lòng, chứng minh cố gắng và công sức của bọn họ đối với huyện Hà Dương, đều không uổng phí.

Thị vệ của Lương Minh Mẫn cùng với nha dịch của huyện nha đang không ngừng giằng co.

Trong lòng họ cảm thấy khổ không nói nổi, toàn thân và mặt mũi sưng tấy, đau đớn vì bị ngỗng cắn, vậy mà quận chúa này vẫn không ngừng.

Có tiếng vó ngựa đột ngột vang lên, mọi người đều quay đầu lại nhìn.

Họ thấy một nữ tử mặc trang phục màu đỏ đang cưỡi ngựa, dẫn theo hàng chục nữ tử cũng ăn mặc như vậy.

Tịch Dung ngồi trên lưng ngựa nhìn Lương Minh Mẫn.

“Thế nào, ngươi cho rằng nơi này là Bắc Thành sao?”

Lương Minh Mẫn nhìn Tịch Dung, vẻ chán ghét trong mắt không hề che giấu.

Người nàng ta từng ghét nhất chính là biểu tỷ của Tịch Dung.